Công việc của Long Vương - Tập 2
“Đây là Yashajin Ai’, người tham gia bài thi ngày hôm nay.”
Sau lời giới thiệu của Kuruno Yoshitsune Thất đẳng, Ai’ vẫn giữ nguyên vẻ mặt vênh váo và liếc nhìn thành viên Hội Nghiên Tu.
“Học sinh lớp 4 tiểu học đến từ Kobe. Đệ tử của ngài Tsukimitsu Cửu đẳng.”
Chu choa!! Khuôn mặt các thành viên trong Hội Nghiên Tu lộ rõ vẻ bất ngờ.
Chỉ riêng việc ngài Tsukimitsu Cửu đẳng – Danh Nhân Vĩnh Viễn, đồng thời đảm nhiệm vai trò Hội trưởng Hiệp hội – nhận đệ tử thôi
cũng là một tin sốt dẻo rồi.
Hội trường càng gia tăng sức nóng khi xuất hiện một đối thủ đáng gờm.
Và trong một góc của hội trường, bất thình lình tôi bắt gặp bóng dáng của cô nhóc đệ tử. Lâu rồi mới nhìn thấy Ai, cô bé có vẻ vẫn khỏe mạnh, nhưng—
“…??”
Vừa bắt gặp ánh mắt của tôi, đôi mắt to tròn của Ai còn mở to hơn nữa.
“…(Hứ!)”
Vẫn còn đang giận…
Bị đệ tử phồng má rồi ngó lơ, kẻ làm sư phụ tôi đây thực sự vô cùng sốc. Chỉ bấy nhiêu thôi mà trái tim gần như vỡ vụn.
Nhưng trên tay cô bé—
“À, đó là… chiếc quạt mà mình tặng…”
Trên đôi tay nhỏ bé của Ai đang nắm chặt chiếc quạt có ghi hai chữ ‘Dũng khí’ mà tôi viết tặng trước kì thi vào Hội Nghiên Tu. Quả thực là cô bé chưa đến nỗi cắt đứt hoàn toàn sợi dây liên kết với tôi… Trái tim vụn vỡ lập tức lành trở lại, ngực tôi trở nên ấm áp trước hình dáng đáng yêu của đệ tử. Đ…Đáng yêu quá…!!
Tự nhủ với bản thân rằng, một Long Vương mà dễ dàng vui buồn trước nhất cử nhất động của một cô bé học sinh tiểu học như thế này thì còn làm ăn được gì nữa? Nhưng mà, vì quá bận tâm đến cảm xúc của Ai nên chẳng còn cách nào khác. Tôi thực sự nghĩ rằng nếu tôi có thể mở trái tim nhỏ bé ấy ra và nhìn rõ bên trong thì thật tốt biết mấy? Hay là tôi bị bệnh nhỉ?
“Ai… Liệu đã tha thứ cho tôi chưa nhỉ?… Này Akira, cô nghĩ sao? Này, này?”
“Ựm…C…Căng thẳng quá….T…Tôi không dám nhìn…!”
Trong khi đó, sắc mặt của Akira – người đến đây với tư cách là người giám hộ của Ai’ – đang vô cùng xấu hổ vì quá căng thẳng. Hai tay bịt chặt tai và nhắm tịt mắt lại (hẳn là trong Hiệp hội thì không ai lại đeo kính râm cả). Hình ảnh này khiến tôi liên tưởng đến sư tỉ, mặc dù rất sợ ma nhưng lại đi thuê đĩa phim kinh dị về xem trong phòng tối. Trong mắt tôi, chỉ có lúc đang xem phim kinh dị thì tỉ ấy còn có chút đáng yêu. Lúc thì níu lấy tôi, lúc thì hét ầm lên “Kya—”. Giá mà cứ xem phim kinh dị suốt thì tốt.
“À, nói mới nhớ, hôm nay sư tỉ… không xuất hiện. May quá!”
