Anh Hùng Không Nghề Nghiệp - Tôi chả cần phải có kỹ năng gì cả - Chương 2
- Home
- All Mangas
- Anh Hùng Không Nghề Nghiệp - Tôi chả cần phải có kỹ năng gì cả
- Chương 2 - Tôi không quan tâm gì đâu mà.
“Arel, vui lên nha con! Dù cho nhận được nghề nghiệp gì thì con vẫn là con trai đáng tự hào của ta!”
“Ba con nói đúng đó. Arel vẫn cứ là Arel của mẹ”
“Chị vẫn luôn ủng hộ Arel!”
Sau khi nhận lễ chúc phúc, trên đường về, tôi được ba và mọi người an ủi.
Một khi được ban cho nghề nghiệp, người được ban sẽ thu được kỹ năng tương ứng với nghề nghiệp đó.
Ví dụ: “Kiếm sĩ” thì kỹ thuật dùng kiếm sẽ được tăng lên gọi là “kiếm thuật”.
Hoặc là “Thương nhân” thì sẽ tăng thêm khả năng đánh giá độ tốt của thương phẩm gọi là “sành sỏi”
Ảnh hưởng của kỹ năng lớn tới mức, nếu so với việc không nhận được thì nó giống như là khác một trời một vực vậy.
Còn nói về “Không nghề nghiệp”, thì có nghĩa là không thể nhận được bất kỳ kỹ năng nào cả.
Và khác với các nghề khác, nó không thể nào phát triển thành “Nghề cao cấp” được.
“Không nghề nghiệp” tức là cả đời sẽ là “Không nghề nghiệp”.
Và cũng có nghĩa là tôi bị nữ thần trực tiếp cộp mác “Bất tài” phải không nhỉ.
Chính vì vậy mà nhiều người bị ghét bỏ, dù là con trai cả của gia đình quý tộc đi nữa, một khi bị phát hiện “Không nghề nghiệp” cũng sẽ bị tước bỏ mọi quyền lợi.
Ba tôi đang hết sức khuyên can.
“Nghe không, Arel! Đừng có nghĩ đến chuyện chết chóc!”
“Đâu có, con đâu có buồn đau gì tới mức đó”
Chị tôi cũng vậy.
“Không sao đâu! Đừng có lo gì cả Arel, chị sẽ lo cho em!”
“Thôi chị”
“Tại sao chứ!? Nào, chẳng phải lúc nhỏ em đã nói là lớn lên em sẽ cưới chị đó sao!?”
“Chuyện từ lúc nào rồi chị. Với lại, xin lỗi chị, nhưng mà chị không phải tuýp người em thích”
“Cái gì!?”
“Chị xem, chị lùn tịt kia mà. Em thích dạng phụ nữ có sức hút hơn”
Chị tôi giống ba, dạng người thấp bé, mặt trẻ con.
13 tuổi rồi mà ngực vẫn phẳng, còn lùn hơn cả thằng nhóc 10 tuổi như tôi.
Vì vậy mà tôi rất thường bị hiểu nhầm là anh.
Ba tôi 35 tuổi cũng vậy, sắp bị tôi vượt chiều cao rồi.
“Này, này này, chị vẫn còn phát triển đấy! Ngày nào chị cũng cố gắng uống hết cả cốc sữa đấy! Mà 150cm khó lắm chứ bộ!
“Còn thiếu 15cm thôi. Thôi, cố gắng thêm đi chị yêu!”
“Em nghĩ chị không làm được phải không!?”
Đương nhiên là tôi nghĩ vậy rồi.
“Không phải chỉ chị con lo cho con thôi, ba và mẹ cũng sẽ cố gắng đi làm thật lâu nữa, Arel không cần phải làm việc gì cũng được”
Đó là mẹ tôi khoan dung bao bọc cho đứa con trai đáng thương.
Hoàn toàn trái ngược với ba và chị, mẹ tôi có dáng người cao, quyến rũ.
Có thể nói, tôi giống mẹ nhiều hơn.
Có vẻ như bà cũng khá là lo lắng cho tôi.
Nhưng nói thật thì bản thân tôi không buồn lo gì cho lắm về chuyện này.
Vì tôi nghĩ…
Dù không có kỹ năng gì đi nữa thì tôi vẫn có thể làm được cái gì đó mà.
Ngày tiếp theo sau ngày được chúc phúc.
