Ẩn tàng thư Dantalian - Tập 1
Trên đường đến tòa tháp phía Bắc, họ bắt gặp nhiều xác chết hơn nữa.
Trường hợp nào cũng bị giết một cách dã man, không thể nào tưởng tượng nổi việc một con người có thể gây ra điều này. Người thì bị siết bởi thứ gì đó giống một sợi thừng lớn, xương toàn thân bị vặn vỡ nát. Người khác thì bị xé xác bởi răng nanh của một con dã thú. Còn có người bị giậm nát như tương bởi một thứ gì đó khổng lồ.
Trong số họ cũng có vài người đã trang bị vũ trang và đứng dậy chiến đấu, tuy nhiên tất cả đều thất bại.
Huey cuối cùng vẫn không hiểu nổi họ đã phải chống lại thứ gì.
“Giống như là… chết vì bị voi giẫm vậy.”
Huey nhăn mặt trong lúc nhìn xuống cái xác nát nhừ của một cô hầu gái tội nghiệp.
“Yes. Có vẻ là như vậy.”
Dalian không ngần ngại, dễ dàng đồng tình với anh một cách đáng sợ. Trái lại, giờ đến lượt Huey ngạc nhiên quay lại nhìn cô.
“Bị voi giẫm…? Tại một biệt thự chốn đô thị?”
“Gì nữa đây. Ngươi là người phát ngôn ra câu đó trước cơ mà.”
“Thôi được, nhưng voi có ăn thịt người đâu. Cô giải thích thế nào về xác người đàn ông hồi nãy?”
“Có nghĩa không chỉ có một con thú chứ sao… Xem nào, như con ở đằng kia chẳng hạn.”
Dalian giơ cánh tay được bảo bọc bởi giáp sắt lên và chỉ về phía bóng tối.
Ngay tại tòa tháp phía Bắc, nơi thư phòng của lão chủ ngự trị. Trên bậc thang dẫn lên tòa tháp, một đôi mắt vàng khè sáng lóe lên trong bóng tối.
Rồi một con mãnh thú màu vàng với sọc đen trên lông xuất hiện. Sâu bên trong cái mồm đẫm máu vang lên một tiếng gầm đinh tai.
“Hổ…!? Thứ như vậy làm gì ở đất nước này?!”
“Không được rời mắt khỏi nó. Ngươi mà quay lưng lại một cái là tiêu luôn đó.”
Dalian nói với giọng điệu hờ hững như thể đang đọc từ một cuốn sách. Huey không có thời gian đáp trả cô. Anh nhắm bắn với vẻ mặt căng thẳng.
Con hổ khổng lồ nhún người. Chuẩn bị vồ lấy hai người, cơ thể nó bật lên như mũi tên rời khỏi dây cung.
Ngay trước đó, Huey bóp cò.
Khẩu súng của anh được nạp cỡ đạn .455, đủ để hạ gục một người ngay lập tức, nhưng phát súng có vẻ không đáng tin cậy đến tội nghiệp khi phải đối mặt với một con ác thú có trọng lượng cơ thể đến 200kg.
Sau khi hứng liên tiếp ba phát đạn, cơ thể con ác thú bắt đầu lảo đảo.
Huey bắn thêm một phát nữa, trong khi hơi thở dồn dập vì súng giật và sợ hãi.
Trước mắt anh, xác con thú đột ngột run lên. Nó lảo đảo như bị rút hết sinh lực, thế rồi vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ mà không phát ra một tiếng động.
Huey ngẩn người nhìn những gì còn sót lại của con thú tung bay trong không khí như tro bụi.
“… Một quyển Ảo thư đã vượt quá ranh giới.”
Tự lẩm bẩm với chính mình, Dalian nhìn ra ngoài cửa sổ về phía mặt trăng trên bầu trời.
Cô bước lên cầu thang và vô cảm nhìn xuống những mảnh vảy giống tro than.
“Chuyện này là thế nào, Dalian? Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy…?”
