Home Chuyên Đề TBQ News Light Novel 【REVIEW】Cuộc hành trình để nói lời từ biệt trong [Những Đứa Trẻ Đuổi Theo Tinh Tú]

【REVIEW】Cuộc hành trình để nói lời từ biệt trong [Những Đứa Trẻ Đuổi Theo Tinh Tú]

141 views

Nếu bạn gặp một người từ thế giới khác và yêu người đó thì bạn có dũng cảm theo đuổi họ không? Bạn có chấp nhận bằng mọi giá mang người đã khuất trở về, dẫu cho có đánh đổi mạng sống của chính bản thân mình, hay bạn sẽ chấp nhận sự thật ấy và mỉm cười chào tạm biệt họ? Hãy cùng nhau bước vào thế giới trong quyển sách [Những Đứa Trẻ Đuổi Theo Tinh Tú] này và tìm ra câu trả lời cho bản thân mình, bạn nhé!


TBQ WIKI TÁC PHẨM

TỔNG QUÁT

“Tinh tú”, những vì sao lấp lánh, tỏa sáng trên bầu trời đêm đen kịt, là những thứ nhỏ bé, xinh đẹp, nhưng khó thể nào nắm bắt được. Con người ta, suy cho cùng, rồi cũng trở về thành cát bụi, nên ta chỉ có thể ngước lên nhìn những “vì tinh tú” ấy, vươn tay ra, cố nắm giữ lấy nó, như cố nắm giữ lấy “linh hồn” của những người đã khuất.

“Hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi, để một mai tôi về làm cát bụi?” – Cát bụi (Trịnh Công Sơn).

(C) SHINKAI Makoto / AKISAKA Asahi
(Nguồn hình: Internet)

Và câu chuyện về những đứa trẻ, những người lớn nhưng mang tâm hồn “trẻ con”, đuổi theo những vì tinh tú ấy, đuổi theo bóng hình của người mình yêu thương nhất, sẽ được mở ra trong quyển sách này.


Cuộc gặp gỡ tình cờ của hai con người ở hai thế giới khác nhau

“Ổn cả rồi!”, thiếu niên với mái tóc dài, bằng chất giọng ôn tồn đã nói như thế.

Vì sao ư? Bởi trước mặt hai cô cậu giờ đây là một con quái vật trông giống gấu. Và cậu vừa cứu cô thoát khỏi sinh vật ấy. Nhưng rồi, con “gấu” lần nữa tiến đến gần, tưởng chừng như sắp giết cậu, thứ ánh sáng màu lam của viên đá trên sợi dây chuyền cậu đeo trước ngực bỗng phát ra một cách dữ dội. Về sau, cô mới biết, thứ ánh sáng ấy bắt nguồn từ viên đá Clavis – mang sức mạnh huyền bí mà chỉ người Agartha mới có được.

Đó là cuộc gặp gỡ trong tình huống oái oăm đầy bất ngờ của Asuna – một cô bé học sinh tiểu học, với cậu thiếu niên tên Shun, tự xưng là người đến từ Agartha, một đất nước xa lạ nào đó mà cô chưa từng biết đến. 

Nhưng cậu lại luôn nói những điều mà người khác không hiểu được. Không phải vì cậu đến từ một nơi xa lạ nào đó, hay vì cậu dùng những từ ngữ cô chưa từng nghe, mà bởi câu nói của cậu chứa rất nhiều ẩn ý. Thứ cất giấu sâu trong những câu nói ấy, làm sao một đứa trẻ lớp Sáu có thể hiểu được chứ?

(C) SHINKAI Makoto

Gì mà “Tớ sẽ chúc phúc cho cậu”, rồi còn cả “Ở những phút cuối cùng này, tớ chỉ muốn cậu sống tiếp”. Với một người mới gặp hai lần mà đã nói những thứ khó hiểu như thế, đến cả tôi cũng không thể hiểu được. Tại sao chứ!? Tại sao lại trao một nụ hôn lên trán người con gái ấy rồi nói những lời “tàn nhẫn” như thế!? Cậu có biết Asuna đã rất háo hức mong chờ hôm sau để hỏi về những điều cô vẫn luôn hoài nghi hai hôm nay không? Biết rõ không thể sống lâu trên mặt đất, nhưng cậu lại phá mọi luật lệ để ra ngoài, để khám phá thế giới mặt đất, để gặp cô, người con gái cậu thương.

Nhưng tôi biết chắc rằng sẽ không có ai vui vì quyết định đó đâu. Sẽ chẳng có ai vui mừng nếu chỉ vì một phút cố nán lại gặp mình mà mất đi người mình thương vĩnh viễn. 

Vậy mà cậu lại mãn nguyện như thể ước nguyện đã thành sự thật. 


