Ẩn tàng thư Dantalian - Tập 3
Quá nửa đêm. Rời khỏi dinh thự mình đã xâm nhập bất hợp pháp, Huey và Dalian đi về phía nhà của Lenny Lents.
Họ quyết định không dùng ô tô mà đi bộ, để tiếng động cơ không đánh động bất kỳ ai.
Trong vùng đất nghỉ dưỡng lệch mùa vắng bóng người, tiếng động cơ có thể vang xa hơn ta tưởng. Tuyết vừa ngừng rơi một lúc trước, ánh trăng bàng bạc trải xuống mặt đất.
“Có được không vậy, Dalian? Đâu cần cô theo tôi làm gì.”
Nhìn cô thiếu nữ mặc đồ đen loạng choạng bước đi, Huey liền hỏi.
“Tại sao ta phải chịu bị bỏ lại trong một căn nhà thuộc về những kẻ còn chẳng biết là ai và ở nơi nào cơ chứ. Thôi đừng lèm bèm vớ vẩn nữa, đi nhanh lên nào.”
Cô nàng trong bộ trang phục đen trả treo với vẻ bực mình.
“Với cả ta cũng đang đói không ngủ được. Ít nhiều gì trong dinh thự của Lents cũng có đồ ăn tử tế. Vẻ mặt cô nàng tên Paula kia đã cho thấy điều đó.”
Vẻ mặt như thế nào cơ, Huey nghiêng đầu ngỡ ngàng.
“Chẳng lẽ cô đi cùng là để nhắm đến đồ ăn trong dinh thự của Lents sao, Dalian?”
“Chỉ chút đồ ăn thôi mà, không thể tính là phạm tội được. Tại anh để ta bị đói đó chứ.”
“Cũng chẳng sao, cố đừng để ai phát hiện ra.”
Nói ra một câu vô trách nhiệm như vậy, Huey tắt cái đèn pin quân dụng dùng thay đuốc.
Đã sắp tới địa phận dinh thự của Lents. Họ bước theo ánh trăng mờ ảo đi về phía tòa nhà, Huey bất thình lình khựng lại.
“Huey?”
“Suỵt.”
Huey ấn đầu Dalian xuống, rồi núp mình sau một bụi cây. Ở mặt sau của dinh thự, một nhà kho lớn bằng đá nằm tại góc vườn trong.
Cánh cửa nhà kho hiện đang mở.
Một người phụ nữ trẻ cầm đèn bước ra khỏi nhà kho. Là người mà họ gặp lúc ban trưa, người phụ nữ có mái tóc màu hạt dẻ tự xưng tên Paula.
Nhìn theo bóng lưng người phụ nữ đó đi khuất vào bên trong dinh thự, vẻ mặt Huey tỏ ra nghiêm nghị.
“Vào giờ khuya thế này mà lại ở nhà kho? Cô ta làm trò gì vậy?”
Bên tai Huey đang lẩm bẩm, Dalian đanh giọng nói.
“Nhìn cái đó kìa, Huey.”
Tay cô bé mặc đồ đen chỉ về phía một thứ dụng cụ bằng kim loại sáng bóng như thể đang ướt nước. Đó là một thanh cời có vẻ cứng cáp dùng để cào than trong lò sưởi ra.
“Lần này là thanh cời lửa à… cái mùi này…”
Bước lại gần cái thanh cời lửa dựng nơi bức tường nhà kho, Huey nhăn mặt. Đầu thanh cời lửa vẫn còn dính một vệt dung dịch còn chưa khô hết. Hơn nữa, một phần thứ dung dịch đó rơi xuống nhuộm thành vệt đỏ thẫm trên nền tuyết.
Nhìn chằm chằm đến lối ra vào nhà kho, Dalian hỏi.
“Có khóa không?”
“Không khóa thì phải.”
Huey bước ra trước cánh cửa. Cánh cửa chắc chắn làm bằng gỗ lại không hề có ổ khóa. Chỉ có mỗi cái then cài bên ngoài thôi.
“Cái này không thể ngăn người từ bên ngoài xâm nhập vào được.”
“A. Đúng vậy… không phải ngăn người từ bên ngoài đi vào, mà giống như ngăn không cho thứ gì đó ở bên trong chạy trốn vậy.”
Huey thì thào nói, rồi anh tháo then cửa với động tác có đôi chút lưỡng lự. Cánh cửa vừa mở ra, một luồng gió nóng từ bên trong phả vào mặt họ. Huey khịt mũi hừm một cái.
“Mùi máu… sao?”
“Làm ta hết muốn ăn.”
Dalian lên tiếng với vẻ bực bội. Huey chun môi gật đầu.
“Nói thật thì tôi cũng không muốn can dự đến việc này… nhưng giờ chúng ta chỉ còn cách bước vào thôi.”
Nói thế rồi họ bước vào bên trong nhà kho tối thui. Nhà kho có lẽ vốn là chỗ tích trữ lương thực cho gia súc, nên đến nửa tầng một nằm bên dưới nền đất. Bên trong cái nhà kho lớn hơn tưởng tượng.
Huey bật đèn pin lên thì ánh sáng rọi lên một cảnh tượng quái đản.
“Căn phòng này là gì vậy?”
Huey khẽ rên lên.
“Một cảnh tượng có chút quen thuộc.”
Dalian thì thầm như không giấu nổi cảm xúc.
Bên trong nhà kho chứa đủ thứ đồ đã được cải tạo từ dụng cụ làm nông hay đồ đạc gia đình. Dây da để cùm tay chân. Cọc gỗ trắng và kim thêu. Cuốc hay rìu. Đủ thứ dụng cụ dùng để trói buộc và hành hạ con người. Khung cảnh này phảng phất gợi cho người ta nhớ đến thời kì săn đuổi phù thủy thời Trung cổ.