Huey vừa hỏi vừa thở hổn hển.
“Ngươi vẫn không hiểu à?”
Dalian quay người lại, mái tóc tuyệt đẹp nhảy múa trong gió.
“Một gã đàn ông phóng dao, một con voi, cuối cùng là một con cọp. Có lẽ có cả một con trăn khổng lồ và một tên hề trong số chúng nữa… nói thế thôi là đủ hiểu rồi.”
“… Một tên hề?”
Khuôn mặt của Huey trở nên đần thối sau khi nghe lời giải thích cụt ngủn của cô gái.
“Một gánh xiếc.”
Dalian giải thích đầy tự hào.
“Trong biệt thự này lảng vảng rất nhiều các thành viên của một gánh xiếc. Nhà ngươi… bộ ngươi không biết về cuốn sách Harlequinade sao?”
“… Harlequinade?”
“Nó có nghĩa là sách hình nổi ba chiều. Những quyển sách mà ta có thể thay đổi bối cảnh của hình vẽ bằng cách mở chúng ra và di chuyển các trang sách. Bộ ngươi chưa từng chơi với chúng khi còn nhỏ à?”
“… Tôi từng có vài quyển sách hình nổi ba chiều. Mấy thứ có các trang giấy được dán lại với nhau, hình ảnh sẽ nổi lên mỗi khi ta lật một trang sách mới?”
Dalian gật đầu.
“Yes. Những cuốn sách Harlequinade được nhà xuất bản Robert Sayer làm ra vào giữa thế kỷ mười tám, được coi là nguồn gốc của những cuốn sách hình nổi ba chiều. Sở dĩ được đặt tên như vậy bởi trong sách thường xuất hiện những nghệ sĩ hề kịch câm Harlequin.”
“Chờ đã nào, Dalian… cô đang nói về chuyện gì vậy?”
Huey ngắt lời thiếu nữ với vẻ bối rối.
Giọng Dalian trở nên khó chịu, “Ta mới cho ngươi biết bản chất của quyển Ảo thư mà Conrad ăn cắp.”
“… Ảo thư… sao?”
“Nhìn này. Đây là nguyên thể của con hổ mà ngươi mới bắn.”
Dalian cúi xuống chỗ cầu thang và nhặt thứ gì đó lên.
Những vảy tro mỏng manh. Thứ còn sót lại của con hổ Huey mới bắn. Anh nhìn những vảy tro đó kỹ hơn sau khi nhận chúng từ Dalian.
“Là sơn dầu?”
Giọng anh khản đặc. Thứ chất liệu bị vỡ tan thành tro bụi trong tay Huey chính là sơn dầu đã khô. Nói đúng hơn, có thể đây là tro tàn của bức tranh được vẽ bằng loại sơn đó.
Con ác thú khổng lồ đã ăn tươi nuốt sống những nhân viên của biệt thự một cách dã man và tấn công hai bọn họ, thực chất chỉ là một bức tranh do ai đó vẽ ra.
“Trên thế gian có những cuốn sách ảo diệu lẽ ra không được phép tồn tại. Những quyển Ảo thư, được sinh ra bởi tri thức của thế giới ma quỷ hay những nghi lễ bí mật của ác ma…”
Dalian vỗ nhẹ hai tay vào nhau và phủi sạch vết sơn dính trên ngón tay mình.
“Trong trường hợp ai đó biết cách đọc Ảo thư một cách đúng đắn và có được quyền sở hữu nó, anh ta sẽ được hưởng phúc vô hạn. Nhưng nếu ai đó không xứng đáng chiếm đoạt nó, quyển Ảo thư sẽ vượt qua các ranh giới của thế giới và làm xáo trộn tính logic cũng như nhân quả của thế giới này. Vì vậy, để phong ấn những quyển Ảo thư nguy hiểm đó, cần có…”
“…Thư viện mê cung… Ẩn tàng thư Dantalian sao…”
Huey thì thầm với giọng yếu ớt. Dalian gật đầu.
