Công việc của Long Vương - Tập 3
“Đệ không chơi Shogi nữa! Đệ sẽ làm việc ở đây và trở thành một surfers!!”
“Cậu muốn tôi giết chết cậu đúng không?”
Mọi chuyện kết thúc ở đó. Và tôi bị sư tỉ lôi cổ về Osaka.
Khép lại vở kịch về trận đấu ra mắt đầy cay đắng và câu chuyện lần đầu bỏ đi của tôi.
Sau đấy, vực dậy từ nỗi đau của trận đấu đó, tôi liên tục giành chiến thắng trong giải Long Vương và cứ thế, Long Vương Kuzuryuu Yaichi – người giành danh hiệu trẻ tuổi nhất trong lịch sử – ra đời.
Sao cơ? Tại sao tôi lại bắt đầu với câu chuyện cũ này ấy hả—
“n…n… Fufu ♪ Thú vị thật đấy. Đánh cờ với Kuzuryuu quả là thú vị…♪ ”
Vì lúc này đây, tôi đang ngồi trước bàn cờ với chính đối thủ trong trận đấu ngày hôm đó.
Natagiri Jin Bát đẳng, đứng thứ 4 trong bảng xếp hạng cấp A.
Từ cấp B-1 hồi còn thi đấu với tôi trong trận ra mắt, người này liên tục thể hiện tài năng ấn tượng tại các trận đấu xếp hạng, và giờ đây đã trở thành một trong số ít các kì thủ đứng trên đỉnh cao.
Không những vậy, anh ta còn là một nhà nghiên cứu tất cả các thế cờ được định sẵn mới ra, và là một kì thủ all rounder3 khi thành thạo cả ‘Cư Phi Xa’ lẫn ‘Chấn Phi Xa’, dù là người đi trước hay đi sau, dù là tấn công hay phòng thủ cũng đều có thể chơi được.
Biệt danh của anh ta là— ‘Người dùng song đao’
“Haaa~ Hồi hộp quáaaaaa! Không biết liệu đòn tấn công chi tiết của tôi có kết nối được với Kuzuryuu không nhỉ…… Hô hôôô…!!”
Nhất định là người này đang dùng mánh khóe ngoài bàn cờ rồi?
Mặc dù đang bị phân tâm bởi chất giọng thì thầm ẻo lả một cách khó hiểu của anh ta, nhưng tôi cũng không biết phải làm thế nào, đành chấp nhận sự thật là mình đang để đối thủ kiểm soát bàn cờ.
Natagiri sau khi được quyền đi trước, liền dồn dập tấn công ngay từ khai cuộc, dẫn dụ tôi theo thế cờ mới nhất và ngay lập tức tạo cho mình một lợi thế rõ rệt.
Anh ta không cho tôi lấy một cơ hội tấn công, đưa trận đấu tiến tới chung cuộc. Và tiếp theo, anh ta lại ra sức tấn công hòng kết thúc trận đấu. Long Vương tôi chuẩn bị thất bại thảm hại.
“……Uaaaaaaa……”
Quá bất lực, tôi ôm lấy đầu mình. Ký ức đau đớn ùa về.
Không chỉ để thua trong trận ra mắt, mà trận đầu tiên sau khi giành danh hiệu Long Vương tôi cũng thất bại, cứ thế nối tiếp nhau 11 trận thua liên tiếp, đến nỗi lúc đó còn có bài báo viết về tôi với tựa đề: ‘Chuỗi thảm bại của Tân Long Vương’.
Những ký ức đau thương cứ nối tiếp nhau ùa về khiến trái tim tôi gần như gục ngã… nhưng!
“……kh!!”
Tôi không dùng thời gian suy nghĩ mà quyết định chơi cùn.
Nếu tình hình đã xấu đến mức này thì chỉ còn cách trông chờ vào sự sơ suất của đối thủ. Phát huy phong cách chơi kiên trì và đeo bám dai dẳng của
Shogi Kansai, tôi quyết định để dành thời gian nhiều hơn đối thủ dù chỉ là một phút cho cuối trận nhằm lật ngược tình thế…!
Không rõ là Natagiri có biết ý đồ đó của tôi hay không, nhưng ngay sau khi đến lượt mình, anh ta liền nhổm dậy rồi ghé măt sát bàn cờ và cũng đi cờ với tư thế khẩn trương.
Cả đôi bên đều rướn người hướng về phía bàn cờ.
Khi tôi ngước mắt nhìn lên thì Natagiri cũng nhìn thẳng về phía tôi và thì thầm:
“Đối với tôi! Mỗi trận đấu… cũng giống như một cuộc tình vậy…”
Anh ta đang nói cái gì ngay trong một trận đấu công khai vậy?
“Đây nhé, suốt cả một ngày ngồi đối diện với nhau một khoảng cách gần như thế này, cậu không thấy giống hệt một buổi gặp mặt hay sao?”