Tôi đang tập vung gậy ở cái sân chơi gần nhà.
Đây là bài tập hàng ngày từ lúc 5 tuổi.
Nhìn mẹ tập mỗi ngày, tôi cũng bắt đầu tập theo.
Mặc dù là có người nói tập vậy cũng không có ích gì.
Nhưng nếu từ nhỏ đã chăm chỉ tập luyện thì khi trở thành “Kiếm sĩ” và nhận được “Kiếm thuật – Sơ cấp” thì chẳng mấy chốc sẽ đột phá.
“Vậy cũng đâu thể gọi là vô ích phải không nào. Hơn nữa, vung kiếm cũng mang đến cảm giác rất thoải mái”.
Vù vù vù, khi nghe được tiếng xé gió, giống như ta đang nghe được tiếng cười từ đâu đó vậy.
“Này này, “Không nghề nghiệp” cũng bày đặt luyện kiếm này!”
“Ha ha ha ha! Thật không vậy!”
Đó là 2 đứa nhóc bằng tuổi tôi.
Hôm qua, tôi đã cùng chúng nhận chúc phúc.
Cả 2 đứa đều đeo kiếm bên hông.
“Các cậu cũng được?”
Tôi hỏi.
“Các cậu cũng được? Ha ha, chúng tôi khác cậu, chúng tôi là “kiếm sĩ” đó nha.”
“Đừng có đánh đồng chúng tôi giống cậu!”
Có vẻ như cả 2 đều được nhận nghề “kiếm sĩ”.
Và vì đã có được kỹ năng “Kiếm sĩ – Sơ cấp” nên các cậu ấy nhanh chân đến đây để thử hiệu quả của nó.
“Bọn tôi khác với “không nghề nghiệp” cậu, không cần phải tập vung gậy vớ vẩn như vậy!”
“Thôi, đứng đó mà nhìn đi!”
Cả 2 đột nhiên bắt đầu đấu luyện.
Keng, keng, keng!
Âm thanh của kiếm chạm kiếm, hoa lửa bắn tung tóe.
“Ồ, dữ dội! Đó giờ mình chưa bao giờ cầm kiếm vậy mà cơ thể thật sự có thể tự di chuyển luôn này!”
“Mình cũng vậy! Cỡ này chắc tụi mình có thể hạ sát quỷ lùn trong chớp mắt đó!”
Thì ra là vậy, đây quả là kiếm thuật không thể nào có được của người mới bắt đầu.
Đây chính là sức mạnh của kỹ năng được ban tặng sao.
“Phì, phì… Thật là tuyệt, kỹ năng như vầy thật tuyệt!”
“Hà, hà, hà… đây là cảm giác mà ngài “không nghề nghiệp” không bao giờ biết được đâu nhỉ!
Một bên tấn công, một bên phòng thủ lặp đi lặp lại rồi so kiếm, được một lúc thì cả 2 dừng lại thở hào hển.
Đứng đợi các cậu ấy lấy lại nhịp thở rồi tôi mới lên tiếng.
“Sẵn đây, hay là các cậu so kiếm với tôi một tí nhé?”
Tôi vừa nói xong thì các cậu ấy phá lên cười.
““Không nghề nghiệp” mà đòi so với “kiếm sĩ” bọn tôi? Ha ha ha ha, cậu làm gì có cửa là đối thủ của bọn tôi chứ!”
“Cậu không nhìn thấy kiếm thuật của bọn tôi sao?”
“Đâu nào, tôi xem nãy giờ mà. Thật ra mà nói, các cậu cũng vừa tầm làm đối thủ của tôi đấy!”
Cho tới bây giờ, nếu nói là người so kiếm với tôi thì chỉ có mẹ thôi.
Nhưng mà mẹ tôi mạnh quá, lúc nào cũng nương tay nên tôi hoàn toàn chẳng thể gọi đó là tập luyện được.
Nếu được, tôi hi vọng là mình có thể tìm được đối thủ ngang tầm.
Các cậu ấy mở to mắt, và rồi lại cười càng to hơn.
“Ha ha ha ha ha! Thằng này ngốc thật!”
“Có phải nó bị sốc vì được ban cho “Không nghề nghiệp” nên đầu có vấn đề rồi không!?”
Hừm.
Bộ tôi nói chuyện gì kì lạ lắm sao?