Date A Live - Tập 1
MỞ ĐẦU: GẶP GỠ
_RESTART_
Nín thở.
Một cảnh tượng quá phi hiện thực.
Đường phố bị phá hủy nặng nề cứ như xóa sổ hoàn toàn. Một miệng hố khổng lồ như thể do thiên thạch tạo ra. Những bóng người bay lượn trên bầu trời.
Cảnh tượng điên rồ ấy… tất cả chỉ có thể thấy trong những giấc mơ hay tưởng tượng mà thôi.
Tuy nhiên, Shidou lại lơ đãng nhìn thế giới dị thường này. Bởi có một thứ bất thường hơn đang hiện diện ngay trước mắt cậu.
Đứng tại nơi đó là một thiếu nữ khoác trên mình bộ trang phục tỏa sáng diệu kì.
“A…”
Giọng nói yếu ớt che lấp đi tiếng thở dài.
Sự tồn tại của người con gái ấy áp đảo đến mức biến mọi vật chất xung quanh trở thành tạp chất.
Bộ trang phục cấu tạo từ chất liệu đặc biệt tựa như kim loại, tựa như vải của cô gái thu hút ánh nhìn của bất cứ ai. Phần chân váy lấp lánh ánh sáng trải rộng xuống, một vẻ đẹp khiến con người ta ngừng thở.
Thế nhưng, tất cả đã bị lu mờ bởi dung mạo của thiếu nữ. Mái tóc dài màu màn đêm như một làn khói vấn vít quanh vai và thắt lưng cô. Ngước nhìn lên bầu trời xanh, phản chiếu trong đôi mắt ấy là thứ màu sắc kì lạ mà không ngôn từ nào diễn tả được. Ngay cả khi thiếu nữ im lặng mím chặt đôi môi với vẻ mặt mệt mỏi cũng đủ làm các nữ thần cảm thấy ghen tị.
Vào giây phút ấy, ánh mắt, tâm trí, trái tim của Shidou đã bị đánh cắp mất rồi. Chỉ vậy thôi… một vẻ đẹp vượt trên sự tầm thường, một vẻ đẹp mạnh mẽ.
“Cô là…”
Shidou thất thần lên tiếng. Dẫu có bị trừng phạt vì mạo phạm thần linh, trong lòng cậu vẫn tồn tại những suy nghĩ như vậy.
Cô gái chậm rãi nhìn xuống.
“… Tên sao?”
Thanh âm dễ chịu xen lẫn dò hỏi, khiến bầu không khí rung động.
Tuy nhiên…
“Ta không có thứ đó.”
Cô gái đáp lại có phần buồn bã.
“…”
Tại thời điểm đó… Khi ánh nhìn của hai người giao nhau, cũng là lúc bắt đầu câu chuyện của Itsuka Shidou.
●────────────────●
CHƯƠNG 1: THIẾU NỮ VÔ DANH
“A…”
Chẳng có gì tồi tệ hơn việc phải thức giấc. Vậy mà khi mở mắt lại thấy cô em gái đang giẫm chân lên cơ thể mình và nhún nhảy theo điệu samba, ngoại trừ những người hứng thú với trò này, bất cứ ai cũng khó chịu mà thôi.
Thứ hai, ngày 10 tháng Tư.
Hôm qua là ngày cuối cùng của kì nghỉ xuân nên học kì mới sẽ bắt đầu kể từ hôm nay. Itsuka Shidou dụi đôi mắt lờ đờ của mình, khẽ thấp giọng.
“A, Kotori! Em gái đáng yêu của anh.”
“Ối!?”
Đến lúc này cô bé mới nhận ra rằng Shidou đã tỉnh. Với đôi chân vẫn còn giẫm trên bụng cậu, Kotori xoay đầu lại trong khi bộ đồng phục cấp hai đang bay phấp phới. Mái tóc dài buộc hai bên của cô đong đưa, rồi cô nhìn chằm chằm vào Shidou qua đôi mắt tròn như hạt dẻ của mình. Dù cho bị bắt tại trận khi đang giẫm lên người cậu anh trai vào buổi sáng sớm, nhưng cô vẫn thản nhiên, không một chút chột dạ trước việc xấu của mình. Và có vẻ việc Shidou tỉnh giấc khiến cô cảm thấy vui vẻ.
Sau đó, từ vị trí của Shidou có thể nhìn rõ quần lót của cô em gái. Tất cả đã được phơi bày trước mắt cậu,thật chẳng có chút ý tứ nào cả.
“Sao vậy? Anh trai dễ thương của em?”
Kotori trả lời, không dịch chuyển chút nào. Tuy nói vậy chứ Shidou chẳng hề dễ thương đâu.
“Xuống khỏi người anh ngay. Em nặng quá đi mất!”
Nghe thấy lời phàn nàn của cậu, Kotori gật đầu một cách cường điệu rồi nhảy xuống giường. Bụng của Shidou lại bị giáng cho một cú đau điếng.
“Gúp.”
“Ahahaha, Gouf sao? Anh vừa gọi tên một Mobile Suite trong Gundam đó. Ahahahaha!”
