Chuyển Sinh Làm Người Sói, Tôi Trở Thành Cánh Tay Phải Của Ma Vương - Tập 2
Cuộc chiến giưa Ma vương và gã Anh hùng đúng
ra phải gọi là trận tử chiến.
Cây thương của Ma vương lao về phia ga Anh hùng với tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó mà theo kịp. Ma lực tràn đầy, tuôn trào qua cây thương vô cùng dữ dội, hệt như dòng nước xiết.
Tuy thế, thanh kiếm của Anh hùng cũng không hề thua kém một phân nào. Kiếm thuật của hắn tung hoành ngang dọc, phá hủy mọi thứ như vũ bão, giúp hắn dễ dàng chặn đứng mũi thương.
Ma vương xuất ra vô số đòn tấn công, hắn ta đều đỡ được trong chớp mắt. Do xung động từ hai nguồn ma lực khủng khiếp, vài cây cột phía sau lưng họ đã vỡ nát thành từng mảnh.
Sau khi chăm chú quan sát trận đấu một lúc lâu vì quá sửng sốt, tôi chợt nhận ra một điều. Từ nãy tới giờ, gã Anh hùng đã khéo léo di chuyển xung quanh hòng kéo theo cả nhóm binh lính cận vệ vào cuộc chiến.
Ma vương vừa phải cố gắng không để đòn công kích của mình đánh trúng những người lính cận vệ, vừa phải kiềm chế Anh hùng không lôi bọn họ vào trận chiến.
Tôi nhanh chân kéo nhóm lính cận vệ long nhân vảy đen về phía sau.
“Cận vệ binh, lùi lại! Đừng để bị mờ mắt! Vũ khí của bọn họ đã mở rộng tầm sát thương do ma lực!”
Nhóm cận vệ binh ngay lập tức phản ứng lại mệnh lệnh của tôi, nhảy về phía sau chỉ trong tích tắc. Quả là đội quân cận vệ Ma vương vẫn luôn tự hào.
Tuy nhiên, vì không phải là ma thuật sư nên họ chỉ có thể nắm bắt những phần nhìn thấy được bằng mắt thường mà thôi.
Ngược lại, tôi có thể cảm nhận được tinh thần hoặc những thứ giống như linh lực của hai người thông qua dòng ma lực đang tuôn trào.
Nhìn vào trận chiến của hai người, có thể thấy được những đòn tấn công và phòng thủ mãnh liệt càng lúc càng nhiều.
Tuy nhiên trên thực tế, cả hai đang thực hiện một cuộc chiến tranh tiêu hao nhằm xóa bỏ sự tồn tại của đối phương.
Chỉ với một mũi thương của Ma vương sượt qua người, ma lực từ người Anh hùng sẽ hoàn toàn tiêu thất.
Ngược lại, một vết cắt nhỏ từ lưỡi kiếm của Anh hùng cũng đủ lấy đi một lượng lớn ma lực từ người Ma vương.
Sự tồn tại của họ đối chọi lẫn nhau, chỉ một đòn đánh nhẹ cũng đã để lại vết thương lớn trên người địch thủ.
Tôi rất muốn trợ giúp Ma vương trong khả năng có thể, nhưng nếu bây giờ xông vào, tôi sẽ gây rối loạn cục diện trận đấu. Vả lại, Ma vương sẽ không chấp nhận sự trợ giúp của tôi.
Tôi cũng muốn sử dụng ma thuật để hỗ trợ, nhưng nó không có nhiều tác dụng với Ma vương. Không thể nào giúp đỡ ông bằng ma thuật thấp kém của tôi được.
Thế nên, tôi chỉ có thể vừa cảnh giác với mọi thứ xung quanh vừa dõi theo diễn biến trận chiến cùng nhóm vệ binh thân cận.
Nếu có gì bất trắc, tôi sẽ ngay lập tức lao lên phía trước, sử dụng ma pháp trị liệu để bảo vệ cho Ma vương.
Cả hai đều ngang tài ngang sức. Cây thương phóng tới, kiếm lập tức chặn lại, đánh trả và rồi lại bị chặn đứng bởi lưỡi thương. Các chiêu thức tấn công và phòng thủ nhanh đến chóng mặt.