Bi kịch xảy ra vào một ngày trời phù đầy mây xám

Ngày hôm sau, bầu trời phủ đầy mây xám, như điềm báo một chuyện không hay đã xảy ra. Thế gian đang chìm dưới màn mưa, như thể đang khóc than cho ai đó. Và rồi, một thông báo không ai muốn từ mẹ, khiến cô đau điếng cả người: “Người ta tìm thấy thi thể cậu bé buộc khăn quàng đỏ của con trên tay ở bãi sông bên dưới mỏm đá con thích”. Và khi ấy, cô chỉ có thể cười gượng, để che giấu đi cú sốc và nỗi đau mất mát ấy. Không chỉ Asuna mà trái tim tôi cũng quặn thắt lại, cả không gian trở nên tĩnh mịch hẳn đi.

“Asuna, cậu bé đó mất rồi”, câu nói ấy cứ mãi vang vọng trong tâm trí. Cô không tin nó là sự thật. Tại sao điều đó lại có thể chứ? Cậu đã từng bế cô nhảy xuống từ độ cao hàng chục mét, độ cao của mỏm đá ấy thì có là gì so với cậu đâu kia chứ? Chắc mẹ nhầm rồi! Cố dối lòng với một niềm tin mãnh liệt rằng Shun chưa chết, Asuna vẫn hướng mắt đến nơi mỏm đá xa xôi ấy, thầm nghĩ “Sao có thể tin chuyện Shun đã chết chứ”

Bỗng nhiên, ngày hôm sau, cô thấy thứ ánh sáng màu lam ấy phát sáng ngay trên mỏm đá nơi cô đến mỗi ngày. Cảm giác háo hức xen lẫn chút hồi hộp, và tâm trí cô ngập trong suy nghĩ. Hẳn là thế. Bỗng một ngày gặp lại người ta từng yêu, bị cho là đã chết rồi, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, rất mong chờ, một cảm xúc mà không từ nào có thể diễn tả hết được điều tuyệt vời khi ấy. 

Shun vẫn còn sống ư? Biết chắc là thế mà, Shun không thể chết vì cái lý do ngớ ngẩn ấy được. Niềm tin của cô càng trở nên mãnh liệt hơn khi cô đặt chân tới đích. Trước mắt cô là thiếu niên ấy, nhưng tính tình cậu cộc cằn và lạnh lùng hơn Shun, bởi cậu ấy là Shin, em trai của Shun. 

Sự thật chỉ có một, và cô buộc phải chấp nhận nó, rằng Shun đã chết. 


Cuộc hành trình bắt đầu từ ấy

Nhưng trái tim cô vẫn mãi hướng về Shun, và cô đã cất bước kiếm tìm bóng hình ấy. Cô đã xuống thế giới dưới lòng đất sau một sự cố, mong có thể hồi sinh được Shun, cùng với thầy Morisaki – người khao khát tìm con đường xuống đó suốt mười năm ròng rã để có thể hồi sinh người vợ quá cố mình rất mực yêu thương và ngày đêm mong nhớ.

Cuộc hành trình để thấu hiểu ý nghĩa của lời từ biệt đầy cam go ấy chính thức bắt đầu!

(C) SHINKAI Makoto 

Với một niềm tin mãnh liệt rằng nhất định phía trước sẽ có thứ gì đó, sẽ có thứ bản thân đang tìm kiếm, cô đã khẳng định chắc nịch như thế với Morisaki, thầy giáo của cô. Và cái cảm giác vui sướng khó tả khi sắp gặp lại người mình thương nhất ấy vẫn thường trực trong tim Morisaki. Ông đã chờ đợi giây phút này suốt mười năm qua. Đây là thời cơ, là khoảnh khắc quyết định ý nghĩa của tất cả công sức mà ông đã bỏ ra.

Trải qua bao sóng gió, cuối cùng họ cũng đến được nơi tận cùng của thế giới. Nhưng, đã tới được đây, đích đến ở ngay trước mắt, vậy mà chẳng cách nào chạm vào dải băng vạch đích. Cố gắng đi cả một chặng đường dài với biết bao khó khăn, hiểm trở, vậy mà ở giây phút cuối cùng ấy, cô đã bỏ cuộc. 

Có lẽ bởi lý do cô muốn đến Agartha không phải để hồi sinh ai hay đạt mục đích gì. Ngay từ đầu đáp án vẫn luôn nằm chờ ở đấy, “Chỉ vì, mình, quá cô đơn”. Và cô quyết định bắt đầu chuyến hành trình này bởi cô biết rằng nếu đi cùng ai đó, mình sẽ không còn cô đơn nữa.

Chẳng ai muốn mình cô đơn cả, huống chi đó là một cô bé lớp 6. Khao khát được “cùng với ai làm việc gì đó” trỗi dậy trong cô một cách mạnh mẽ, như thể nó đã bị dồn nén rất lâu rồi. Vậy nên cô đã quyết định không chút do dự như thế.