“…”
Shidou liền câm nín, trùm chăn lên đầu.
“Ơ! Này! Anh lại ngủ tiếp hả?”
Kotori cất cao giọng, lao đến lay Shidou dậy.
“Cho anh thêm mười phút nữa thôi…”
“Không được! Anh dậy ngay cho em!”
Sau màn lắc lư của Kotori, Shidou vẫn còn mang vẻ ngái ngủ bỗng ngồi dậy, nhíu đôi mày lại và cất tiếng.
“Ch… Chạy ngay đi…”
“Dạ?”
“… Thực ra, anh đã bị nhiễm vi rút T. Nếu không được ngủ thêm mười phút nữa, loại vi rút này sẽ khiến anh cù em cho đến chết.”
“Sao… Sao lại thế!?”
Kotori ngạc nhiên cứ như một người đã phát hiện ra thông điệp bí ẩn từ người ngoài hành tinh.
“Chạy đi… trong khi anh vẫn còn giữ được ý thức…”
“Nh… nhưng anh thì sao?”
“Anh không sao đâu… miễn là em được an toàn…”
“Không được đâu! Anh ơiii!”
“Grào!”
“Áaaaaaa!”
Shidou đạp tung chăn, vừa đưa hai tay của mình ra vừa gào thét khiến Kotori chạy trối chết cùng một tiếng hét kinh hãi.
“Phù!”
Cậu thở ra một hơi và kéo chăn lên một lần nữa. Quay sang nhìn đồng hồ, hiện tại còn chưa đến 6 giờ mà.
“Ai lại đi đánh thức người khác dậy vào giờ này cơ chứ…”
Buông một tiếng càu nhàu, Shidou chợt nhớ lại. Những hình ảnh tối qua như ùa về trong tâm trí khi đầu óc chậm chạp bị đánh thức. Cha mẹ hai người đã lên đường đi công tác vào ngày hôm qua. Bởi vậy tạm thời Shidou phải phụ trách việc bếp núc, nhưng cậu lại là chúa ngủ nên đã nhờ Kotori gọi dậy.
“A…”
Hối hận vì đã cư xử tồi tệ, cậu nhanh chân bước xuống giường, vuốt mái tóc bù xù của mình, ngáp một cái rồi lảo đảo ra khỏi phòng. Ngay lúc đó, Shidou nhìn vào một tấm gương nhỏ treo trên tường. Trong gương là một thanh niên có tóc mái lòa xòa dài qua mắt đang nhìn về phía cậu, có lẽ cậu ấy đã không cắt tóc trong một thời gian dài.
“…”
Kèm theo đó là ánh mắt đờ đẫn và vẻ ngoài suy nhược. Shidou thở dài, bước xuống cầu thang rồi đi vào phòng khách.
“… A?”
Chào đón Shidou là một khung cảnh có chút khác lạ so với thường ngày. Chiếc bàn gỗ ở chính giữa phòng khách bị lật nhào, trông như rào chắn phòng thủ. Nhân tiện, phía sau chiếc bàn, có thể thấy bóng dáng của ai đó với cái đầu đang run rẩy.
“…”
Cậu nhón chân hướng về phía bàn. Chắc chắn Kotori đang ngồi ở đó ôm đầu gối và run lẩy bẩy.
“Grào!”
“Á! Áaaaa!”
Khi Shidou chộp lấy vai Kotori, cô hét lên một tiếng tuyệt vọng, sợ hãi đến mức tay chân mềm nhũn.
“Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào! Là anh hai của em đây.”
“Aaaaaaaaaa… Ơ? Là anh hai sao?”
“Đúng vậy.”
“Anh… anh ổn rồi phải không?”
“Đừng sợ, đừng sợ. Anh là bạn của Kotori mà.”
“Ô! Ô!”
Trước những lời đứt quãng của Shidou, khuôn mặt cứng ngắc của Kotori đã dần giãn ra. Lúc này, trông cô giống như một con Kitsunerisu hoang dã đang mở lòng với chủ của nó vậy.
“Xin lỗi, xin lỗi, anh đi nấu bữa sáng ngay đây.”
Sau khi nắm lấy tay Kotori và đứng lên, Shidou đặt chiếc bàn về đúng vị trí cũ rồi đi vào bếp. Bố mẹ họ cùng làm việc tại một doanh nghiệp điện tử lớn nên thỉnh thoảng sẽ vắng nhà vài bữa. Vào những lúc đó, Shidou đã quá quen với việc phải đảm đương công việc bếp núc và tin tưởng khả năng nấu nướng của mình còn hơn hẳn mẹ cậu.
Trong lúc mở tủ lạnh lấy ra một ít trứng, phía sau Shidou phát ra tiếng TV. Dường như Kotori đã bình tĩnh lại rồi. Nhân tiện thì sáng nào cô bé cũng chờ đến góc bói chòm sao và bói nhóm máu được phát sau chương trình chính. Tuy nhiên, kết thúc góc bói chòm sao là chương trình về giá cả thị trường. Kotori lướt qua các kênh một lượt, rồi dừng lại ở kênh tin tức có vẻ nhàm chán.
