Home Đọc thử 【ĐỌC THỬ】Amagi Công viên rực rỡ 2

【ĐỌC THỬ】Amagi Công viên rực rỡ 2

“Thiếu nhân lực!”Ngay tuần đầu tiên của tháng Tư, Kanie Seiya đã phải to tiếng trong phòng họp.

200 views

 

TẬP 2 – CHƯƠNG 1: THIẾU NHÂN LỰC

“Thiếu nhân lực!”

Ngay tuần đầu tiên của tháng Tư, Kanie Seiya đã phải to tiếng trong phòng họp.

Những thành viên chủ chốt của dàn diễn viên đang làm việc tại công viên chủ đề này tập hợp ngay ngắn quanh chiếc bàn làm việc rẻ tiền. Họ không phải là những ông chú khoác trên mình những bộ Âu phục phẳng phiu mà đa số là linh vật với dáng vẻ kì dị và tỷ lệ đầu – thân 1:3.

Một linh vật trông giống loài gặm nhấm lông bông xù, một linh vật chẳng khác nào con khủng long có vảy và sừng… Những kẻ mang dáng vóc kì ảo và huyền diệu ấy đang khổ sở nhìn nhau. Họ là những linh vật đến từ nhiều vương quốc phép thuật khác nhau và giờ đây, đang cùng nhau vui vẻ vận hành việc kinh doanh khu vui chơi trên mặt đất này.

“Thiếu nhân lực!” – Seiya lặp lại.

“Không phải chỉ có vậy đâu, hiện tại chúng ta còn thiếu nhiều thứ, nhưng tệ nhất vẫn là thiếu nhân lực. Bảo trì, sửa chữa và quét dọn… kiểu gì cũng phải thuê thêm gấp nhân viên các mảng đó!”

Trái ngược hẳn với Seiya đang siết chặt tay thành nắm đấm, những người còn lại ngồi quây quanh chiếc bàn họp với dáng vẻ thật hờ hững.

“Tạm thời tôi chắc chắn tất cả nhân viên đều đang được sắp xếp công việc cả…” – Sento Isuzu mặc đồng phục đỏ thẫm khẽ nói.

Kể từ tháng tư, Isuzu, vệ binh hoàng gia đến từ vương quốc phép thuật Maple Land đảm nhận chức vụ Trưởng phòng Thư ký.

“Nhưng chưa ra đâu vào đâu hết! Nghĩ thử xem, Sento. Tôi đã cất nhắc cô vào vị trí Trưởng phòng Thư ký thì chắc cô đã tiếp nhận những công việc quan trọng rồi đúng không, vậy cho hỏi số nhân viên của phòng thư ký hiện tại là bao nhiêu?”

“Một người.”

“Đúng thế, chỉ có một người. À mà, tôi đoán cũng chẳng cần thêm thư ký làm gì nữa. Trong tình trạng thế này thì các phòng ban chỉ có một người mà thôi. Này, Trưởng bộ phận An ninh! Ookuro san!”

“Vâng, tôi đây tôi đây.” Nhân viên bảo vệ Ookuro giơ tay lên. Ông ta không phải thần dân của vương quốc phép thuật mà chỉ là một cư dân mặt đất. Bộ phận An ninh còn một người bảo vệ già phụ trách trực ca đêm, tất cả đều là người mặt đất.

“Nhân sự của phòng bảo vệ là bao nhiêu người?”

“Bốn người. Trong đó hai người là nhân viên bán thời gian.”

Vào ca ba, bình thường chỉ có một người bảo vệ chính.

“Cả đây nữa! Chỉ có bấy nhiêu người duy trì và kiểm soát trị an cho một khu vực rộng năm trăm nghìn mét vuông! Các vị điên cả rồi sao!? Các vị định sẽ làm gì nếu một tên điên nào đó vác theo một con dao sắc nhọn xông vào và làm loạn sân khấu? Một mình Ookuro liệu có thể ngăn cản được không!?”

“Đừng lo. Chuyện đó cứ giao cho tôi Kanie san. Khi xảy ra chuyện, dù phải hy sinh thân mình tôi cũng sẽ ngăn chặn tên vô lại đó lại.”