Tuy nhiên, sau khoảng thời gian chống đỡ bằng cây thương, biểu cảm của Ma vương có chút thay đổi. Trong một khoảnh khắc, tôi cảm giác dường như tay cầm thương của ông đang run lên.
Tôi liền hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Trước đây Ma vương từng nói với tôi về chuyện “thập tự giá1 của người chuyển sinh”.
- Ý nói đến những đau khổ, tội lỗi mà người chuyển sinh phải gánh chịu.
Cả Ma vương và tôi đều được chuyển sinh từ con người thành ma quỷ. Thực ra, về mặt bản chất hay giác quan, người và quỷ đều khác nhau.
Vì trong kiếp trước không có kinh nghiệm với võ thuật nên tôi chỉ biết những kỹ thuật chuyên dành cho người sói. Chính vì thế tôi mới không cảm thấy gò bó.
Nhưng kỹ năng dùng thương của Ma vương hiện giờ có lẽ là những thứ mà ông đã học từ trong kiếp trước. Kỹ thuật của ông hoàn toàn khác với những long nhân khác.
Tuy nhiên, đó đều là kỹ thuật dành cho con người sử dụng. Giữa long nhân và con người có rất nhiều thứ khác biệt, ví dụ như độ dài cánh tay hay cấu trúc cơ bắp.
Chính vì vậy, nếu Ma vương cứ tiếp tục sử dụng kỹ thuật dành cho loài người thì sẽ gây tổn thương cơ thể hiện tại.
Thật ra, kỹ năng xuất sắc nhất của Ma vương chính là khả năng sử dụng kiếm, nhưng sau khi chinh chiến qua nhiều năm, vai và cổ tay của ông đã chịu nhiều thương tổn.
Sau khi thử qua nhiều vũ khí khác, Ma vương đã quyết định chiến đấu chủ yếu bằng thương.
Ông luôn xử lý cây thương trong tay mình rất điêu luyện. Tôi chưa bao giờ thấy kỹ năng của Ma vương bị suy giảm.
Tuy nhiên trong trận chiến với một kẻ cũng có khả năng tương đương với mình, điều này lại trở thành sai lầm chí mạng.
“Chết đi!”
Đòn tấn công của gã Anh hùng đã đánh trúng Ma vương.
Ông cố gắng lách người đi nhưng không kịp.
Lưỡi kiếm của hắn ta chém thẳng vào người Ma vương từ bả vai cho đến tận hông.
Tôi thấy rõ mồn một ma lực của Ma vương đang tuôn chảy khỏi cơ thể ông.
Không thể nào.
Ma vương chắc chắn không thể thua cuộc được.
Thế nhưng, dòng máu tươi bắn tung tóe khắp nơi trước mắt tôi chính là sự thật không thể chối bỏ.
“Đánh hay lắm…” Vừa dứt lời, Ma vương khuỵu gối xuống. Bệ hạ không chiến đấu được nữa sao…
Mặt khác, nhìn sang bên kia, tôi thấy gã Anh hùng cũng đang phải gánh chịu vết thương sâu hoắm. Ma vương đã đâm mũi thương vào xương sườn hắn.
Ông đã dồn hết sức lực, tung một đòn đánh trả cuối cùng, nhưng có vẻ như thế vẫn chưa đủ để hạ gục hắn ta.
Gã Anh hùng đang bị thương cùng với thanh kiếm nắm sẵn trong tay lao đến bên cạnh Ma vương.
Tôi đá xuống nền nhà, cố gắng xen vào giữa hai người bọn họ, nhưng tất cả đã quá muộn.
Thân hình khổng lồ của Ma vương đổ ập xuống nền nhà đen sẫm. Ông đã không còn cử động nữa rồi.
Quăng thanh kiếm gãy sang một bên, gã Anh hùng đưa tay lên lau đi vết máu dính trên áo. Gương mặt hắn ta không chút cảm xúc.
Tới khi không còn để tâm đến Ma vương nữa, hắn quay sang phía chúng tôi.
“Đừng nghĩ có thể chạy trốn. Tiếp theo chính là các ngươi.”
Có vẻ như quý ngài Anh hùng đây sẽ không có ý định chừa cho đám nhãi nhép chúng tôi một đường sống. Chắc hẳn hắn đã có ý định tàn sát tất cả Ma tộc mà hắn gặp.