Hồi Ai thi, sư tỉ còn nằm trong ban tổ chức. Nhưng lần này lại diễn ra cùng đợt với giải đấu tranh danh hiệu nên không có thời gian để đảm nhiệm vị trí đối thủ. Quả là may mắn!
Cứ ngỡ vì thế mà kì thi có thể diễn ra một cách suôn sẻ, nào ngờ—
Chính thí sinh tham dự thi lại là người nổi loạn.
“Hả? Tại sao tôi lại phải đấu với một kẻ yếu như vậy?”
Sau khi biết đối thủ ở trình độ F2 – trình độ thấp nhất trong hội, Ai’ liền bất mãn nói với người điều hành – thầy Kuruno.
Dĩ nhiên điều này khiến các hội viên cảm thấy bị xúc phạm và bầu không khí trong hội trường xấu đi thấy rõ.
Tuy nói là đối thủ thi đấu nhưng sợi dây liên kết các thành viên trong hội vô cùng mật thiết. Phát ngôn vừa rồi chẳng khác nào gây chiến với toàn bộ thành viên Hội Nghiên Tu.
“Thật chậm chạp. Cho tôi đấu với đối thủ mạnh hơn có được không?”
Ai’ đòi đổi người, nhưng thầy Kuruno trả lời một cách hóm hỉnh.
“Tự tin thế à?”
“Đúng vậy, ngay bây giờ tôi có thể đấu với một Nữ kì thủ chuyên nghiệp.”
“Nếu em có thể thắng liên tục tới đó thì được. Nếu bây giờ em thắng liên tiếp 39 trận đấu thì em có thể trở thành Nữ kì thủ. Hay là em không tự tin đến mức ấy?”
“Khự!…. Thôi được, tôi hiểu rồi.”
“Ừm. Ngoan lắm. Vậy bắt đầu trận đấu.”
Quả không hổ danh là thầy Kuruno. Không chỉ nổi danh với tài đối ứng qua chiêu ‘Chấn Phi Xa’ mà còn biết cách đối phó với mấy tên nhóc vênh váo. Nếu là tôi thì chắc sẽ biến thành một cuộc khẩu chiến rồi thua thảm hại mất thôi.
Đối thủ được chỉ định đầu tiên của Ai’ là một cậu bé tiểu học. Vì là F2 nên thực lực tương đương với một người Nghiệp dư Nhị đẳng.
Theo kết quả xáo cờ, Ai’ là người đi sau.
“Xin chỉ giáo”
Sau nghi lễ chào hỏi, người đi trước mở đường cho Giác. Ai’ cũng đi theo nước này.
Đến nước thứ 3, cậu nhóc bắt đầu đẩy Tốt ở trên đầu Phi Xa, những tưởng trận đấu đang diễn ra theo một kịch bản rất thông thường, nhưng…
Tại nước thứ 4, Ai’ đẩy Tốt ở đầu Giác lên.
“Đi lượt sau mà định dùng ‘Giác Đầu Tốt’…!?”
Vì mải quan sát trận đấu nên tôi buột miệng thốt lên.
Giác Đầu Tốt về cơ bản là một chiến thuật của người đi trước. Cho đến giờ, Ai’ đã nhiều lần phải đối phó với chiến thuật này trong những trận mà ‘Báo đốm’ là người đi trước. Còn việc bản thân đi sau và sử dụng chiến thuật này thì đây là lần đầu tiên.
“…?”
Cậu nhóc đối phương rõ ràng là bị bất ngờ. Hết nhìn mặt của Ai’ rồi lại nhìn xuống bàn cờ. Thậm chí biểu cảm trên khuôn mặt còn có vẻ áy náy như thể đang nghĩ rằng “đối thủ đi nhầm hay sao?”
Thật là một đứa trẻ ngây thơ và tốt bụng, nhưng… những đứa trẻ như thế này sẽ chỉ nhận lấy bất hạnh trong những cuộc chiến.
Đúng như dự đoán, cậu nhóc ấy rơi vào bẫy của Ai’ và nhanh chóng phải đầu hàng.
