CẤN THAI!!! - Đọc thử
Mở đầu
LẼ NÀO?
Vạch thẳng hiện lên trên mặt kính tròn.
Người hiểu ý nghĩa của việc này cũng chính là người đang cầm nó trên tay.
Tôi lại ngửa mặt lên trời thêm lần nữa và rên rỉ.
“Aa~”
Rồi lại nhìn xuống vật đó lần nữa.
Cái vạch ở mặt kính tròn đó lại càng hiện rõ ràng hơn.
Aa~ Thật sao trời ~
Que thử thai, 2 vạch.
Umehara Sawa, 27 tuổi, độc thân.
Tôi, có thai rồi.
Trong lòng tôi chỉ có một suy đoán duy nhất.
Không phải là anh bạn trai Ryoya của tôi.
Cả 1 tháng nay tôi đã chẳng gặp gỡ với Ryoya rồi, còn chuyện đó thì cũng đã 2 tháng không làm ăn gì!
Vậy chuyện này quả nhiên là chỉ có thể là nó mà thôi.
Những hình ảnh lờ mờ hiện lên trong tâm trí tôi. Trong lòng tôi chỉ đọng lại mỗi đêm đó….
Aaa, tôi đúng là ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc hết sức!
Tại sao lại không tránh thai chứ?
Nói gì thì nói, cũng tại cả tôi lẫn người kia đều say bí tỉ…
Không, không.
Ngay cả mấy cái phim truyền hình gần đây cũng đâu có kiểu tình tiết thảm hại như vậy.
Rốt cuộc lại có thai là sao…
Làm sao bây giờ?
Tôi nên làm thế nào đây?
Nhân tiện thì tôi đang sầu não ở trong nhà vệ sinh.
Trước mắt cứ đem cái này ra ngoài đã.
Tôi ra khỏi nhà vệ sinh và đặt que thử lên thành bếp.
Sau đó thử tìm kiếm bằng điện thoại xem xác suất của que thử thai như thế nào.
Gì cơ?
Xấp xỉ 100% cơ à?
Dù nó vẫn không thể nào cho biết được việc mang thai là bình thường hay bất thường.
Ra là vậy, tôi cũng đã từng nghe tới thai ngoài tử cung…
Tôi đang cố dồn hết hy vọng để nghĩ rằng “Có lẽ mình chẳng mang thai đâu”
Tr…Trước mắt cứ tới bệnh viện xem sao…
Tôi bắt đầu sửa soạn để đi ra ngoài.
Đem theo giấy bảo hiểm và còn cần cái gì nữa không ta?
Cái que thử thai này, có nên đem theo không?
Tạm thời cứ đem luôn vậy.
Tôi cho nó vào bao nhựa rồi bỏ vào túi xách.
Rời khỏi nhà, tôi gọi đến công ty để thông báo nghỉ.
Sóng điện thoại đầu dây bên kia vang tới giọng nói vô tư lự của bạn đồng nghiệp.
“Giữ gìn sức khỏe nha”
Khỏe cái gì mà khỏe chứ!!
Tôi liêu xiêu đi bộ về phía nhà ga.
Cách đây hai ga có bệnh viện đa khoa.
Chỗ đó chắc chắn sẽ có khoa sản thôi…
Tại khoa sản của bệnh viện.
Đầu tiên tôi được trao cho chiếc cốc đựng nước tiểu để kiểm tra và đi vào nhà vệ sinh.
Sau đó ngồi suốt 2 tiếng đồng hồ chờ được gọi vào phòng khám bệnh.
“Ngày cuối của kỳ kinh vừa rồi là ngày này… Sáng nay thử que thì dương tính nhỉ”
Chú bác sĩ lên tiếng.
“À, không cần cho tôi xem que thử đâu”
A, cũng phải ha.
Tôi vừa đỏ mặt vừa cất cái que vào túi xách.
“Thế thì để xem sao nào. Cô di chuyển sang phòng khám ở bên cạnh nhé”
Tôi đi sang bên cạnh với sự hướng dẫn của y tá. Bị cô y tá kêu cởi quần jean và quần lót ra khiến tôi rất thảng thốt.
“Xin cho hỏi, không phải là chỉ đi máy ở phần bụng thôi sao ạ?”
“Bởi vì phải là em bé đã lớn một chút thì mới xem thấy được bằng cách đi que dò trên bụng. Còn phải kiểm tra cả tử cung và buồng trứng nữa nên hôm nay bắt đầu từ bên dưới nhé”
Tôi leo lên bàn khám hình ghế ngồi và xấu hổ hết sức dạng đùi ra.
Khử trùng bằng cồn.
Và rồi một vật như cái gậy lạnh buốt chui vào bên trong.
Một cảm giác khó chịu khiến tôi nhăn mặt ọe một phát.
“Ưm…”
Bác sĩ vừa lăn tròn tròn cái gậy hết qua trái lại sang phải vừa nói.