“Yes. Và ông nội ngươi, Wesley Disward, biết về sự tồn tại của quyển harlequinade bị nguyền rủa, biết rằng nó sẽ đem lại bất hạnh cho người sở hữu nó, ông đã muốn phong ấn nó. Nhưng nhà sưu tầm sách nổi tiếng Conrad đã mờ mắt bởi thói ganh đua và…”
“Và đã giết chết ông của tôi để chiếm đoạt quyển sách… tôi hiểu rồi.”
Huey nhăn mặt lắc đầu.
“Nhưng tôi vẫn không thể tin nổi. Đó là chuyện không thể, phải không? Một cuốn sách ảnh nổi thành ba chiều thật sự, biến những tranh vẽ của nó thành hiện thực…”
“Ngươi vẫn còn có thể nói những điều như thế sao?”
Dalian liếc nhìn anh đầy khinh bỉ.
“Trong cuốn Lịch đại Danh họa Ký được viết ở Trung Quốc vào triều Tống, có nhắc đến một sự kiện là những con rồng được vẽ trên bức tranh bích họa của một họa sĩ bậc thầy đã thoát ra khỏi bức tranh và bay thẳng lên trời. Một con chim, một con cá rồi một con hổ… những truyền thuyết về những con thú được vẽ bởi các danh họa thoát ra khỏi tranh chẳng hề hiếm tí nào.”
“Tôi hiểu rồi…”
Huey gật đầu như thể vừa cắn phải một thứ gì đắng lắm.
“Vậy là, một rạp xiếc được khắc họa trong quyển Ảo thư bị Conrad đánh cắp? Như trong quyển “Internationaler Zirkus” của Meggendorfer ?”
Sau khi nhắc đến tên của một tác giả sách hình nổi tiếng, Huey thở dài mệt mỏi.
“Như hầu hết các dạng ma thuật khác, sức mạnh của Ảo thư chịu ảnh hưởng bởi chu kỳ mặt trăng.”
Dalian lạnh nhạt tiếp tục giải thích.
“Một chủ nhân không xứng đáng như Conrad chẳng thể nào có nổi sức mạnh để đọc nó. Cứ hình dung những con ác thú được hiện thực hóa bước ra và làm loạn trong khách sạn hiện đang ít nhân viên này…”
“Rõ ràng giờ chẳng phải lúc nghi ngờ lời của cô… vậy giờ nên làm gì?”
Anh lắc đầu để xốc lại tinh thần, nhìn về phía cô gái đang đứng trước mặt. Câu trả lời của cô ngắn gọn và đơn giản.
“Tìm quyển Ảo thư và phong ấn nó. Dù sao nó cũng chỉ là một cuốn sách hình nổi, chắc chắn cơ chế cũng chẳng có gì phức tạp cho lắm.”
“Cảm ơn vì đã giải thích thật dễ hiểu… Chết tiệt, ông mình quả nhiên để lại một thứ thật phiền nhiễu.”
Huey khẽ tặc lưỡi và nắm chặt khẩu súng trên tay.
* * *
Sau khi leo lên cầu thang, họ bước vào một sảnh rộng. Dọc đường họ gặp một tên hề và thú vật từ quyển harlequinade, nhưng không phải đụng độ với chúng.
Có vẻ như không phải tất cả những thứ sống trong quyển Ảo thư đều là sinh vật nguy hiểm. Phía bên kia sảnh là tòa tháp trực tiếp lên thư phòng của Conrad.
Nhưng chính giữa căn phòng, hình dạng kỳ quái của một con quái thú ngáng đường họ.
Khi nhận ra nó, cả hai cứng đờ người vì kinh ngạc. Thân thể nó còn lớn hơn một con voi. Da phủ đầy vảy. Sừng xoắn và nhọn hoắt. Cánh như cánh dơi với những vằn máu nổi lên kinh tởm. Và từ khe lỗ mũi như mũi rắn rỉ ra những tia lửa nóng đỏ.