“Ngăn lại, ngăn lại… ư? Sau đó ông sẽ làm thế nào với tên lưu manh đó? Có thể cho tôi biết không? Xé nát hắn thành từng mảnh, nhấn chìm trong vũng máu và dọa luôn các vị khách khác sao! Thật nực cười!”

“Ừm, ít nhất là vậy.” Ookuro gãi gãi đầu cười lúng túng (nhưng điều này lại càng khiến Seiya phát bực thêm), và lùi ra sau.

“Ngươi không cần phải bận tâm đâu, Seiya – fumo. Với mấy gã lưu manh như vậy, ta có thể giết thẳng tay không do dự.” Moffle – trưởng nhóm diễn viên – lên tiếng. Ông ta đeo nơ bướm và đội một chiếc nón thời thượng. Dáng vẻ bông xù mềm mại, núng nính tựa như con chuột hay con gấu túi mũi trần. Ông ta là linh vật đại diện của công viên Amaburi này.

“Giết rồi thì phải sao nữa? Ngày hôm sau ông sẽ sáng nhất trang đầu của các tờ báo ngay.”

“’Linh vật đại diện của công viên Amaburi, ngộ sát một tên lưu manh vì tự vệ quá mức’. Như vậy sẽ thu hút được khách sao?”

“Chắc chắn sẽ thu hút người tới đấy. Và sau tất cả, ta sẽ trở thành người hùng.”

“Công việc của ông là làm cho khách vui vẻ. Không phải là giết người!”

“Nghe ngươi nói cũng có vẻ hợp lý nhỉ?”

Bỏ Moffle dường như vẫn chưa hiểu được vấn đề lại đằng sau, Seiya tiếp tục nói.

“Không phải chỉ là bảo vệ. Chúng ta đang thiếu nhân sự trầm trọng ở rất nhiều bộ phận khác. Hiện tại, các diễn viên làm việc trực tiếp trên sân khấu phải làm bù để lấp vào những chỗ trống đó… Đương nhiên, việc dàn trải công việc đó sẽ gây bất lợi đến màn trình diễn của họ, như vậy không được.”

“Tóm lại… Chúng ta phải tăng thêm nhân sự sao?”

“Đúng thế.”

“Dù rằng đăng tuyển miễn phí chẳng đủ ngân sách để tuyển thêm nữa?”

“Từ giờ tôi sẽ làm gì đó. Gì nhỉ… Này, rút cục vẻ mặt đó là sao vậy? Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đừng lo, tôi cũng suy xét tới vấn đề tài chính của chúng ta rồi.” Thành thật mà nói, đó là phương thức ẩn chứa nhiều rủi ro, dù sao, cậu chỉ đành trưng ra vẻ mặt tự tin như thế mà thôi.

“Vì thế, tôi đã đăng tuyển nhân viên làm thêm rồi. Chúng ta bắt đầu nhận được một số hồ sơ ứng tuyển vào nhiều vị trí khác nhau. Tuần tới tôi sẽ bắt đầu phỏng vấn những ứng viên đó, mọi người hãy chú ý chuẩn bị nhé!” Seiya tuyên bố dứt khoát.

“Nếu êm đẹp thì có lẽ sẽ tuyển được người giỏi… phải không nhỉ?” Isuzu khẽ nói. Dường như là một câu hỏi thật lòng chứ không phải đùa cợt.

“Có tuyển được hay không thì tôi cũng chưa biết. Trước tiên cứ tiến hành đã.”

“Được rồi, có lẽ phải vậy thôi.” Trưởng phòng Quan hệ công chúng Toriken ngắt lời.

“Cứ làm theo như lời Kanie san nói đi, Isuzu san. Biết đâu trong số ứng viên sẽ xuất hiện một số người có tài năng rực rỡ, những thiếu nữ xinh xắn hay những mỹ nữ tuyệt sắc chẳng hạn. Hệt như thế giới trong game PC ấy! Nếu vậy thì các diễn viên nam đều sẽ có động lực làm việc.”

“Thôi đi. Không được mê muội bởi những trò như game máy tính. Hãy xem nó như một trào lưu video game phương Tây mà lơ đi.” Seiya mím môi nói.