“V…Vâng.”
Vì đại tiền bối đã lên tiếng nên tôi cũng đáp lại.
Natagiri lại tiếp tục câu chuyện.
“Tôi nghĩ về cậu… suốt từ đêm hôm qua tới giờ…”
Ể…?
“Mà không, từ trước đó, từ khoảnh khắc trận đấu với cậu được quyết định… tôi đã liên tục liên tục chỉ nghĩ về cậu, và liên tục nghiên cứu về cậu…”
Nghiên…cứu…?
“Nghĩ xem ngày hôm nay cậu sẽ đem chiến thuật nào tới đây? Cậu có chuẩn bị nghiên cứu cho trận đấu này vì tôi hay không? Cậu sẽ mặc trang phục như thế nào? Cậu sẽ dùng quạt giấy của ai? Liệu chúng ta có thể cùng ăn trưa với nhau hay không? Liệu cậu có nghĩ về tôi giống như tôi đang nghĩ về cậu hay không…?”
“…???”
Đây là chiến thuật ngoài bàn cờ khiến đối phương bị hỗn loạn bởi những lời nói ngớ ngẩn này đúng không?
Mục đích của anh ta là khiến tôi không thể tập trung vào bàn cờ và để xảy ra sai lầm đúng không?
“Ngay cả trong trận đấu cũng vậy. Sau khi cậu tập trung suy nghĩ một hồi lâu rồi tháo kính ra, để lộ khuôn mặt đơn thuần, và khoảnh khắc ánh mắt của hai chúng ta chạm nhau, tim cậu có đập thình thịch không? Liệu cậu có biết tôi đang hồi hộp như thế nào không…? Tôi rất quan tâm đến những điều ấy.”
Hỏng, hỏng, hỏng, hỏng, hỏng, hỏng, hỏng, hỏng, hỏng, hỏng!!
Ể!? Khoan đã!?
Biệt danh của anh ta là ‘Người dùng song đao’… Không lẽ nào là ý đó!?
Natagiri nói với tôi – người đang rơi vào hoảng loạn – với một chất giọng nóng như lửa đốt.
“Kuzuryuu…”
“D…dạ?”
“Cậu có đang… thích ai không?”
Câu chuyện đã hoàn toàn rời xa khỏi bàn cờ, và ‘Người dùng song đao’ đang dồn ép tôi giống như cái cách mà anh ta đang làm trên bàn cờ, hơn nữa hơi thở còn tỏ ra gấp gáp dồn dập. Tôi không nghĩ ngợi gì liền né tránh ánh mắt của anh ta.
“A, phản ứng như vậy nghĩa là có rồi phải không!! Người đó là con gái? Hay là—”
“Khụ!!… Khụ!!”
Tôi nhìn sang người ghi chép kì phổ cầu cứu, nhưng anh ta – thành viên Hội Tưởng Lệ (♂) – lại đang cắm cúi nhìn xuống kì phổ và nhất quyết không chịu ngẩng măt lên nhìn tôi. Đồ vô tâm!
“Hự…..!!”
Tôi nhìn xuống bàn cờ để tránh chạm phải ánh mắt của Natagiri, rồi lấy tay bóp trán giả vờ như đang suy nghĩ.
Thực ra tôi đâu còn tâm trạng để mà nghĩ đến Shogi vào lúc này, nhưng dù sao tôi cũng là một kì thủ chuyên nghiệp, hơn nữa còn là ‘Long Vương’ – ngôi vị cao nhất trong bảy danh hiệu – nên tôi phát huy toàn bộ sức tập trung một cách nhanh nhất để đưa ý thức quay trở lại trận đấu. Bắt đầu từ đây sẽ là cuộc phản công ngoạn mục!! Ngay sau khi lấy lại được tinh thần.
……Mắc tiểu quá…… Khự!
Cơn buồn tiểu dữ dội ập đến. Quỹ thời gian còn lại vẫn dư dả đôi chút nên tôi toan đứng dậy với ý định giải quyết cho xong vấn đề thì—
“Đi vệ sinh à? Hay tôi đi cùng nhé?”
Tại sao anh ta lại muốn đi cùng!?
“…?!”
Tôi đang nhổm mông dậy, hai tay vẫn đặt xuống chiếu tatami, người rướn về phía bàn cờ ở trong tư thế crouching style (tư thế ngọa hổ) nhằm kiềm chế cơn mót tiểu. Thế rồi, Natagiri hướng ánh mắt trở lại bàn cờ và nói ‘À mà thôi, không được. Cậu đi đi!!’.
Ngay bên cạnh đấu trường, trong thư phòng ở tầng 5 Hội quán Shogi Kansai là nhà vệ sinh.