“… Một con rồng.”
Dalian thốt lên thán phục. Huey ôm đầu, ngán ngẩm với sự kiện trước mắt.
“Vậy ra đó là thứ đã phá hủy tiền sảnh… tại sao lại có một con rồng trong rạp xiếc chứ?”
“Ngươi không biết hả? Trong rạp xiếc lúc nào cũng có khu trưng bày những sinh vật huyền bí. Đương nhiên kể cả rồng nữa…”
Dalian trả lời câu hỏi của anh một cách dễ dàng.
“À à, đúng là tôi đã từng thấy những thứ như vậy. Nhưng chẳng phải đó chỉ là những còn thằn lằn lớn được ngụy trang với cánh chim và sừng bò để lừa phỉnh khán giả thôi sao?”
“Trong một cuốn sách hình nổi ba chiều có vẽ một con rồng thật sự thì có gì lạ cơ chứ… Thế, ngươi định làm gì nào? Muốn trốn không?”
Dalian hỏi vậy và đưa ánh mắt về phía Huey.
“Chắc nó chả để chúng ta thoát một cách dễ dàng thế đâu…”
Huey lau mồ hôi trên trán. Như thể nghe được những lời này của anh, con rồng hướng đôi mắt đỏ ngầu về phía họ. Đó là tròng mắt của một ác thú bị kích thích bởi mùi máu. Thè cái lưỡi chẻ ra trong một thoáng, con rồng di chuyển thân thể khổng lồ của mình với một tốc độ đáng sợ.
“Chạy đi, Dalian!”
Huey nắm lấy tay của thiếu nữ trong trang phục đen đang ngẩn người và kéo cô nấp vào phía sau một cái cột.
Ngọn lửa tấn công của con rồng xẹt qua sau lưng anh. Bức tường vỡ vụn, vài cây cột chống đổ sụp xuống. Bị một cơn mưa gạch đá đổ lên đầu, Huey nhăn mặt.
Khẩu súng ngắn trong tay phải của anh bắn liên tục hết băng đạn, chẳng màng đến chuyện ngắm bắn. Những viên đạn bật ra khỏi vảy của con rồng, lóe lên những tia lửa điện trắng xanh.
Con rồng chẳng tỏ vẻ gì là đau đớn. Khuôn mặt Huey ngày càng căng thẳng. Trong lúc đó, Dalian vẫn nhìn xuống bàn tay bị nắm chặt bởi Huey của mình như thể đang ngắm nghía một thứ gì đó đầy bí ẩn.
Cuối cùng vẻ mặt lạnh lùng của cô cũng trở lại, “Ta bị mắc kẹt rồi.”
Cầu thang mà họ leo lên khi nãy đã sụp đổ bởi đòn tấn công của con rồng. Đường duy nhất có thể gọi là lối thoát khỏi quảng trường này là cầu thang dẫn lên tòa tháp. Nhưng trừ phi đánh bại được con rồng, họ không có cách nào đến được chỗ đó.
“Tôi biết. Nhưng tôi hết đạn rồi.”
Huey mở ổ đạn của khẩu súng và thả mấy vỏ đạn rỗng xuống sàn.
“Dù sao thì thứ đó cũng chẳng thể hạ nổi nó.”
Dalian nói với chất giọng như thể muốn bỏ cuộc. Huey gật đầu khó chịu.
“Có vẻ thế. Trời ạ… Dalian này, cô có tự tin vào khả năng chạy của mình không?”
“Ý ngươi là sao? Cuối cùng ngươi lại muốn trốn à?”
Dalian ném cho Huey một ánh nhìn đầy quở trách. Huey mỉm cười châm biếm và lắc đầu.
“Tôi cũng muốn làm thế nếu có thể… nhưng người chạy trốn ở đây là cô, Dalian. Tôi thu hút sự chú ý, đánh lạc hướng nó. Trong lúc đấy, cô chạy thẳng lên thư phòng của Conrad.”