“Trời ơi, không ngờ Kanie san lại là người có suy nghĩ cổ hủ như vậy… Kiểu người cho dù đã đến tận Akiba cũng chỉ tiêu phí hết thời gian vào mấy cửa hàng phụ kiện máy tính và mấy tiệm game vớ vẩn nào đó, vờ vịt xem như một trò chơi lành mạnh. Nhưng đằng sau thói quen đó, cậu là kẻ hèn nhát, lén lút đặt mua những trò chơi dán nhãn 18+ trên Amazon.”

“Tôi không hâm mộ mấy thứ ‘hàng giả’ ấy… mà quan trọng, tôi là học sinh cấp ba. Tôi không chơi những thứ đó.”

“Tôi xin lỗi, đã mạo phạm rồi. À thì, ý của tôi đơn giản là, có thể sẽ có rất nhiều ứng viên sẽ mong muốn vị trí của Isuzu san – thư ký xinh đẹp của Kanie san.”

“Ngớ ngẩn. Này Sento, sao cô không cho gã này một bài học đi.” Seiya bực bội trước phát ngôn linh tinh của Toriken và quay sang nhìn Isuzu. Khi ấy, cô gái nọ đang ngơ ngác, mất vài giây để suy nghĩ, cô đáp.

“Đúng vậy, nếu người đó làm việc tốt hơn tôi, tôi sẽ vui vẻ nhường vị trí Trưởng phòng Thư ký của mình cho họ.” Câu trả lời đó làm bầu không khí nặng nề bao trùm khắp phòng họp. Lúc nào cũng nghiêm túc như thế thật làm khó mọi người.

Tuy rất muốn nói như thế nhưng Seiya chỉ thở dài dừng lại. Tính cách của Sento Isuzu là vậy, cô gái này hoàn toàn không biết đùa cợt, cũng không hiểu được trò đùa của mọi người xung quanh. Hơn thế, cô cũng khó lòng hòa nhập vào tình huống đang xảy ra.

Seiya quyết định rằng cậu sẽ không mạo hiểm làm tổn thương tới cảm xúc của cô gái này. Seiya được nghe rằng cô ấy là cận vệ hoàng gia của Maple Land, vương quốc phép thuật lập nên công viên Amaburi này. Cậu không biết rõ về tình hình của vương quốc Maple Land nhưng nhìn chung cô ấy là quân nhân chuyên nghiệp Elite.

Nói là vậy, nhưng rõ ràng người như cô ấy cũng vẫn có không ít khiếm khuyết…

“Thôi được rồi. Vấn đề kế tiếp là…”

Amaburi có cả tá vấn đề cần được bàn bạc và giải quyết. Seiya bắt đầu trình bày các vấn đề liên quan tới ngân sách, một chuyện quan trọng nhưng nhàm chán.

Suốt từ lúc đó đến cuối cuộc họp, Isuzu không hề tỏ thái độ gì bất thường. Cuộc họp kết thúc, đêm đó Sento Isuzu mơ thấy một giấc mơ không thể lý giải.

Trong cuộc phỏng vấn nhân viên bán thời gian, các ứng viên lần lượt bước vào đều là những cô gái xinh đẹp như tranh vẽ. Phụ trách buổi phỏng vấn là Isuzu và Seiya. Chẳng hiểu sao lại chỉ có hai người trong phòng nhân sự.

Người đầu tiên đến phỏng vấn là một sinh viên nữ. Cô gái đó có vẻ khá già dặn, nét mặt dịu dàng như mẹ hiền, dáng người cao hơn Isuzu, tay chân lêu nghêu nhìn khá sai tỷ lệ.

Cô sinh viên đó nhìn về phía Seiya nói:
(Tôi mong có thể trở thành thư ký của anh.)
(Trông có vẻ không giống lắm, nhưng tôi có chứng chỉ thư ký cấp hai. Tôi nghĩ mình sẽ giúp ích được nhiều điều.)

Và thế là Kanie Seiya mắt sáng lấp lánh cười “Ha ha”.

(Ồ, thật vậy sao? Vậy cô sẽ được nhận. Sức hấp dẫn trưởng thành đó sẽ giúp ích rất nhiều cho tôi.)