“Th….Thua….mất rồi…?”
Cậu nhóc nghiêng đầu vài lần và nhận thua. Thậm chí cậu nhóc còn không hiểu mình sai ở chỗ nào, không chừng đang nghĩ rằng vì bản thân quá sốt ruột tấn công nên mắc phải sai lầm ở đâu đó… nhưng thực sự không phải như vậy.
“T…Thật đáng sợ? Cô bé này…”
Tôi một lần nữa rùng mình trước tài năng của Ai’.
Sau khi hiểu được toàn bộ triết lý của chiến thuật mang tên ‘Giác Đầu Tốt’, thứ mà cô bé nhắm tới chính là có thể hiện thực hóa chiến thuật này đối với cả lượt đi sau hay không, hơn nữa còn biểu diễn điều này thành những bước đi cụ thể trên bàn cờ.
Nếu cô bé mang tên Yashajin Ai’ này mà trở thành một kì thủ, thì… có lẽ sẽ tạo ra một cuộc cách mạng về các chiến thuật tại thời điểm khai cuộc cũng nên.
Một trận đấu cho thấy triển vọng có thể tin vào một giấc mơ như thế. Tài năng bẩm sinh luôn khác biệt…
“Ừm, em chơi cờ thú vị lắm… thế thì tiếp theo hãy chơi một trận chấp quân nhé.”
Thầy Kuruno nói rồi chỉ định hội viên có trình độ cao mà chỉ còn thiếu một bước nữa là lên kì thủ – Kiyotaki Keika – cấp C2.
Ai’ ngồi xuống sau chị Keika, và trận đấu được thông báo bắt đầu sau khi xếp xong bàn cờ.
“Keika, em hãy chấp quân Hương Xa nhé.”
“Vâng.”
Chị Keika gật đầu và lấy Hương Xa ở bên cánh trái đặt vào hộp cờ.
“Ế?”
Thấy vậy, Ai’ tỏ vẻ bất ngờ.
“Không phải là tôi chấp hay sao?”
“Khự!!”
Chị Keika vốn hiền lành là vậy mà vừa rồi nổi giận đến nỗi dựng cả tóc.
Đây không phải là đòn tâm lí của Ai’… mà chỉ đơn thuần là một phát ngôn vô lễ bộc phát.
“Haiz…”
Chị Keika từng đấu không biết bao nhiêu trận với những đứa trẻ xấc xược tại Hội Nghiên Tu rồi nên cũng không dễ dàng bị ảnh hưởng trước những khiêu khích kiểu này. Chị biết cách giữ vững tâm lí trong khi thi đấu. Nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu rồi gật đầu.
“…Xin được chỉ giáo.”
“Xin được chỉ giáo.”
Sau màn chào hỏi, chị Keika bình tĩnh đi nước đầu tiên. Âm thanh quân cờ phát ra, một nước đi thong thả và chắc chắn.
Nhưng Ai’ còn có vẻ bình thản hơn thế. Đến mức vênh váo.
“Fu-n. Chơi kiểu này à?”
Sau khi quan sát chiến thuật mà chị Keika lựa chọn, Ai’ nhìn với ánh mắt khinh thường và hỏi một cách xúc phạm. Chị Keika không phản ứng trước thái độ của cô bé, ít nhất là không để lộ cảm xúc. Chị ấy chỉ nhìn vào bàn cờ.
Không vì khiêu khích của Ai’ mà vội vàng tấn công. Với tư cách là người chấp cờ, chị ấy đang dần đưa thế trận ra khỏi thế cờ định sẵn, sử dụng các chiến thuật để đoạt điểm từng chút một. Quả nhiên là cáo già.
Nhưng Ai’ còn ghê gớm hơn.
“Xem đây…”
Chị Keika tròn mắt ngạc nhiên trước cách thi triển nước cờ thong thả của Ai’.
“Khự!?….? G…Gì thế này…?”