“… Ngươi định trở thành mồi nhử sao?”
“Cô biết cách phong ấn Ảo thư mà, đúng không?”
Nói đoạn, Huey nhặt lên một viên gạch to cỡ bàn tay. Với người mà nói đây có thể được coi là một thứ vũ khí thay thế, tuy nhiên với đối phương là một con rồng thì hiệu quả ra sao vẫn còn phải xem lại.
“Tôi vốn chẳng thèm để tâm đến mấy thứ đại loại trách nhiệm của quý tộc, nhưng một quyển sách của ông tôi đã gây ra chuyện này, nên tôi cũng không thể xem nó như việc của người khác được. Tôi chẳng hình dung nổi loại quái vật này sẽ gây ra những thảm họa thế nào nếu bị xổng vào thị trấn. Bằng cách nào đó ta phải xử lý xong việc này ngay trong biệt thự.”
Dalian yên lặng nhìn lên Huey trong lúc anh nói bằng giọng điệu quả quyết như vậy.
Lần đầu tiên, một nụ cười dịu dàng phù hợp với độ tuổi của mình hiện lên trên gương mặt vốn vô hồn như một con búp bê của thiếu nữ.
Trong khi đó, mất dấu họ, con rồng phá hủy bừa phứa những cây và đồ vật nằm trong tầm lửa mà nó thấy. Nếu cứ ẩn náu như thế này, thế nào rồi họ cũng sẽ trở thành một trong những mục tiêu của nó.
Dù vậy, Dalian có vẻ rất bình tĩnh, “Lấy chìa khóa ra… con người.”
Cô ra lệnh với giọng điệu cao ngạo. Huey hoảng hồn nhìn về phía cô.
“Dalian. Hiện tại không phải là lúc để…”
“Ta thừa nhận ngươi.”
Cô tuyên bố với thái động đầy uy nghiêm như một nữ hoàng.
Sâu thẳm trong đôi mắt đen nhánh của cô lấp lánh ánh sáng mạnh mẽ như sao trời.
“… Dù không được như mong đợi, nhưng giờ không còn cách nào khác nữa. Nào, kẻ đã đủ tư cách để trở thành Kiện Thủ, hãy đọc lời khế ước.”
“Lời… khế ước?”
Huey bất giác nắm chặt chiếc chìa khóa trên ngực. Chiếc chìa khóa vàng, được khảm một viên hồng ngọc ánh sắc đỏ tươi như một giọt máu trinh nữ. Một câu thơ cổ được khắc trên thân khóa. Câu thơ ngắn gọn đó đó là thứ đầu tiên lóe lên trong đầu khi anh nghe cụm từ ‘lời khế ước’.
Con rồng gầm lên một tiếng đinh tai, chiếc cột mà Huey và Dalian núp phía sau đổ sụp. Đôi mắt đỏ ngầu của con ác thú nheo lại khi phát hiện ra con mồi.
“Ta hỏi…”
Huey lấy chìa khóa ra khỏi cổ và giơ lên trước mặt.
Anh đọc đoạn thơ đã phai màu bằng chất giọng khản đục.
“Ta hỏi… ngươi có phải con người?
[I ask of thee, Art thou mankind]?”
Dalian nheo mắt đầy hài lòng, bờ môi cô khẽ nhếch lên.
Tuy nhiên, người trả lời câu hỏi của Huey không phải là cô. Chiếc hộp sắt, vốn được xích quanh vùng ngực của bộ trang phục tựa áo giáp của thiếu nữ. Chiếc ổ khóa tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt và cất tiếng trầm đục như một bà lão.
“Không, ta là Thế giới… Thế giới trong Hồ lô.”
Một luồng sáng nhạt phát ra từ khuôn ngực của Dalian, người được bao phủ bởi lớp trang phục đen tuyền.