Nhóm vệ binh đồng loạt rút kiếm ra, nhưng tôi đưa tay ra cản họ lại. Vô ích thôi.
“Lùi lại. Ta sẽ đấu với hắn.”
Anh hùng ném cho tôi một ánh mắt ghét bỏ.
“Nhà ngươi nhìn bề ngoài là con người nhưng hóa ra là Ma tộc à? Là gì thế?”
Thay vì đáp lại hắn ta, tôi bắt đầu biến thân.
Sau đó, tôi dùng hết sức bình sinh hét lớn. “Soul Shaker” của tôi sẽ thay cho lời chào hỏi đến gã Anh hùng.
Ngọn đèn chùm vỡ vụn, nến bị thổi tắt ngúm. Cả không gian chìm vào bóng đêm u ám.
Bên trong đại điện được ánh trăng chiếu rọi, tôi hét lớn với gã Anh hùng.
“Ngươi đừng hòng nghĩ tới việc có thể sống sót rời khỏi đây!”
Tôi đã vội nói ra lời kiêu ngạo mà chẳng hề suy nghĩ.
Nhưng tôi không hối tiếc về điều đó. Với những gì đã xảy ra với Ma vương, nhất định tôi sẽ không để hắn ta sống sót trở về.
Nhìn tôi đầy vẻ chế giễu, gã Anh hùng ném thanh kiếm gãy trong tay xuống sàn.
“Hình như ngươi đang nghĩ rằng ta bị thương thì ngươi sẽ có cơ may chiến thắng ư?”
Anh hùng đặt tay lên xương sườn, vết thương sâu hoắm do mũi thương của Ma vương đã biến mất không còn dấu vết.
Chứng kiến cảnh tượng đó, ngay cả những cận vệ binh dày dạn kinh nghiệm chiến đấu cũng phải giật mình khiếp đảm.
Hắn rút ra một con dao từ bên hông, nắm chuôi dao và xoay ngược mũi dao xuống.
“Sao thế? Xông lên đi chứ.” Hắn đã đánh giá thấp tôi rồi.
Đúng là hắn đã chữa lành vết thương, nhưng đó mới chỉ trên bề mặt thôi. Lúc đón nhận đòn tấn công dồn toàn lực của Ma vương bệ hạ, và cả lúc trị thương vừa nãy, chắc hẳn hắn đã phải tiêu tốn khá nhiều ma lực.
Hắn bây giờ không còn là kẻ có khả năng vượt trội như lúc chiến đấu với Ma vương nữa. Nguồn ma lực
dồi dào từ hắn mà tôi thấy ban nãy cũng đã hao hụt đi nhiều. Có lẽ hắn ta không thể phục hồi vết thương trong một sớm một chiều.
Với một Anh hùng bị thương như thế này, tôi vẫn có cơ may chiến thắng, dù vô cùng mong manh.
Có điều, để làm được như vậy tôi cần chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả mọi thứ.
Giải phóng toàn bộ ma pháp đã chuẩn bị từ trước, tôi kéo toàn bộ sức mạnh cơ thể lên đến mức tối đa. Nhờ “Soul Shaker” mà tôi đã kéo được ma lực trôi nổi xung quanh về phía mình, thế nên hiệu quả đạt được cũng cao hơn hẳn so với dự tính. Hơn nữa, tôi quyết định dùng thêm tuyệt kỹ trong ma pháp cường hóa.
“Đốt cháy thân thể ta, chuyển hóa cuồng khí ngủ say thành sức mạnh!”
Một trong những câu thần chú cấm “Fantastic Burn1”.
Tuy chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn nhưng ma thuật này sẽ giúp tôi có được sức mạnh vượt qua giới hạn cơ thể. Dù biết có thể khiến bản thân mình tan xương nát thịt, tôi vẫn bất chấp lựa chọn nó để tăng thêm sức chiến đấu.
Ma thuật này khiến người sử dụng phải gánh chịu lực phản sát thương lớn đến mức có thể dẫn tới cái chết, nhưng đằng nào thì tôi cũng sẽ bị tiêu diệt nếu không giành được chiến thắng tại căn phòng này.
1. Fantastic Burn: Đốt cháy dị thường.
Khoảnh khắc nhận ra tôi đã sử dụng ma thuật, gã Anh hùng dùng hết sức bình sinh lao về phía tôi. Hắn tấn công tôi bằng mũi dao.
