Ẩn tàng thư Dantalian - Tập 2
Đó là một buổi chiều mùa đông lạnh giá, tuyết mịn tung bay như bột phấn.
Một người đàn ông đang gục đầu trên ghế đá công viên, khuôn mặt u ám đầy vẻ đau buồn, và nước mắt tuôn rơi bất chấp ánh nhìn của người qua đường.
Anh ta lấy ra từ trong túi một con dao nhỏ, rồi đặt dao lên cổ tay, dáng vẻ khoa trương như thể muốn để cho cả thế giới này trông thấy.
Hầu hết những người qua đường đều đi thật nhanh như thể để tránh phải nhìn anh ta, thế nhưng trong số đó, có một chàng thanh niên dẫn theo một thiếu nữ với vóc người nhỏ nhắn và mái tóc đen dài, đã miễn cưỡng dừng lại, và lên tiếng hỏi thăm.
“Này anh, đã có chuyện gì xảy ra thế?”
Nghe vậy, người đàn ông đang khóc ấy liền ngẩng đầu lên, và rồi đáp lại thật nhanh với chàng thanh niên.
“Vâng, chào anh, xin anh lắng nghe câu chuyện của tôi. Tôi đã bị bạn gái bỏ rơi rồi.”
“À, thì ra là vậy, tồi tệ thật nhỉ”, chàng thanh niên nhíu mày lại, vẻ khó xử.
Phản ứng ấy cho thấy rằng anh đang khá hối tiếc vì đã bắt chuyện với một đối tượng phiền phức rắc rối như thế này. Thế nhưng người đàn ông kia chỉ gật đầu đồng ý:
“Đó đúng là một chuyện vô cùng tồi tệ. Cô ấy đã bỏ rơi tôi. Chỉ nói là đã yêu người đàn ông khác, rồi cứ thế mà lạnh lùng quẳng tôi sang một bên… Nói chung là cô ấy đã ngoại tình, đã không chung thủy với tôi. Cô ấy đã phản bội tôi rồi.”
“À, hóa ra là như thế.”
Chàng thanh niên tùy tiện ném ra một lời đáp lại. Người đàn ông kia ôm chặt lấy đầu, động tác đầy vẻ khoa trương:
“A a a, phụ nữ đúng là một thứ sinh vật khủng khiếp. Tôi đã yêu cô ta nhiều đến thế, vậy mà cô ta vẫn đang tâm phản bội tôi. Tôi không còn có thể tin tưởng được người phụ nữ nào nữa. Thà rằng giết cô ta đi, rồi tôi cũng tự sát còn hơn…”
Người đàn ông nói, vẻ thật nghiêm túc tha thiết, bàn tay cầm con dao cũng run cả lên.
Trông thấy vậy, thiếu nữ xinh xắn kia liền thở dài đầy bất lực.
Thiếu nữ có dáng vẻ thật xinh đẹp. Mái tóc của cô đen dài và bóng mượt, đôi mắt cũng đen thẫm như thể ngưng tụ trong đó quá nhiều bóng tối. Làn da trắng trẻo mịn màng, giống hệt như sữa hòa lẫn với mật ong tan chảy, trông tựa như món đồ sứ cao cấp đắt tiền.
Cô mặc bộ trang phục đen tuyền, trang trí vô số lớp đăng ten và diềm xếp, phồng lên bồng bềnh, và bao bọc lấy tất cả là một lớp giáp hông và giáp tay bằng kim loại, che phủ những đường nét trên thân thể.
Hơn thế nữa, trên phần ngực của cô, còn khẽ đung đưa một ổ khóa kim loại, tỏa ra thứ ánh sáng xám ngắt. Ấy là một ổ khóa cồng kềnh và cũ kỹ, được buộc lại bằng sợi dây xích bằng bạc…
“Vậy anh thì chung thủy, không hề ngoại tình hay sao?”
Thiếu nữ lên tiếng với một vẻ thô lỗ tùy ý, chẳng phù hợp chút nào với giọng nói trong trẻo tuyệt đẹp của cô.
Người đàn ông giật mình ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc, nhưng rồi mạnh mẽ lắc đầu:
“Tất nhiên rồi. Tôi tuyệt đối không thể nào làm ra những chuyện như phản bội người mình yêu.”
Thiếu nữ im lặng quan sát người đàn ông thật chăm chú, rồi trịnh trọng gật đầu:
“Nếu như vậy, ta sẽ cho anh mượn cuốn sách này. Tuy nhiên, tuyệt đối đừng bao giờ quên lời mà hôm nay anh đã nói…”
Vẻ mặt khó hiểu, người đàn ông nhận từ tay của thiếu nữ một cuốn sách. Và rồi họ tạm biệt nhau.
Vài ngày sau đó, chàng thanh niên lại một lần nữa tình cờ gặp người đàn ông kia. Ngồi trên ghế đá công viên, khi ấy người đàn ông đang đọc sách.
Anh ta chỉ có một mình, thế nhưng lại trông vô cùng vui vẻ.
Kể cả khi trông thấy những đôi tình nhân khác đang đi qua trước mắt mình, anh cũng mỉm cười như thể đang chúc phúc cho họ.
Trên đầu gối của người đàn ông, có đặt một miếng bánh sandwich được bọc trong chiếc khăn ăn.