Nguồn gốc của thứ ánh sáng đó chính là làn da của cô gái. Khuôn cổ vốn được che phủ bởi vô vàn lớp diềm đăng ten của cô giờ để lộ ra làn da trắng ngần. Chiếc cổ mảnh mai và phần xương quai xanh thon dài tựa như đôi cánh của một chú chim nhỏ. Bầu ngực phẳng phiu trông không khác gì ngực của một thiếu niên.
Ở giữa đó. Phía trên vùng bụng, tại vị trí của trái tim, có một cụm kim loại thô kệch.
Vào lúc đó, lầ đầu tiên Huey nhận ra. Chiếc ổ khóa trước ngực Dalian không đính vào váy của cô.
Trên thân thể với làn da trắng mịn như gốm sứ của thiếu nữ. Chiếc ổ khóa được vùi trực tiếp trên làn da ấy.
Như thể được ai mách bảo, Huey đưa tay về phía lỗ khóa.
“Ưm…” Thiếu nữ lập tức ngừng mọi cử động, bật ra một tiếng thở dài nhè nhẹ. Ổ khóa mở ra với một tiếng lách cách.
Giữa hai bên cánh cổng mở rộng là một không gian trống rỗng.
Một khoảng không được bao phủ bởi một thứ ánh sáng nhàn nhạt, không có bất cứ một thứ gì. Một chiếc lỗ sâu không đáy. Ghim giữa lồng ngực trắng mịn của cô là một cái hang lớn mờ mịt trong ánh sáng nhẹ. Một lỗ hang sâu thẳm, trống rỗng như thể đang đâm xuyên qua thân thể mảnh mai của thiếu nữ.
“… Thư viện mê cung, nơi phong ấn 900666 quyển Ảo thư. Cánh cổng đến tri thức vừa được mở ra…”
Chất giọng tuyệt vời vang lên từ đôi môi Dalian có khả năng mê hoặc tất cả người nghe.
Ngay sau đó. Con rồng tập trung lửa trong khoang miệng của mình và gầm lên.
Lối thoát của họ đều đã bị chặn.
Nhắm vào chỗ đứng của Huey và Dalian, con rồng khạc ra ngọn lửa tàn độc.
Tuy nhiên, Dalian vẫn nhanh hơn nó. Không ngần ngại, cô thọc tay vào trong khoảng trống trước ngực của mình. Cánh tay cô cứ vậy thọc sâu vào bên trong ổ khóa. Như thể tiến vào một lối đi vô hình, cánh tay cô lún sâu dần và biến mất.
Rốt cuộc, sau khi rút trở ra, trên tay cô cầm một cuốn sách. Một cuốn sách cổ với giấy làm bằng da. Những dòng chữ ma thuật bên trong được viết bằng máu động vật – nó là một cuốn sách phép.
Khởi đầu từ quyển Liber de Nymphis của nhà giả kim Paracelsus, khá ít trong số những cuốn sách thời trung cổ có bao hàm phương thức điều khiển những tinh linh tự nhiên.
Phần lớn trong số chúng được cho là đã bị đốt, còn những cuốn còn sót lại thì bị cho là đồ giả. Nhưng quyển sách Dalian cầm trên tay là một quyển Ảo thư không được phép tồn tại trên thế giới này… một quyển sách ma thuật chính hiệu.
Khi cô mở cuốn sách, một cơ lốc dữ dội được tạo ra cuồn cuộn ngay bên cạnh cô. Cô vừa triệu hồi một thần gió. Ngọn lửa của con rồng bị đánh bật bởi cơ lốc này và bật trở về phía nó. Bị bao phủ bởi ngọn lửa của chính mình, con rồng quằn quại trong đau đớn.
“Đây là… sức mạnh của một quyển Ảo thư sao…”
Nhìn con rồng vật lộn trong đau đớn, Huey thấp giọng thì thầm.
Dalian ôm quyển sách che phần ngực bị hở của mình lại và quay đi, gò má hơi ửng hồng.
“Nào… Trong lúc này, chúng ta đi phong ấn cuốn Ảo thư của Conrad thôi, Huey!”