“Không thấy gì hết nhỉ”
“Hả? Ý là không có em bé ạ?”
Tôi vô thức hỏi một cách đầy vui sướng.
Bác sĩ không trả lời tôi.
Rồi lại lần nữa xoay tròn cái gậy, cuối cùng còn dùng cả ngón tay để sờ xong mới kết thúc phần thăm khám.
Bác sĩ bảo tôi quay lại phòng khám.
“Đây, cái này là ảnh siêu âm đây”
Đó là tấm ảnh phim phạch phạch đen tuyền một màu đen và có viền trắng.
Ở giữa có vô số những vạch màu trắng hình dạng như nan quạt.
“Từ ngày kinh cuối cùng của cô Umehara tới hôm nay là đúng 5 tuần lẻ 1 ngày, lẽ nào ngày rụng trứng bị lệch sao ta? Vẫn chưa nhìn thấy gì hết nhỉ”
“Vậy có nghĩa là không có em bé đúng không ạ?”
“Không không, thử nghiệm nước tiểu cũng có phản ứng rồi. Có cảm giác là đã có thai đây mà”
“Có khi nào là thai ngoài tử cung…”
“Khả năng không phải là không có nhưng mà với những gì quan sát được hiện giờ thì vòi trứng vẫn rất đẹp đấy thôi. Nhìn này, nhìn cái ảnh này xem”
Bác sĩ dùng ngón trỏ chỉ vào tấm ảnh siêu âm.
“Chỗ này, có một khoảng trống nhỏ xíu đúng không?”
Tôi nheo mắt lại. Đúng là có một khoảng trống bằng cỡ hạt dẻ thật.
“Tôi có cảm giác chỗ này sắp hình thành túi thai…”
“Túi thai???”
“Là cái bao chứa em bé ấy mà”
“D…dạ…”
“Mà vẫn còn chưa biết rõ được đâu, tuần sau cô lại đến nhé”
Hả ~!!??
Cả bệnh viện mà cũng không biết ư, đừng có đùa chứ!!
Ủa? Mang thai hóa ra là như thế này à?
Thiệt tình, tôi phải đón nhận ra sao mới được đây??
XÁC ĐỊNH CÓ THAI
Từ ngày hôm sau tôi có 3 ngày nghỉ liên tục gồm thứ bảy, chủ nhật, thứ hai.
Tôi đã ở nhà lo lắng khôn nguôi cũng như không đụng tay vào bất kỳ việc gì trong suốt 3 ngày, rồi đi làm vào thứ ba.
Vừa tới văn phòng là tôi gục xuống bàn làm việc ngay.
Hoàn toàn không phải là khó chịu do ốm nghén hay gì đâu.
Nhưng mà cái người tôi sắp phải chạm mặt mới là cả vấn đề…
Không biết liệu tôi có thể cư xử như bình thường được không.
“Này, Umehara”
TỚI RỒI-!!
Tôi e dè quay lưng lại.
Người đang đứng ngay đó chính là trưởng phòng của tôi- Isshiki Hitoe.
“Chào buổi sáng… trưởng phòng Isshiki”
“Cô làm sao vậy. Mặt nhìn như chết rồi. Tới ngày hả?”
Còn không phải là tại cái ngày chết tiệt đó không tới nên tôi mới khổ sở như vầy còn gì!!
Dù vậy cũng đâu thể nào nói ra được, tôi đành cười nhăn nhó.
Chẳng biết trưởng phòng Isshiki đón nhận nụ cười đó thế nào nhưng anh ta chỉ đánh một tiếng thở dài.
“Sao cũng được, nhưng mà dự án của Matsui bên kia hôm nay là hạn chót rồi đó. Đừng có quên nha”
“A~, dạ!! Đúng vậy ha. Bản thảo của Matsui nữa nhỉ”
“Biết rồi thì làm lẹ làng lên”
Buông lời lạnh lùng xong thì cũng không nhìn về phía tôi nữa. Anh ta lách người qua khoảng trống giữa mấy cái bàn làm việc trong văn phòng đầy dứt khoát.
Nếu là bình thường thì thể nào tôi cũng sẽ làm lè lưỡi ở trong lòng khi nhìn anh ta từ đằng sau như thế này. Nhưng hôm nay tôi chẳng có tâm trạng đó chút nào.
Phải làm sao đây…
Tôi không có tự tin để nói với một cấp trên máu lạnh như thế kia…
Rằng anh chính là bố của đứa bé trong bụng tôi.
Chuyện cứ như đùa.
Bữa trưa tôi ăn ở quán cơm bò gần công ty.
Tôi chẳng có lòng dạ nào để đi một mình đâu.
Nhưng tâm trạng tôi vẫn đang nặng nề vì cần phải thú nhận việc mang thai.
Không, vẫn chưa cần nói mà nhỉ.