Ai’ hoàn toàn không có ý định tấn công Ngọc của chị Keika mà dường như đang bắt đầu tấn công theo một chiều hướng hoàn toàn ngược lại. Chị Keika bắt đầu bối rối, bỏ mặc sự tấn công của Ai’, chỉ chăm chú thi triển các nước đi nhằm gia cố hàng phòng thủ cho Ngọc của mình.
“Á….!!”
Đến khi nhận ra ý đồ của Ai’, chị Keika bất giác ôm đầu.
Những nước đi mà Ai’ vừa trình diễn còn được gọi một cách thô tục là cách đi cờ kiểu “mát-xa”. Đó là cách chiếm dần các quân cờ tấn công của đối thủ, giành lợi thế về quân số rồi cắt đứt khả năng tấn công của đối phương.
Là một chiến thuật không cố tấn công ngay từ đầu mà chỉ tìm cách chặn đường tấn công của đối phương để nhân rộng ưu thế cho bản thân. Kiểu như không đấm mà chỉ là xoa bóp. Sau khi cắt đứt hoàn toàn khả năng tấn công của đối phương thì bất đầu mở đường Nhập Ngọc.
“Ừm… ừm!?”
Thầy Kuruno tròn mắt ngạc nhiên.
“Ghê gớm thật…một đứa trẻ còn chưa tham gia vào Hội Nghiên Tu thì có thể học được những cách đi cờ này ở đâu nhỉ…?”
Học ở những đấu trường ngoài phố chứ sao, nhưng tôi nào dám trả lời như vậy.
Từ đó, thế trận hoàn toàn thuộc về Ai’.
Trong trạng thái không còn khả năng tấn công, chị Keika bị dồn ép hoàn toàn và mất đi từng quân từng quân cờ một, như thể bị lột sạch toàn bộ quần áo, thậm chí còn không có cơ hội để nhận thua. Giống như Tsukiyomizaka trước sư tỉ vậy.
“A….ưm….”
Những nước đi cuối cố vớt vát cơ hội chiếu Tướng, nhưng—
“Hừm!!!”
Ai’ không cần suy nghĩ, cầm quân Tốt trong hộp cờ lên, ép chặt ngón tay và đập mạnh cờ xuống bàn, chiếu Tướng chị Keika.
“Tôi đọc hết cờ rồi”, thái độ đánh cờ của Ai’ cho thấy rõ điều ấy. “Đừng mất công cố gắng vùng vẫy một cách quê mùa như vậy. Mau đầu hàng đi.”
“Khự…! Thua, tôi thua rồi….”
Bị áp đảo hoàn toàn, rốt cuộc chị Keika cũng phải nhận thua.
Không phát biểu cảm tưởng sau trận đấu, chị chỉ nói : “Tôi xin phép” rồi rời khỏi ghế, dùng khăn tay bịt chặt miệng và ra khỏi phòng. Mắt chị đỏ hoe.
Kể cả là chấp Hương Xa… nhưng bị áp đảo trước một học sinh tiểu học dự kì thi đầu vào như thế này… chị không có mặt mũi nào nhận mình là một hội viên Hội Nghiên Tu.
Hơn nữa, chị Keika còn đang sắp vượt quá giới hạn tuổi tác để trở thành Nữ kì thủ. Đánh mất một sao ngày hôm nay quả thực quá sức chịu đựng…
“Tôi thắng hai người rồi. Tiếp theo là ai đây?”
Ai’ thản nhiên nói như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù vừa thi đấu hai trận nhưng không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Đấu cờ trong bầu không khí như thế này thì làm gì có chuyện không mệt, nhưng có vẻ cô bé chỉ là cố tình không thể hiện ra mà thôi. Rất mạnh mẽ.
“Ừm. Vậy thì trận cuối cùng.”
Thầy Kuruno liếc mắt nhìn quanh các hội viên một hồi và ánh mắt dừng lại trước một cô bé.
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về công ty Tsuki Light Novel.]