Vẫn đứng ngơ ngẩn, Huey chớp mắt, giật mình trước lời nói của Dalian. Rồi anh cười khổ và gật đầu.
Xác Conrad nằm trong thư phòng của lão.
Có vẻ lão đã bị những con thú ăn thịt giết ngay khi sức mạnh của cuốn Ảo thư vượt quá ranh giới, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cái xác ngồi đó đầy máu me trên chiếc ghế bành, thật sự là một cảnh tượng ghê rợn.
Dù vậy, Huey và Dalian không phải nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhúm vì hoảng sợ của lão. Bởi lẽ đầu của lão ta đã bị xơi tái.
“Hóa ra đây là cuốn ảo thư của Conrad…”
Huey nhìn thấy một cuốn sách trên chiếc bàn trong thư phòng của lão.
Đó là một quyển sách hình nổi thủ công với bìa sặc sỡ. Bìa sách dày mạ vàng làm bằng chất liệu da Morocco. Trên trang giấy cao cấp là những hình vẽ tuyệt đẹp của một họa sĩ bậc thầy. Không có tên tác giả. Tuy nhiên, hình ảnh quá đẹp đối với một người họa sĩ tranh sơn dầu vô danh. Những nét vẽ tinh xảo đến mức ai cũng tin được rằng chúng có thể sống dậy bất cứ khi nào.
Chủ đề của cuốn sách ảnh là một gánh xiếc. Tuy nhiên chẳng thấy những con thú ở trong cuốn sách đâu cả. Chúng đã biến mất – tựa hồ như đã thoát khỏi cuốn sách vậy.
“Cuốn sách cổ hơn tôi nghĩ. Từ thời mà vẫn còn các vân gỗ trên giấy… Nó là một tác phẩm từ nửa đầu thế kỷ mười tám. Có thể tin đồn về quyển sách hình nổi này đã khơi gợi ý tưởng tạo ra cuốn harlequinade của Robert Sayer…”
Dalian bình thản cầm cuốn sách lên và lật qua nó. Ta có thể thoáng thấy những khung cảnh tuyệt đẹp giữa các trang sách.
“Một quyển sách hình nổi thành ba chiều thật sự… hả? Tôi thắc mắc liệu chủ nhân trước của cuốn sách này có gặp phải số phận bi đát như Conrad hay không.”
Huey trút tiếng thở dài mỏi mệt.
Nhưng Dalian lắc đầu, “Sách và những người ham mê chúng có sức hút lẫn nhau. Nếu lọt vào tay một chủ nhân thích hợp, kể cả có là một quyển Ảo thư đi nữa thì cũng có khả năng thực hiện được vai trò ban đầu của nó, như một cuốn sách.”
“Tôi hiểu rồi… Conrad chịu kết cục thế này bởi lão đã vì tính tình ganh đua của một nhà sưu tập mà ăn trộm cuốn Ảo thư. Những người làm vô tội bị cuốn vào việc này thật đáng thương…”
Huey nói trong khi phủi màu vẽ còn vương lại trên vai Dalian. Thiếu nữ trong trang phục đen khẽ gật.
“Yes. Nếu không biết về sự tồn tại của Ảo thư, sẽ chẳng có tính mạng nào bị đe dọa…”
Thế rồi cô tiếp lời với giọng điệu buồn bã.
“Có những thứ thế gian này không được phép biết đến.”
Khi cô đóng quyển sách hình nổi bằng da lại, bầu không khí ma quái bao trùm toàn bộ biệt thự bỗng dưng biến mất.
Dalian khóa móc cài trên bìa lại và đưa cuốn sách cho Huey. Huey ngần ngại một chút, rồi lại chìa quyển sách về phía Dalian. Cuốn Ảo thư bị nuốt chửng một cách dễ dàng, biến mất trong khuôn ngực bị phanh rộng của cô gái.