Còn chưa khẳng định được nữa.
Đang là giai đoạn nghi vấn thôi.
Ít nhất thì cũng phải đợi tới lần tái khám ở khoa sản vào thứ sáu tuần này.
Được lắm, làm cho xong hết mớ công việc thôi nào!
Và kể từ thời điểm này, phải hạn chế tiếp xúc với anh ta hết mức có thể.
Tôi quay trở lại công ty.
Đó là một đại lý quảng cáo dù quy mô không lớn lắm nhưng thành tích lại rất xuất sắc.
Công ty cổ phần Applause.
Tôi hiện giữ vai trò người thiết kế đồ họa cho nhóm chịu trách nhiệm về mảng bất động sản của công ty này.
Đó là công việc tạo ra các mẫu thiết kế để quảng cáo cho các công trình sẽ được đưa vào kinh doanh.
Dù gì thì ý tưởng cũng là từ khách hàng đưa cho nên nó cũng không mang tính sáng tạo lắm đâu.
Tôi dùng phần còn lại của giờ nghỉ trưa để làm cho xong hết công việc có hạn chót vào hôm nay.
Tốt rồi, tôi định đưa cho trưởng phòng Isshiki xem nên đang đi tìm nhưng chẳng thấy trưởng phòng đâu cả.
Anh ta cũng thường hay đi theo tiếp khách hàng nên ba cái chuyện vắng mặt này là thường xuyên.
“Xin cho hỏi… trưởng phòng Isshiki đâu rồi ạ?”
Tôi lên tiếng hỏi Kazumi, chị gái đang giữ chức phó phòng.
“Ơ kìa, Ume-chan không biết hả? Trưởng phòng đi công tác ở Singapore từ hôm nay rồi”
“Hả? Đến bao giờ thế ạ?”
“Khoảng đầu tháng 12. Đến tầm ngày bao nhiêu ấy nhỉ. À, anh ấy bảo chị kiểm tra dự án của Matsui bên kia nên cứ đưa chị xem nhé”
Tôi trao bản mẫu của thiết kế mà mình vừa hoàn thành cho chị ấy trong nỗi kinh ngạc tột độ.
Đầu tháng 12 nghĩa là ba tuần sau còn gì…
Lỡ mà tôi có thai thật thì đứa bé trong bụng lúc đó đã được bao nhiêu tháng??
Kh… không kịp nói mất rồi.
Tôi đã hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội.
Trời ơi!
Phải làm sao đây?
Ngày hôm sau, tôi cứ đứng ngồi không yên nên đã xin nghỉ phép để tới bệnh viện thêm lần nữa.
Tại bệnh viện đa khoa.
Hôm nay tôi cũng phải đợi hơn 2 tiếng mới được gọi vào phòng khám.
“Xin lỗi. Vì liên quan đến công việc nên tôi chỉ có thể đến vào hôm nay thôi”
Tôi nói dối nhẹ một cái rồi đi về phía bàn khám nội chẩn đáng ghét.
Cái thiết bị kỳ lạ được đưa vào từ bên dưới như thường lệ khiến tôi nhăn nhúm mặt mày vì cảm giác khó chịu.
Chú bác sĩ liền nói ngay.
“Ô, thấy rồi, thấy rồi”
Gì cơ?
“Nhìn kìa cô Umehara. Nhìn vào màn hình đi”
Tôi làm theo lời nói ngước nhìn cái màn hình treo nghiêng nghiêng trên trần nhà.
Màn hình vẫn tuyền một màu đen như lần trước.
Chỗ đó có một vòng tròn nhỏ xíu hơi méo mó với đường viền thật mảnh.
Nhỏ kinh khủng luôn ấy.
“Đây là túi thai. Vẫn chưa thấy được hình dáng của em bé nhưng mà cô đang mang thai rồi đấy”
Đến tận giờ phút này, cuối cùng bác sĩ cũng đã có thể quả quyết rằng tôi “có thai”.
Điều đó đã đánh bay thứ cảm giác nhẹ nhàng mỏng tang của một đứa vẫn tưởng mọi thứ đang có sự nhầm lẫn ở đâu đây như tôi.
“Liệu tôi có thể nói chúc mừng cô được không nhỉ?”
Bác sĩ nói vậy hẳn là ông đã biết chuyện tôi khoanh tròn vào cột “chưa kết hôn” rồi.
“X… xin hãy để tôi suy nghĩ thêm…”
Tôi đã nói thế khi ngồi trên ghế nội chẩn.
Giọng run bắn lên.
Umehara Sawa.
27 tuổi.
Quả nhiên là…
Quả nhiên là có thai rồi…
2 THÁNG
Mang thai 2 tháng (Tuần thứ 4 ~ 7)
Phôi thai (Cuối tuần thứ 7)
2cm
4g
Độ lớn của tử cung
Cỡ 1 quả chanh
…
Dịch giả: Mai-Chan