Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm - Tập 3
CHƯƠNG 5: DÙ VẬY ZAMOKUZA YOSHITERU LẠI ĐƠN ĐỘC KHÓC THAN NƠI VÙNG HOANG VU.
Đại phú hào. Trò này sử dụng bài Tây, còn có tên khác là Đại bần dân.
“Ừm, mọi người đều biết luật của Đại phú hào chứ ạ?”
Hatano ngập ngừng lên tiếng. Chúng tôi đều gật đầu. Chỉ có Yukinoshita là nghiêng đầu với một dấu hỏi to tướng.
“Tôi chưa chơi bao giờ… Nếu là Poker thì tôi có thử qua rồi.”
“A, vậy em sẽ giải thích lại một lần.”
Sagami liệt kê ra các luật chính.
“1. Tất cả các quân sẽ được chia đều cho từng người.”
Trên thực tế thì không thể chia được cho tất cả đều nhau đâu.
“2. Người chia bài sẽ đánh trước. Người chia bài sẽ đánh quân đầu tiên, sau đó những người tiếp theo sẽ ra bài theo thứ tự.”
Trên thực tế thì lúc nào cũng có thằng bỏ quên lượt của tôi, cứ thế bình thản đánh chen vào.
“3. Các quân bài có thứ tự mạnh yếu. Từ yếu đến mạnh là 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, J, Q, K, Át, 2. Joker sẽ là lá thay thế được cho tất cả các quân khác.”
Trên thực tế thì không thể chỉ dựa vào sức mạnh đơn thuần được, mà tiêu chuẩn cho một kẻ mạnh còn nằm ở các mối quan hệ và tiền bạc nữa.
“4. Người chơi phải đánh ra quân bài mạnh hơn lá đang có trên bàn. Nếu người trước đánh ra 2 lá thì người tiếp theo cũng phải đưa ra 2 lá.”
Trên thực tế thì dù biết mình không thể thắng nhưng người ta vẫn đánh ra con yếu trước. Kiểu để làm con tốt thí mạng, quân cảm tử, đồ tế hay muốn dằn mặt trước ấy.
“5. Nếu không có con nào đánh được thì có thể bỏ qua lượt của mình.”
Trên thực tế làm gì có chuyện được dễ dàng cho qua chứ.
“6. Nếu tất cả mọi người đều bỏ lượt, và lượt xoay về đúng người đã đánh con bài trên bàn thì người đó được đánh tiếp. Con bài trên bàn sẽ bỏ đi.”
Trên thực tế, quá khứ không bao giờ biến mất.
“7. Cứ tiếp tục các bước như trên, người hết bài đầu tiên sẽ là đại phú hào, sau đó là phú hào, bình dân, bần dân, cuối cùng là đại bần dân.”
Cái này thì giống thực tế này. Sao thấy tuyệt vọng quá.
“Đại phú hào có thể lấy 2 lá bài xịn của đại bần dân, và có thể đổi lại cho người kia 2 lá bài tùy thích.”
Tức là, kẻ thắng chiếm ưu thế hoàn toàn và có thể bóc lột mãi mãi. Trò này cứ như hình ảnh thu nhỏ của xã hội Nhật Bản hiện đại vậy. … Hầy, mình ghét trò này.
“Ra thế. Tôi đã hiểu tương đối rồi.”
Dường như chỉ với vài lời giải thích vừa rồi, Yukinoshita đã nắm rõ được toàn bộ. Cậu ta gật đầu ừm một tiếng. Khả năng lí giải của cậu ta vẫn cao như mọi khi.
“Khoan đã, thế còn luật địa phương thì sao?”
Zaimokuza lên tiếng. Hatano “ừa ha” đáp lại một cách vui vẻ. Cậu ta đang bị coi thường, đang bị coi thường chắc luôn.
“Ở đây cũng có người lần đầu chơi, nên chỉ áp dụng mấy luật tiêu biểu thôi nhé. Luật của Chiba thì thế nào?”
“Ừm… Luật của Chiba là gì ạ?”
Sagami hỏi với vẻ hơi lo lắng. Ơ, luật Chiba mà mọi người không biết à?
Thôi sao cũng được. Giải thích một lượt vậy.
❖
Trong trò Đại phú hào, nói luật địa phương sẽ giúp phân định kết quả thắng thua cũng không sai. Luật địa phương cũng gắn liền với các luật cơ bản của trò và có đa dạng rất nhiều loại. Kết hợp các luật đấy vào với nhau sẽ giúp trò này có tính đấu trí cao hơn.
“Xem nào. Có Cách mạng, Cắt 8, Vứt 10, 3 Bích, J Back. Không có Mất ngôi, Bị trói, Xếp bài thành dây, Đánh Joker cuối. Đại khái thế.”
“A, hồi tiểu học tớ cũng chơi như thế hay sao ấy.”
“Ừm. 5 Mất lượt, 7 Giao bài cũng không có…”
Những luật như thế này, chưa nói đến các địa phương, có khi các trường tiểu học cũng đã không giống nhau rồi. Khi thành người lớn rồi mà chơi Đại phú hào, kiểu gì người ta cũng muốn sử dụng những luật địa phương thế này, nên ngay từ đầu quyết định sẵn trước thì hơn. Ngay từ cách gọi trò chơi này là “Đại phú hào” hay “Đại bần dân” cũng từng có tranh cãi rồi thì phải. Giống như “trò chơi trốn tìm” hay “trò chơi ú tim” ấy.