Huey cứ hết nhìn cô gái rồi lại nhìn xuống tay phải của mình. Chiếc chìa khóa vàng lẽ ra anh đang giữ, không hiểu từ lúc nào đã biến mất. Thay vào đó, một viên hồng ngọc được vùi sâu trong mu bàn tay phải của Huey.
Cứ như thể, kể từ bây giờ, sự tồn tại của anh và chìa khóa của cánh cổng đã nhập lại thành một.
“Vậy ra Thế giới trong Hồ lô chính là cô phải không… Dalian?”
Huey điềm tĩnh hỏi. Dalian không trả lời. Khi cô quay người lại sau khi đã chỉnh lại trang phục, chiếc ổ khóa to cũ kỹ thay cho dải ruy băng đã lại được khóa chặt một lần nữa.
Huey nhìn và nói, “Tôi nhớ ra rồi. Trước đây tôi đã từng một lần bị lạc tại Thế giới trong Hồ lô đó.”
Anh khẽ mỉm cười bồi hồi.
“Ở trong đó, tôi được gặp một cô gái mang tên Dantalian. Cô ấy chính là người đã trao cho tôi chiếc chìa khóa đó…”
Dalian giật mình và ngừng mọi cử động. Cô gái bướng bỉnh nhìn xuống đất như thể để tránh ánh mắt của Huey.
“Khi đó, tôi đã hứa với cô ấy. Rằng tôi sẽ trở thành bạn, và đưa cô ấy ra khỏi chỗ đó.”
“… Vậy… à…”
Dalian khẽ mấp máy đôi môi, thì thầm một điều gì đó. Hóa ra là anh còn nhớ, cô nói. Vành tai cô hơi nhuộm hồng.
“Dantalian là tên của một ác ma. Ác ma của tri thức thường được khắc họa với hình ảnh đang cầm trên tay những cuốn sách.”
Huey nói và nắm chặt lấy bàn tay phải của mình. Cô gái trong y phục đen lặng lẽ nhìn anh. Đôi mắt vô cảm của cô như chuẩn bị để phủ nhận toàn bộ các câu hỏi. Dù vậy, Huey vẫn dám đặt ra câu hỏi.
“Tên của cô có phải là biệt danh của Dantalian không, Dalian?”
Dalian không thèm trả lời anh. Thay vào đó, cô hếch cằm lên, cao giọng nói.
“Từ giờ anh định thế nào đây, Huey? Ta đói rồi.”
Vẻ xấc láo ẩn hiện đâu đó trong vẻ mặt của cô.
Huey cười khổ sở rồi nhún vai đầy cường điệu. Thế rồi anh nhìn quanh thư phòng bị xáo trộn với vẻ lo lắng.
“Tốt nhất chúng ta nên rời khỏi đây trước khi người của Scotland Yard đến. Giải thích sự thật cho họ chắc hẳn sẽ rất khó đây.”
Dalian gật đầu mạnh.
“Tôi đồng ý… thế rồi?”
“Để xem nào… tạm thời tôi sẽ tìm một quán trọ cho đêm nay. Quán trọ có phục vụ bánh mì nướng với đường buổi sáng nhé.”
Anh hướng mắt về phía ngoài cửa sổ, nơi có thể thấy ánh sáng trắng của những ngọn đèn khí đốt trong làn sương trắng đục.
Thiếu nữ trong trang phục đen có vẻ hài lòng với câu trả lời đó và gật đầu.
“Vậy sao? Không còn cách nào khác, ta sẽ phải đi cùng anh thôi.”
Sau khi vuốt lại mái tóc rồi bù của mình, Huey chìa tay về phía thiếu nữ.
Dalian cố tình tỏ vẻ chán chường và lạnh lùng đón lấy tay anh.
Thế rồi hai người biến mất trong bóng tối của thị trấn bị bao phủ bởi làn sương.
Bị bỏ lại trong thư phòng đẫm máu là một lượng khổng lồ những cuốn sách đã mất đi chủ nhân của mình.
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về công ty Hikari Light Novel.]