Cô đã tính can ngăn Seiya rằng “Anh quyết định dễ dàng vậy có được không đó?” nhưng không thể thốt thành lời được. Cô chỉ có thể mấp máy môi, âm thanh không phát ra khỏi cổ họng được, hệt như đang nói chuyện trong môi trường chân không giữa vũ trụ. Seiya đóng dấu “Tuyển dụng”vào tờ hồ sơ. Cô sinh viên đó không đi ra khỏi phòng phỏng vấn mà đi vòng qua bàn phỏng vấn, áp sát lại gần vai trái Seiya.

(Hmm. Được rồi. Cảm giác như một bên ngực áp vào vai. Cảm giác thật tuyệt vời. Buổi phỏng vấn này thật nặng nề và áp lực mà! Phụt, ha ha ha ha.)
(Kanie san đúng là người tài trí.)
(Thôi nào thôi nào, xấu hổ quá. Ha ha ha!)
Cậu nhoẻn miệng cười nhìn vào mắt Isuzu, cô trông có vẻ giận dữ. Cậu cười cợt nói.
(Đang nhìn gì thế Sento, này, mau gọi người kế tiếp đi.)

Isuzu miễn cưỡng gọi ứng viên kế tiếp vào phòng. Người tiếp theo là một nữ sinh cấp ba trông có vẻ hoạt bát. Cô gái này có nét mặt nghịch ngợm với đôi mắt to và mái tóc ngắn màu nâu. Cơ thể khỏe khoắn và một bộ ngực khủng.

(Uhm… Xin chào, rất mong…được anh giúp đỡ! Tôi mong muốn ứng tuyển vào vị trí thư ký cho anh.)

Rút cục cô gái cũng dũng cảm thốt ra được câu đó, bất chấp vẻ mặt có vẻ bối rối.

(Tôi cũng có chứng nhận sơ cấp nghề thư ký! Nhất định sẽ có ích cho anh!)

Nghề thư ký còn có cả chứng nhận sơ cấp sao. Khi Isuzu đang nhíu mày phân vân thì Seiya đã đóng dấu “Tuyển dụng” lên hồ sơ của cô gái đó rồi.

(Tuyển! Nào, hãy đến đây. Áp một bên ngực lại gần đây. Ha ha ha!)
(Vâ…ng)
Cô gái đó vòng qua cái bàn, áp người vào phía bên phải Seiya.
(Ôi buổi phỏng vấn áp lực gấp bội!)
(Đúng là Kanie san!)
(Tài giỏi kinh người!)

Cái quy trình tuyển dụng gì thế này. Ước gì mấy người các người chết hết đi. Cô muốn về.

Seiya sung sướng cười ha hả, cậu ta ra lệnh cho Isuzu “Gọi người tiếp theo vào”.

Tiếp theo là một cô bé học sinh tiểu học. Mái tóc đen dài, tay chân gầy còm. Trông ngây thơ nhưng mắt ánh lên sự thông tuệ.

(Tôi muốn ứng tuyển vào vị trí thư ký của anh!)
Cô bé có vẻ ngoài toát lên dáng vẻ của người thích hành hạ người khác, cô bé ngó xuống Seiya và nói.
(Tôi sẽ xây dựng lại công viên này thay bọn vô dụng các người. Nếu hiểu thì mau chóng nhận tôi đi.)
(Um, tuyển! Nào, hãy ngồi lên đùi anh đi!)
(Hết cách rồi… Chỉ lần này thôi đấy!)

Cô bé này cũng đi vòng qua cái bàn, trèo lên người Seiya.

(Tốt lắm, ôi xem cặp mông này…! Ôi buổi phỏng vấn áp lực gấp ba!)
(Đúng là Kanie san!)
(Anh thật tài giỏi xuất chúng!)
(Thật là… những cô em rắc rối mà)

Tiếng cười của Seiya và mấy cô thư ký mới vang vọng. Trước tình hình lạ kỳ này, Isuzu định nói gì đó nhưng lời vẫn không thể thốt được khỏi miệng.


Trích từ: Amagi Công viên rực rỡ  tập 2

Sách dự kiến phát hành rộng rãi trên toàn quốc từ 08/04/2019.

Bạn muốn mua!? Đặt ngay trên Fahasa Online: http://bit.ly/2Urb1PV

[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền. Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác. Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về công ty OWLBooks.]

 

ViXiM
RSS
Pinterest
fb-share-icon
FbMessenger