“Hikigaya, giải thích đi.”
A, quên mất. Tôi cứ nghĩ mọi người hiểu hết nên mải nói chuyện không thôi, nhưng Yukinoshita là người chưa từng chơi Đại phú hào. Vì thế tôi phải giải thích cho cậu ta từng tí một.
“Cách mạng” là nếu đánh ra bốn lá có số giống nhau, ta có thể đảo ngược thứ tự mạnh yếu của các lá bài.
“Cắt 8” là nếu đánh 8 ra bàn thì có thể hủy lượt chơi đó đi, và lượt chơi mới sẽ bắtđầu từ người đánh lá đó. “Vứt 10” là khi đánh ra lá số 10, có thể vứt tùy thích các lá trên tay ứng với số quân 10 đánh ra. “3 Bích” tức là con 3 Bích sẽ đánh bại được Joker. “J Back” là khi đánh ra con J, thứ tự mạnh yếu của các quân sẽ bị đảo ngượt trong lượt chơi đó.
Yukinoshita chăm chú lắng nghe tôi giải thích, thỉnh thoảng lại gật gù đã hiểu. Cơ mà nếu không bắt tay vào chơi thật thì cũng khó nắm bắt được cả trò lắm. Cách nhanh nhất chính là chơi thử thôi.
“Bọn em chấp nhận yêu cầu thêm luật địa phương của các anh.”
“Và bọn em cũng hi vọng các anh chấp nhận luật trò Double Đại phú hào của bên em.”
Kính của hai đứa lại tiếp tục lóe sáng.
Cảm thấy một áp lực kì lạ đè nặng xuống, tôi âm thầm nín thở trong một khắc. Nhưng ngay giây tiếp theo, hai đứa đã nở một nụ cười tươi rói.
“Nói thế chứ về cơ bản luật cũng giống trò Đại phú hào bình thường thôi ạ.”
“Chỉ khác ở chỗ chúng ta sẽ chơi theo cặp.”
“Theo cặp? Tức là hai người có thể trao đổi với nhau và chơi ấy hả?”
Tôi vừa dứt câu hỏi thì cặp đôi của câu lạc bộ Trò chơi cùng lúc lắc đầu.
“Không ạ. Sau mỗi lượt ra bài, mọi người phải đổi bộ bài trên tay cho nhau.”
“Nghiêm cấm thảo luận.”
… Tức là tôi không chỉ phải vừa chơi vừa cố đọc suy nghĩ của đối thủ, mà còn cả của đồng sự nữa ấy hả? Trò này cân não đến không ngờ đấy… Nếu vậy, vấn đề chỉ còn là chọn cặp thôi.
Tôi liếc sang bên cạnh.
“Khục khục khục, các cậu đừng tưởng có thể đánh bại được bộ bài của tôi…”
Tôi chả muốn ghép cặp với Zaimokuza tí nào…
“Quân mạnh nhất là Joker. Hiểu rồi. … Đánh 8 ra rồi thì có đánh được Joker nữa không nhỉ?”
Yukinoshita lẩm bẩm lại luật như muốn xác nhận lại cho chắc. Khả năng của Yukinoshita không hề tầm thường nhưng cậu ta chỉ là người mới trong trò Đại phú hào. Ngay từ đầu, phải cố đọc cả suy nghĩ của cậu ta đã là một chướng ngại quá khó khăn rồi. Đã thế nếu thua sẽ bị móc nhiếc cũng nên.
Thế thì chỉ còn lại Yuigahama thôi… Cậu ấy từng chơi Đại phú hào rồi. Luật chỗ cậu ấy cũng tương tự của tôi. Hơn nữa, cậu ấy là người đơn giản nên cũng dễ đoán suy nghĩ.
Hay là bắt cặp với Yuigahama? Tôi vừa nghĩ vậy vừa nhìn cậu ấy. Mắt chúng tôi chạm nhau ngay lập tức.
“Yu, Yukinon, bọn mình cùng chơi đi!”
Yuigahama chuyển hướng nhìn ngay lập tức, bám chặt lấy vai Yukinoshita.
“A, ừ. Được thôi.”
Mà mọi chuyện vốn thế còn gì.
Ngay từ đầu, tôi vốn đã sai khi muốn chọn lựa ai đó rồi. Một người chẳng ai thèm chọn lại định đi chọn người khác thật đúng là nực cười.
Yukinoshita với Yuigahama thành một cặp thì tự nhiên cặp của tôi cũng được quyết định luôn. Những người còn dôi ra sẽ phải ghép với nhau thôi. Dường như Zaimokuza cũng biết rõ điều đó nên đã đứng trước mặt tôi, nói vang ra phía sau lưng.
“Hachiman, cậu sẽ theo tôi chứ?”
… Thật tình, cậu bỏ trò này đi, được không?
Trích từ: Chuyện tình thanh xuân của tôi quả nhiên là sai lầm – Tập 3
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về nhãn sách Hikari Light Novel – THÁI HÀ BOOKs.]