Nhờ đã cường hóa thị lực động của bản thân nên tôi có thể bắt kịp chuyển động nhanh nhẹn của hắn. Động tác lách người của tôi gần như xuất phát từ trực giác.
Vừa né được lưỡi dao, tôi lập tức tung cú đá vào bụng hắn. Chắc chắn đòn đó đã trúng hắn ta nhưng có vẻ không mang lại nhiều hiệu quả lắm.
Nhưng bù lại, cú đá đó của tôi đã khiến cho mảnh giáp trên áo của hắn bung ra, để lại một lỗ hổng lớn.
“Nhà ngươi!”
Tôi vừa kịp tránh được lần vung dao của gã Anh hùng, nhưng cũng chỉ suýt soát. Ma lực và thể lực của tôi không thể sánh bằng Ma vương. Nếu tôi bị trúng đòn vừa rồi, có lẽ trận đấu đã kết thúc.
Để đáp lại, tôi thẳng tay tung một cú đấm mạnh vào mặt hắn ta. Đó là cú đánh vô cùng dứt khoát nhưng hắn ta hoàn toàn không suy suyển.
Gã Anh hùng này là cái quái gì vậy?! Một nắm đấm của người sói đủ sức giết chết một con gấu, thậm chí cả một con chiến mã đấy?!
Vì là cận chiến nên tầm nhìn của tôi bị thu hẹp lại, nguy rồi đây. Kéo giãn khoảng cách với Anh hùng, tôi cố bình tĩnh động não suy nghĩ.
Bình tĩnh nào. Tôi là một người sói mà.
Người sói không phải là một chiến binh đề cao niềm kiêu hãnh. Chúng tôi là những kẻ săn mồi tàn nhẫn, đầy hung ác.
Trận chiến này không phải là trận quyết chiến vì danh dự của người chiến binh. Đây là một cuộc chiến tư thù, một cuộc đi săn đầy bỉ ổi của một con sói điên cuồng, đầy phẫn nộ đang tìm cách dồn đối thủ vào đường cùng.
Vì vậy, tôi ẩn mình sau các cây cột trong đại điện. “Sao vậy, nhà ngươi đã sợ rồi sao?!”
Gã Anh hùng vung dao chém tới tấp vào cây cột tôi đang nấp. Cây cột trụ khổng lồ nứt vỡ, rơi vụn như sáp nến.
Đúng như tôi tính toán.
Hắn chỉ chăm chăm tấn công. Một kẻ khinh suất không biết tiến lùi.
Tôi đá những mảnh vỡ của cây cột về phía hắn.
Tiếp đó, tôi chạy trên sàn nhà bằng cả bốn chân như một con sói thực thụ.
Sàn đen, tường đen, cột đen, trần đen, đá đen, người sói màu đen.
Suýt soát. Mặc dù khoảnh khắc đó chưa đến một giây, nhưng hắn ta đã tuột mất cơ hội bắt được tôi.
Tuy có thể phát hiện ra tôi đang ẩn mình trong đống đá đen và lao đến nhưng hắn cũng sẽ tốn nhiều thời gian hơn so với bình thường.
Và tôi chỉ cần như vậy thôi.
Đặt cược toàn bộ mạng sống của mình, tôi cắn mạnh vào chân gã Anh hùng bằng cặp răng nanh của người sói.
Không chút do dự, tôi gặm nát cả phần ống quyển nơi cẳng chân hắn ta.
“Rắc!!”
Tiếng xương gãy vang lên, đồng thời mùi máu người tanh tưởi cũng xộc lên trong không khí.
Vũ khí thật sự của người sói không phải là móng vuốt hay cú đấm, mà chính là răng nanh.
Chẳng có bất cứ thứ vũ khí nào có khả năng cho kẻ địch một phát chí mạng mà không bị phản kích lại tốt hơn răng nanh hết.
Tuy không biết rõ cách đánh của loài người nhưng phương pháp tấn công của người sói thì tôi nắm chắc trong lòng bàn tay.
Các kiểu công kích khác có thể sẽ không thuận lợi, nhưng dùng răng nanh tấn công nhất định sẽ khiến Anh hùng chịu tổn thương vô cùng lớn.
Và nếu thế, cơ hội giành chiến thắng của tôi vẫn còn.