Amaryllis ở xứ sở băng giá - Đọc thử
Ôi, sắp sửa tới nơi chưa nhỉ…!?
Vừa tiếp tục chịu đựng chuyến xe hai người khó chịu này, tôi vừa cấp tốc quẹo trái rồi quẹo phải, cuối cùng, những bức tường xung quanh cũng dần trở nên trong suốt và màu xanh lá cây tươi mát bắt đầu hiện ra bên trong lớp băng dày. Dân làng gọi nơi đây là “Băng Thụ”, khu vực có nhiều loại cây cắm rễ trong băng và nở hoa trông như một tác phẩm nghệ thuật. Ngay sau vùng “Băng Thụ” là điểm đến ngày hôm nay của tôi, “Khu rừng say ngủ”.
Bóp mạnh phanh khiến bánh xe cọ lên mặt đường phát ra những tiếng ken két, tôi dừng chiếc xe ba bánh lại. Eisbahn ngay lập tức nhảy ra khỏi thùng chở hàng sau xe.
“Trưởng làng, ông có nghe thấy không? Amaryllis đây ạ.”
Khi tôi đặt tay lên ăng ten trên tai, cất tiếng gọi trưởng làng qua sóng vô tuyến thì một giọng ngái ngủ liền vang lên, “Oáp… Tiết kiệm điện, tiết kiệm điện…”
“Ông đừng gật gà gật gù nữa, mở cho cháu đi.”
Thấy tôi lên tiếng quở trách, trưởng làng bèn đáp lại “Được rồi”, giọng nói của ông vang vọng trong mạch tinh thần của tôi. Sau đó, bảng xác nhận thông qua liền phát sáng, cùng với tiếng động r…uỳnh r…uỳnh buồn tẻ, cánh cửa nặng nề bắt đầu mở lên. Cánh cửa dẫn tới “Công chúa Bạch Tuyết” có độ dày một mét chỉ cho phép những ai nhận được sự xác nhận của trưởng làng đi qua. Ngay cả những “Ủy viên Hội đồng Làng” như tôi hay Eisbahn cũng không phải ngoại lệ.
Lạnh quá…
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, luồng khí lạnh dày đặc bên trong liền phun ra như một bóng ma trắng. Ngay cả trong thế giới ngầm bị đóng băng, nhiệt độ cũng không thấp như ở nơi này.
Ngừng tiếp nhận không khí.
Tôi tăng chức năng kiểm soát nhiệt độ lên 10%. Bởi tôi là robot nên sẽ không vì nhiễm lạnh mà bị cảm, nhưng nhiệt độ thấp có thể gây hỏng hóc cho dầu và pin trong cơ thể, trong trường hợp nghiêm trọng, nó có thể biến thành chứng bệnh “tê cóng kim loại” cấp tính.
“Nơi này vẫn không hề thay đổi nhỉ.”
Ngước lên trần nhà, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là một “con suốt” khổng lồ. Đây là máy tính đầu não điều khiển toàn bộ “Công chúa Bạch Tuyết”. Xung quanh con suốt là những cột băng mảnh như kim dính liền với nhau như mạch máu, tổng thể trông hệt như một loại trái cây khô đông lạnh khoác lên mình chiếc váy màu bạc mỏng tang vậy.
Con suốt đều đặn xoay tròn cơ thể khổng lồ, dài và mảnh của nó để cung cấp ánh sáng mềm mại cho khắp căn phòng. Ánh sáng này là một “làn sóng” đặc biệt để duy trì hệ thống, có chức năng quản lí việc bảo quản vô số những viên nang có tên gọi “Cái nôi” được tích hợp với tường băng. Những chiếc nôi này là một thiết bị hỗ trợ duy trì sự sống bảo vệ hơn ba trăm “Chủ nhân” của chúng tôi.
Chúng là một thiết bị cấp đông duy trì sinh mệnh ở nhiệt độ thấp có tên thường gọi là “Công chúa Bạch Tuyết”.
Một trăm năm trước, một vụ biến đổi khí hậu lớn đã xảy ra khiến thế giới bước vào “Kỉ Băng Hà”. Mọi vùng đất đều bị một luồng “sóng lạnh” xuất hiện không rõ nguyên nhân đóng băng, hầu hết các loài động thực vật đều tuyệt diệt.
Tuy nhiên, ngay cả trong môi trường khắc nghiệt như vậy, con người, chủ nhân của chúng tôi vẫn không từ bỏ. Họ di tản đến nơi trú ẩn mang tên “Công chúa Bạch Tuyết” được xây dựng dưới lòng đất, và phải ngủ một giấc dài cho đến khi kỉ Băng Hà kết thúc. Ở đây, có đến hơn ba trăm người nằm trong độ tuổi từ trẻ sơ sinh đến người già đang say ngủ.
“Dân làng” chúng tôi được giao nhiệm vụ bảo vệ và duy trì hoạt động của Công chúa Bạch Tuyết cho đến khi chủ nhân của chúng tôi thức dậy sau giấc ngủ dài kia. Trong một thế giới với những lớp băng dày nằm sâu năm trăm mét dưới lòng đất, chúng tôi dựng lên một ngôi làng nhỏ và sống ở đó hơn một trăm năm. Tất cả dân làng đều là robot, nhiệm vụ duy nhất và quan trọng nhất chính là bảo vệ Công chúa Bạch Tuyết. Chúng tôi được trang bị một mạch tinh thần tiên tiến có thể tự ý thức để bảo vệ Công chúa Bạch Tuyết khỏi những tình huống không lường trước nằm ngoài hướng dẫn đã được cài đặt sẵn.
Một ngày nào đó…
Nhìn lên Công chúa Bạch Tuyết, tôi nghĩ.
Một ngày nào đó, khi chủ nhân thức dậy, xin hãy để em được phục vụ ngài, được trở nên có ích cho ngài. Em sẽ làm mọi thứ từ nấu ăn, giặt giũ đến dọn dẹp. Vì vậy, nếu chủ nhân đồng ý, hãy để em hát cho ngài bài hát mà em tự hào nhất.
Tôi đặt tay lên ngực và cất lên bài hát ru thường lệ.
Ngủ ngon, ngủ ngon, hôm nay hãy ngủ thật ngon
Thiếp ngủ đi trong vòng tay em
Đất nước rồi sẽ trở nên hoang tàn hay ánh sáng ban mai này
Tất cả mọi thứ đều là dành cho người
Vì vậy, khoảnh khắc này, xin cứ yên tâm nghỉ ngơi
Đợi cho đến một ngày người thức dậy.
Khi bài hát kết thúc, một tiếng vỗ tay nhỏ vang lên.
“Nghe đi nghe lại bài này bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng vẫn thấy hay.”
Tôi quay lại và trông thấy Eisbahn đang đứng dựa vào tường.
“Ồ, cảm ơn.”
“Lần nào nghe xong tôi cũng thấy buồn ngủ hết.”
“Đó là một lời khen hả?”
Sau một thoáng im lặng, Eisbahn trả lời, “Tất nhiên rồi”.
Các chủ nhân.
Chụm tay vào đặt lên trước ngực, tôi bắt đầu xướng lên những lời nguyện cầu.
Hãy sớm thức dậy nhé.
Chúng em đang chờ đợi.
Trong thế giới ngầm bị đóng băng này, chúng em ngày ngày chờ các chủ nhân tỉnh giấc.
Vẫn luôn luôn là vậy, kể từ một trăm năm về trước.
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về Wings Books – NXB Kim Đồng.]