Anh Hùng Không Nghề Nghiệp - Tôi chả cần phải có kỹ năng gì cả - Chương 1
- Home
- All Mangas
- Anh Hùng Không Nghề Nghiệp - Tôi chả cần phải có kỹ năng gì cả
- Chương 1 - Cái này cũng gọi là Nghề Nghiệp?
“Nghĩ đến việc Arel được nhận nghề nghiệp gì, ba nó, tôi lo lắng đến mất ngủ cả ngày hôm qua đấy!”
“Ha ha ha, lúc mẹ nó nhận nghề nghiệp còn lo lắng hơn ấy chứ!”
“Arele nhất định sẽ nhận được “Nghề cấp cao”! Tại sao à, tại vì em là em của chị chứ sao!”
Này này này, gia đình tôi đúng là lúc nào cũng náo nhiệt.
Tại sao còn nôn nóng hơn cả nhân vật chính của sự việc là tôi vậy?
Tôi tên là Arel.
Năm nay lên 10 tuổi.
Ai lên 10 tuổi cũng phải đi đến thần điện.
Đó là để nhận lời chúc phúc của nữ thần.
Ai cũng được nhận lời chúng phúc là ban cho nghề nghiệp, không có ngoại lệ.
Mặc dù rằng nghề nghiệp này về sau sẽ thay đổi gần như hoàn toàn cuộc sống của bạn…
“Nhưng mà Arel có vẻ bình tĩnh nhỉ. Khi ba được nhận lời chúc phúc, lo lắng quá đến mức đã tè dầm trên đường đi đến thần điện luôn đó…”
Ba à, thông tin này con muốn ba giữ kín trong lòng a.
“Bởi vậy đâu còn cách nào là phải nhao nhao lên thôi”
Dù có nhao nhao như vậy đi nữa cũng đâu có thay đổi được nghề nghiệp sẽ được ban đâu.
Việc này chỉ là cho gì nhận nấy à.
“Arel thật chín chắn. Không thể nghĩ đây là cậu nhóc 10 tuổi”
“Chậc! Cậu nhóc này tương lai hẳn sẽ là một nhân vật lớn đây!”
“Ahihi, nếu thành người nổi tiếng, cái nhà này chắc sẽ chật đầy fan hâm mộ luôn quá”
“Khục… Nếu bị như vậy, chắc hẳn sẽ có một núi các cô em đổ dưới chân Arel… Như vậy không được! Chị sẽ không tha cho em đâu đấy!”
Ba mẹ thì tự ý vẽ ra bức tranh tương lai của tôi.
Chị tôi thì tự nhiên nổi giận một cách vô cớ.
Mà kệ, cũng là chuyện thường ngày thôi.
Nhưng mà vọng tưởng của họ lần này kéo dài thật là lâu.
Đợi cho tới khi nó kết thúc thì chắc không còn kịp giờ nữa mất.
Tôi quyết định bỏ mặc bọn họ, một mình lên đường đến thần điện.
Nếu trễ thì phải đợi thêm 1 năm, tôi muốn tránh chuyện như vậy.
Đúng vậy.
Hôm nay là ngày được chúc phúc.
Nơi chúng tôi sống là một thị trấn ở vùng quê heo hút.
Vì vậy nơi này không có mục sư thường trực để thực hiện nghi lễ chúc phúc mà mỗi năm một lần họ được thành phố lớn phái đến.
Chính vì vậy mà các đứa trẻ cùng tuổi trong thị trấn sẽ được chúc phúc chung một lần.
“Arel! Đợi ta!”
“Arel này, sao con lại đi trước không chờ mẹ như vậy!”
“Đúng vậy! Để chị ở lại vậy à, xấu thật!”
Ba và mọi người vội đuổi theo tôi.
“Con có thể nhận chúc phúc một mình được sao?!”
“Đây là thời khắc đáng ghi nhớ. Đương nhiên là phải có gia đình bên cạnh chứ!”
Là như vậy sao?
Nếu nói vậy thì 3 năm trước, lúc chị được chúc phúc, mình có đi chung không nhỉ!?