Nhưng mà, khoảng cách đáng lẽ ra rất gần đó sao hôm nay tự nhiên lại xa xôi đến thế…
Không chừng nếu bây giờ tôi quyết định đi vệ sinh thì trận đấu sẽ kết thúc ở đây mất. Mà nếu đi vệ sinh cùng ‘Người dùng song đao’ thì quá nguy hiểm. Tôi phải nhịn thôi! Nếu vậy thì phải chuyển hướng thi đấu thôi.
“…Em chiếu tướng đây!”
Tôi quyết định không chơi cùn nữa. Không biết kết quả thế nào nhưng tôi đặt cược hết vào nước đi này.
Có vẻ như nước phản công của tôi nằm ngoài dự đoán của Natagiri, anh ta ngay lập tức phản đòn. Đôi bên dồn dập tung chiêu. Khi người này vừa dứt thì người còn lại lập tức thi triển nước đi của mình, đến nỗi các quân cờ như đang nhảy nhót trên bàn cờ tạo ra âm thanh *lách cách* liên tục.
“…Nóng quá!”
Đối phương than thở một câu khiến ngay cả người ghi chép kì phổ cũng suýt nữa thì hiểu nhầm. Người than thở phải là tôi mới đúng chứ!
Và rồi——
“A… Em thua rồi!”
Sau cùng, khi đọc được mình đang bị chậm hơn một nước so với đối thủ nên tôi quyết định nhận thua.
“…Này, Yaichi!”
Kết thúc trận đấu, có lẽ vì quá thăng hoa nên Natagiri đột nhiên gọi tên của tôi và đưa ra một ý tưởng:
“Tôi có đăt phòng ở một khách sạn gần đây rồi… hai người chúng ta hãy dành chút riêng tư để phát biểu cảm nghĩ sau trận đấu—”
“Aa.., em xin lỗi nhưng không thể được. Em xin phép về trước!!”
Tôi hét lên rồi vội vàng đứng dậy, hai chân cố khép lại và lao ra khỏi hiệp hội.
Ba phút sau—
“…Phùuu~ Nhẹ cả người…”
Nhờ một sức mạnh phi thường nào đấy, tôi đã cố nhịn được về tới nhà. Nhẹ cả người.
Lỡ trong trận đấu mà tè dầm ra đó thì mạng xã hội lại được một phen ầm ĩ cho xem. Thêm cả vụ sư phụ từng tè bậy ra ngoài từ cửa sổ của hiệp hội nữa, nhất định sẽ tạo cho người ta ấn tượng thầy trò cùng một giuộc với nhau…
“Chao ôi… May mà căn phòng tôi thuê nằm ở ngay bên cạnh hiệp hội. Hơn nữa lại còn ở ngay tầng 2 nữa chứ. Riêng lần này phải cảm ơn sư tỉ rồi…”
Lúc mà tôi đến thuê phòng, chính tỉ ấy là người tự ý chọn ‘phòng này’, tự do quyết định mọi chuyện mà không cần quan tâm đến ý kiến của tôi.
Sư tỉ còn tự ý ra vào, tự ý nấu nướng, tự ý mang dầu gội và bàn chải đánh răng tới, thậm chí cả tự ý lấy quần áo của tôi măc rồi ngủ lại. Không biết ai mới là chủ nhân của căn phòng này đây. Châm ngôn của tỉ ấy là ‘Đồ của đệ cũng chính là đồ của tỉ’. Sư tỉ nhất định là hiện thân của Jaian rồi!
Mặc dù sau khi tôi thu nạp đệ tử thì số lần tỉ ấy ghé qua cũng giảm dần.
Mà thôi, quên chuyện đó đi—
“Liệu từ chối phát biểu cảm tưởng trước một đại tiền bối như vậy có thất lễ quá không nhỉ? Nhưng mà, cách thể hiện của anh ta như vậy thì không thể trách mình được… Chẳng lẽ anh ta là một Majimon…?”
Đến lúc này rồi mà tôi vẫn còn run. Nghĩ đến thôi đã thấy rợn cả người…
“Nếu mình không nhầm thì… khoảng ba tuần nữa lại có một trận đấu với anh ta?”
Thực lòng, tôi không nghĩ là mình có thể thắng nổi. Đến hôm nay cũng là trận thua thứ ba liên tiếp rồi.
“Mặc dù việc chấp nhận bỏ cuộc trước một đối thủ nào đó không phải là một điều tốt… nhưng nếu nảy sinh hứng thú với người đó thì tôi còn cảm thấy có vấn đề hơn. Rốt cục anh ta là người như thế nào nhỉ? Thử hỏi Ayumu xem sao. À nhưng mà, cậu ta cũng không phải là kiểu người thích quan tâm đến chuyện thiên hạ, có lẽ chuyện này nên hỏi chị Tsukiyomizaka—”
Tôi vừa đi vừa nghĩ như thế, đến khi đăt chân tới phòng kiểu Nhật thì…
Đệ tử của tôi đang bất tỉnh trên chiếu tatami.
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về công ty Tsuki Light Novel.]