“Xin chào, bánh sandwich của anh nhìn có vẻ ngon thật đấy.”
Chàng thanh niên lên tiếng nhận xét.
“Đúng vậy đúng không? Đó là đồ do bạn gái tôi tự tay làm cho tôi đấy”, người đàn ông nói, vẻ rất tự hào.
Chàng thanh niên hơi ngạc nhiên:
“Chẳng lẽ anh đã giảng hòa với bạn gái rồi à?”
“Không không, sao có thể thế được. Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ gặp lại người phụ nữ đã đang tâm phản bội người mình yêu kia một lần nữa. Tôi đã có bạn gái mới rồi. Bây giờ tôi vẫn đang hẹn hò với cô ấy.”
Nói rồi, người đàn ông vui vẻ ôm lấy cuốn sách mà mình đang đọc dở, và rồi nghiêng đầu nói với chàng thanh niên, vẻ như chẳng thể nào tin nổi:
“Có thể anh không trông thấy cũng nên, thế nhưng trong khoảng thời gian mà tôi đọc cuốn sách này, thì cô ấy lúc nào cũng hiện ra trước mặt tôi, hơn thế nữa, còn đối xử với tôi vô cùng dịu dàng tử tế. Không chỉ có vậy đâu, cô ấy còn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp nữa. Chỉ cần vẫn còn có cô ấy ở bên mình, thì tôi không còn cần bất cứ điều gì khác cả.”
Người đàn ông nở một nụ cười hài lòng thỏa mãn, và rồi tiếp tục quay lại với việc đọc sách.
Vừa lật giở từng trang sách, anh ta thỉnh thoảng lại thì thầm điều gì đó như đang độc thoại, giống hệt như thể đang gửi gắm những lời yêu thương đến ai đó ở cạnh bên.
Mặc dù quang cảnh ấy trông có chút ngớ ngẩn vô nghĩa, thế nhưng bản thân anh ta lại nom có vẻ hết sức sung sướng.
“Chúc anh hạnh phúc.”
Chàng thanh niên nói, rồi rời khỏi nơi này.
Vài ngày sau đó, chàng thanh niên lại một lần nữa tình cờ gặp người đàn ông kia.
Ngồi trên ghế đá công viên, khi ấy người đàn ông đang đọc sách.
Anh ta chỉ có một mình, thế nhưng lại trông vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng còn thì thầm điều gì đó như đang độc thoại nữa, giống hệt như thể đang gửi gắm những lời yêu thương đến ai đó ở cạnh bên. Mặc dù quang cảnh ấy trông có chút ngớ ngẩn vô nghĩa, thế nhưng bản thân anh ta lại giống hệt như lần trước, nom có vẻ hết sức sung sướng.
Thứ duy nhất thay đổi, chính là cuốn sách mà người đàn ông đang cầm trong tay.
“Xin chào, cuốn sách này hình như không phải là cuốn mà trước đây anh đang đọc nhỉ?”
Chàng trai hỏi vậy, và người đàn ông ưỡn ngực đầy đắc ý:
“Vâng, tôi mới có được cuốn này. Thời gian gần đây, tôi cũng chỉ đọc cuốn sách này thôi.”
“Vậy à? Thế có chuyện gì đã xảy ra với cuốn sách trước rồi?”
Vẻ mặt của chàng thanh niên tối lại. Người đàn ông có chút ngập ngừng nao núng:
“Cũng không phải là tôi không ưa thích cuốn sách trước hay gì cả. Chỉ là, cũng cần phải nói đến chuyện có hợp hay không, đúng không? Tôi cảm thấy rằng cuốn sách này thích hợp với bản thân mình hơn là cuốn trước. Có thể anh không trông thấy cũng nên, thế nhưng trong khoảng thời gian mà tôi đọc cuốn sách này, thì lúc nào người yêu mới cũng hiện ra trước mặt tôi. Cô ấy rất thân thiện dễ mến, hơn thế nữa thân hình cũng đẹp nữa.”
Người đàn ông nở một nụ cười hài lòng, và rồi tiếp tục quay lại với việc đọc sách.
“…”
Chàng thanh niên lặng lẽ rời khỏi nơi đó, chẳng nói tiếng nào.
Vài ngày nữa lại trôi qua, và đêm Giáng sinh đã tới.
Chàng thanh niên dẫn theo cô bé nhỏ nhắn, và một lần nữa tình cờ gặp lại người đàn ông kia.
Ngồi trên ghế đá công viên, khi ấy người đàn ông đang im lặng gục đầu.
Trên lồng ngực đang dần lạnh ngắt của anh ta, là một lưỡi dao cắm xuyên qua.
“…”
Máu đọng thành vũng dưới chân người đàn ông, và bên cạnh đó là một cuốn sách đã rơi xuống đất.
Đó chính là cuốn sách mà cô gái đã trao cho người đàn ông vào ngày đầu tiên cô gặp anh ta. Cuốn sách bị lấm đầy máu bắn vào, đến mức nhuốm sang màu đỏ rực.
Cô gái nhặt cuốn sách lên, và trong đôi mắt đen thẫm, phản chiếu vẻ gì đó buồn bã.
Và rồi, nhìn xuống thi thể bị đâm của người đàn ông, cô lên tiếng, giọng không cảm xúc:
“Nói dối.”
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về công ty Hikari Light Novel.]