Khi chúng tôi đến thần điện, thì tất cả đám nhóc tôi biết đã có mặt bên gia đình.
Bởi vì là thị trấn nhỏ, lại còn cùng tuổi nữa thì tất cả cũng chỉ tầm 20 đứa mà thôi.
“Đã đến giờ bắt đầu nghi lễ chúc phúc”
Vị mục sư thông báo.
Đây là người phụ trách thực hiện nghi lễ chúc phúc nhiều năm qua trong thị trấn, một người đàn ông trung niên.
Từng đứa nhỏ một lần lượt bước ra phía trước, cầu nguyện cùng vị mục sư.
“Thành công rồi! “Thợ rèn”! Vậy là mình sẽ nối nghiệp ba!”
“Tôi là “Pháp sư” đó!”
Giọng của những đứa trẻ được nhận nghề mình mong muốn vang lên.
Cả “Thợ rèn” lẫn “Pháp sư”.
Cái nào cũng là “Nghề cơ bản”.
Nghề nghiệp thì có “Nghề cơ bản” và “Nghề cao cấp”.
Phần lớn mọi người sẽ có “Nghề cơ bản”, “Nghề cao cấp” rất hiếm.
Đó là vì khi đến mức đỉnh điểm của “Nghề cơ bản” mới bắt đầu trở thành “Nghề cao cấp”.
Nhưng mà, ai cũng hết lòng mong muốn mình được ban cho “Nghề cao cấp” ngay khi được chúc phúc.
“Chà, cháu có phải là con của Leon không?”
Khi tôi bước ra trước, vị mục sư đã gọi ra tên của ba tôi.
“Vậy là đã qua 20 năm rồi sao? Nhưng giờ ta vẫn còn nhớ, lúc Leon và Fara được chúc phúc. Đúng là, thật hiếm thấy chuyện cùng lúc cả 2 đứa trẻ được ban cho “Nghề cao cấp” ngay từ đầu như thế.”
Fara đây chính là tên mẹ của tôi.
Ba mẹ tôi là bạn thời thơ ấu cùng xuất thân ở thị trấn này.
Chính vì vậy mà họ được chúc phúc cùng ngày với nhau.
Ba tôi là “Vua pháp thuật” còn mẹ tôi là “Nữ hoàng kiếm thuật”.
Cả hai đều được ban cho “Nghề cao cấp” ngay từ đầu.
Dù rất nhiều lần được hoàng gia mời gọi nhưng cả hai đều khước từ và quyết định sống ở thị trấn quê hương mà mình đã sinh ra.
Đương nhiên, ba tôi là một pháp sư hàng đầu thị trấn, mẹ là kiếm sĩ hàng đầu thị trấn rồi.
Việc ban nghề nghiệp của nữ thần, hình như có ảnh hưởng lớn bởi huyết thống.
Vì vậy, có nhiều trường hợp kiểu như con của “Thợ rèn” sẽ là “Thợ rèn”.
Dù cũng có ngoại lệ.
Chính vì vậy mà tôi đang được mọi người xung quanh kỳ vọng rất nhiều,
“…Tiếp theo là con trai của Leon đó”
“Là Arel sao. Thể nào cậu bé cũng sẽ nhận “nghề cao cấp” cho xem.”
“Không biết khi cậu ta lớn lên, có chấp nhận con gái tôi làm vợ không nhỉ”
Tôi nghe tiếng bàn tán từ khắp nơi truyền tới.
“Cố lên, Arel!”
“Arel, cố lên!”
“Chị luôn bên cạnh em!”
Nhưng ồn ào nhất vẫn là gia đình tôi.
Chỉ đơn giản là nhận lời chúc phúc thôi mà, cố gắng là cố gắng cái gì?
Khi tôi khấn cầu nữ thần, một tiếng nói mặc khải vang vọng trong đầu tôi.
Hừm, có vẻ như đây là nghề nghiệp của tôi.
…Ủa?
Nhưng mà… Cái này cũng gọi là nghề nghiệp?
Thứ hiện ra trong đầu của tôi chính là
Dòng chữ
… “Không nghề nghiệp”.