Sự mù quáng trong tình yêu và bài học đắt giá của nó

Con người khi bị dồn đến bước đường cùng, sẽ bị bóng tối làm lu mờ tâm trí. Và để hồi sinh được người vợ quá cố Lisa, Morisaki đã bất chấp tất cả và quyết định dâng hiến cơ thể của Asuna để linh hồn Lisa nhập vào. Một ý nghĩ tàn độc. Chỉ để đạt mục đích cá nhân mà Morisaki đã gạt bỏ tư cách làm người, gạt bỏ những cảm xúc có được khi trải qua quãng đường dài đằng đẵng cùng Asuna. Thật nhẫn tâm! Cả tôi và Shin đều tức giận. Một con người độc ác tưởng chừng rất dịu dàng. 

Ông ấy đáng trách, nhưng cũng thật đáng thương. Phải vậy thôi, bởi mong muốn hồi sinh Lisa đã ấp ủ suốt mười năm trời dài đằng đẵng, nên con người đáng thương ấy đã bất chấp tất cả để mang Lisa trở về từ cõi chết. Một người đàn ông chừng ấy tuổi, mất đi người vợ hết mực thương yêu, thực sự rất đáng thương. Nếu phải lựa chọn giữa người vợ quý giá của mình và đứa trẻ học sinh mới gặp lần đầu, quyết định của ông cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng “người đang sống mới quan trọng”. Lúc này đây, tôi chỉ mong Shin có thể phá vỡ kế hoạch của ông ta và mang Asuna trở về. Và cậu đã làm được, viên clavis bị chiếc dao kỉ vật của anh cậu đâm vỡ tan. Rồi Asuna trở về, mọi sóng gió như đã qua đi. Bầu trời trở nên trong xanh và quang đãng hẳn.

“Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong cuộc đời tôi”. Đây chắc chắn là lời chúc phúc mà cả Shun và Shin đều dành tặng cho Asuna, một câu nói khiến người nghe rất đỗi hạnh phúc. Khi sự tồn tại của một người được mọi người thừa nhận và mọi người hạnh phúc vì sự có mặt của người ấy, hẳn đó là điều tuyệt vời nhất thế gian. Cảm ơn cậu vì đã mang đến cho tôi nhiều cảm xúc, cảm ơn cậu vì đã cho tôi biết yêu là gì, cảm giác sắp mất đi người mình thương là thế nào, và cả sự nhẹ nhàng, thanh thản trong lòng khi nói lời từ biệt với người đã khuất.

Hành trình nào rồi cũng phải nói lời tạm biệt, ba người họ đi về những hướng khác nhau. 

(C) SHINKAI Makoto

Vài năm sau đó, trong một lần tình cờ nhìn lên mỏm đá yêu thích của mình, cô thoáng thấy tia sáng xanh lóe trên mỏm đá. Ồ! Đó có phải là cậu ấy không!? Cô phải đến đó kiểm tra ngay mới được.

Và rồi, câu chuyện tình yêu mới sẽ bắt đầu!

Hello, goodbye and hello

Chào anh…

Tạm biệt…


Ý NGHĨA

Quả thật, khi hai người yêu nhau từ tận đáy lòng, họ sẽ chẳng màng đến sinh mệnh hay cuộc sống của chính mình, và luôn muốn người kia được sống. Khi bị dồn đến bước đường cùng, bắt buộc phải lựa chọn một người được sống, họ sẽ chọn lẫn nhau. 

Vì chẳng ai muốn người mình thương phải chết cả.

Bởi cuộc sống không có người ấy thì còn ý nghĩa gì nữa. Nên họ sẽ bất chấp tất cả, dù là mạng sống của mình, để hồi sinh người chết, trao lại sự sống cho nửa kia.

“Con người, ai rồi cũng phải ra đi. Khác chăng là sớm hay muộn thôi. Đó là số mệnh.”

Hẳn là thế! Cuộc sống vẫn tiếp diễn, vòng quay luân hồi vẫn mãi xoay. Con người không thể có được thứ gọi là trường sinh bất tử. Thế nên, dù có đau buồn vì sự ra đi của người mình coi là “cả thế giới” ấy, cũng phải chấp nhận sự thật rằng, người ấy không còn nữa, chấp nhận sống tiếp cùng sự mất mát.


KẾT

[Những Đứa Trẻ Đuổi Theo Tinh Tú] là một câu chuyện đầy cảm động. Với những câu chuyện mang tín ngưỡng, tâm linh thời trước, tác giả đã đem đến một thế giới cổ xưa chúng ta chưa từng biết, những tình cảm, cảm xúc chúng ta chưa từng trải qua. Không hổ danh là tác phẩm light novel được chuyển thể từ bộ phim tuyệt vời ra mắt năm 2011 của SHINKAI Makoto. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, bản light novel là tiểu thuyết chuyển thể từ một tác giả khác, AKISAKA Asahi, nên tình tiết sẽ có một chút khác biệt so với bản anime của SHINKAI Makoto. Dẫu vậy, cả hai phiên bản đều đáng để xem và thưởng thức.

[Người viết: Misa.chiko]

RSS
Pinterest
fb-share-icon
FbMessenger