“Trông như phòng tra tấn vậy.”
Huey nói mà như thở hắt ra.
Dưới chân anh là một thi thể vẫn còn mới nguyên nằm lăn lóc. Một người đàn ông trẻ đã bị đánh tới chết. Chắc là bị một cây thép cứng chắc nào đó đập xuống thân thể rất nhiều lần. Hai cẳng chân của anh ta đã bị đập nát đến mức không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, phần đầu thì be bét như quả cà chua bị ném vào tường.
Dalian hỏi với giọng khô khốc.
“Huey… có thấy gương mặt người đàn ông này quen không?”
“Tôi đã từng thấy qua ảnh trên báo. Dù không thể nói chắc do gương mặt người này đã biến dạng nhưng đây là Lenny Lents. Có lẽ vậy.”
Huey đờ giọng nói thế. Dalian hoang mang nhìn khắp căn nhà kho.
”Vậy là anh ta bị người đàn bà kia bắt nhốt… nhưng mà…”
Mọi cử động của cô bỗng khựng lại. Ánh mắt của thiếu nữ mặc đồ đen đang chú mục về phía một gian phòng trông như nhà giam.
Xem chừng nó vốn là chuồng gia súc, giờ bị sửa lại dùng làm chỗ nhốt người.
Qua những chấn song sắt, họ nhìn thấy một cô gái với vẻ mặt đầy sợ hãi. Một cô gái nhỏ nhắn với gương mặt vẫn còn vương nét ngây thơ. Cô gái đó sợ sệt nhìn hai người Huey đã tự tiện bước vào trong nhà kho. Bờ môi run run thở ra từng làn khói trắng.
Cô gái đó vẫn còn sống, tuy rằng dấu hiệu sinh mệnh đã cực kỳ mỏng manh.
“Ai vậy?”
Cô gái thốt ra tiếng nói rất nhỏ. Tính cách cô gái này có vẻ mạnh mẽ hơn vẻ ngoài, giọng nói rất kiên nghị.
“Các… các người là… đồng bọn của Paula?”
“Ta không nhớ mình từng giao du gì với con mụ dùng rựa đấy đâu nhé.”
Dalian đáp lại câu hỏi của cô gái.
Cô gái ở trong buồng giam lặng lẽ nhìn thiếu nữ mặc đồ đen. Đôi mắt đã khóc tới sưng húp của cô ánh lên sự nghi ngại và lo sợ.
“Chúng tôi được ngài Lenny Lents gọi tới đây. Bức thư kêu cứu.”
Vẫn còn để tâm đến cái xác sau lưng mình, Huey nói vậy. Vẻ mặt cô gái chuyển dần sang sự ngỡ ngàng.
“Người đó… viết thư…”
Vâng, Huey gật đầu, rồi cúi người trước cô gái.
“Cô thì sao? Sao lại bị nhốt ở đây?”
“Tôi là… Leticia Serkis.”
“Cô Serkis? Vì sao cô đến nơi này thế?”
Trước câu hỏi của Huey, cô gái đó có chút lưỡng lự mà thẽ thọt đáp lời.
“Chuyện vì… Lenny Lents là người tình… của tôi.”
“Người tình?”
Leticia chậm rãi gật đầu.
“Đúng vậy… Chính vì vậy, anh ấy mới lưu lại ở đây để cố cứu lấy tôi, tại thế nên…”
Ôi, tiếng than đau đớn thoát ra từ bờ môi Leticia. Cô chộp lấy khung sắt trước mặt, cố ghé sát lại gần Huey.
“Xin anh. Hãy cứu… cứu Lenny.”
Cô cố hết sức gằn giọng nói. Huey khó xử quay lại nhìn thi thể sau lưng mình.
“Nhưng mà, Leticia… anh ấy đã…”
Người con gái đang bị giam lắc đầu dứt khoát.
“Không. Trước hoàng hôn ngày mai, hãy đến thăm dinh thự này một lần nữa. Nhất định phải đưa Lenny rời khỏi nơi này. Cho tới lúc đó, tôi sẽ không thể rời khỏi đây được.”
“Tại sao lại vậy, Leticia?”
Huey mạnh miệng hỏi lại.
“Nếu cô là người tình của ngài Lents, vậy thì Paula là ai? Phải xử lý cô ta thế nào mới có thể đưa cả cô rời đi?”
Trong một thoáng, Leticia mở tròn đôi mắt, bặm chặt môi. Vẻ mặt của cô cứng đơ vì sợ hãi. Nhưng đó không phải là nỗi sợ hãi đối với Paula, mà dường như là nỗi sợ mất đi người yêu.
Leticia yếu ớt lắc đầu.
“Không được. Giờ không nên đối đầu với Paula. Nếu khiến người đàn bà giữ quyển sách đó nổi cáu lên, có lẽ Lenny sẽ chết thật mất…”
“… Quyển sách?”
Huey khẽ thầm thì, cùng thiếu nữ mặc đồ đen trao đổi một ánh mắt.
Anh vô thức nắm chặt lá thư do Lents gửi đang nằm trong túi áo khoác. Lá thư đó rõ ràng có nhắc tới Ảo thư. Tên những cuốn sách lưu trữ những thứ tri thức cấm trên thế gian này.
Leticia bi thương lặp lại.
“Xin các vị. Hãy quên đi chuyện đã gặp tôi ở đây, hãy cứu lấy Lenny. Xin các vị đấy. Hãy làm cách nào… cứu anh ấy…”
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về công ty Hikari Light Novel.]