[Sáng sớm nay, ở vùng ngoại ô thành phố Tenguu…]
“Hử?”
Shidou nhướng mày trước nội dung tin tức lúc nào cũng đóng vai trò làm cảnh kia. Lý do rất đơn giản, bởi từ giọng nói dõng dạc của người dẫn chương trình vang lên tên một thành phố thân quen.
“Hửm? Nơi này khá gần đây. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Rướn thân qua quầy bếp, cậu chăm chú nhìn vào TV. Trên màn hình là hình ảnh một thành phố bị phá hủy tan hoang. Các tòa nhà và đường xá sụp đổ hoàn toàn, những mảnh vụn chất lên như núi. Cảnh tượng thảm khốc này được cho là do thiên thạch va vào nhau hoặc có thể do một cuộc không kích nào đó. Shidou bỗng nhíu mày, thở dài rồi lên tiếng.
“A… Liệu có phải là một trận Không gian chấn?”
Cậu lắc đầu một cách ngán ngẩm.Động đất trong không gian hay Không gian chấn là hiện tượng gây chấn động trong một khu vực rộng lớn. Đó là thuật ngữ chung cho các hiện tượng phát sinh không rõ ràng, không rõ thời điểm, phạm vi phát nổ không xác định, chấn động, biến mất và những hiện tượng khác. Điều này giống hệt như sự xuất hiện bất ngờ của một con quái vật khổng lồ thích phá hoại thành phố mà không biết điểm dừng.
Hiện tượng đầu tiên được phát hiện vào khoảng ba mươi năm trước. Trong một đêm, cả một vùng nằm giữa lục địa Á-Âu bao gồm các nước Liên bang Xô viết, Trung Quốc, và Mông Cổ đã biến mất không một dấu vết.
Đối với thế hệ của Shidou, chỉ nhìn vào hình ảnh trong sách giáo khoa thôi cũng đủ khó chịu rồi. Như thể tất cả mọi thứ trên mặt đất bốc hơi một cách sạch sẽ, thật sự không còn gì sót lại. Thương vong ước tính khoảng 150 triệu người. Có thể nói đây là thảm họa tồi tệ lớn nhất trong lịch sử nhân loại.
Trong nửa năm tiếp theo, các sự cố tương tự có quy mô nhỏ hơn đã xảy ra trên toàn thế giới. Dựa theo trí nhớ của Shidou thì có khoảng năm mươi nước bị dính vào thảm họa này. Các trường hợp được ghi nhận bao gồm toàn bộ lục địa trên trái đất, Bắc Cực, đại dương và các hòn đảo nhỏ.
Đương nhiên, Nhật Bản cũng không phải là ngoại lệ. Sáu tháng sau thảm họa lục địa Á – Âu, khu vực từ phía Nam thủ đô Tokyo đến phía Bắc tỉnh Kanagawa bị thiêu rụi thành các hố tròn, cứ như thể bị xóa sổ khỏi bản đồ thế giới vậy. Vừa hay nơi đây lại chính là khu vực mà Shidou đang sinh sống.
“Nhưng không phải lâu lắm rồi hiện tượng này không xảy ra sao? Tại sao giờ nó lại bắt đầu tăng lên chứ?”
“Tại sao nhỉ…”
Trước câu hỏi của Shidou, Kotori vẫn nhìn chằm chằm vào TV và nghiêng đầu thắc mắc.
Sau thảm họa cuối cùng tại phía Nam vùng Kanto, Không gian chấn đã không xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn. Thế nhưng, cách đây năm năm, nó đã quay trở lại tại một góc của thành phố Tenguu và thỉnh thoảng những hiện tượng không rõ nguồn gốc cũng được xác nhận tại nhiều nơi. Hơn nữa, hầu hết trong số đó lại diễn ra ở Nhật Bản. Dĩ nhiên con người cũng đã có những động thái nhất định trong hai mươi lăm năm qua.
Kể từ ba mươi năm trước, các khu vực bắt đầu hoàn thành công cuộc tái phát triển, số lượng các hầm trú ẩn dưới lòng đất đã bùng nổ trên cả nước. Cùng với đó, người ta có thể quan sát trước được sự xuất hiện của Không gian chấn, thành lập nên một Đội tự vệ khắc phục thiên tai đã qua chứng nhận. Mục đích của đội này là đi đến các khu vực bị thiên tai, tái thiết lại các cơ sở vật chất bị tàn phá và đường xá, cách làm việc của họ được coi như một phép màu nhiệm.
Dù thế nào đi chăng nữa, đường phố bị phá hủy hoàn toàn vẫn có thể khôi phục như nguyên bản trong một khoảng thời gian rất ngắn. Vì yếu tố công việc của họ có tính bảo mật cao nên không được công bố rộng rãi, nhưng khi nhìn thấy tòa nhà đổ nát được dựng lại chỉ trong một đêm, cảm giác cứ như vừa xem một trò ảo thuật vậy.
Tuy nhiên, ngay cả khi có thể thực hiện công việc sửa chữa một cách nhanh chóng, cũng không có nghĩa là mối đe dọa từ các trận Không gian chấn đã giảm bớt.
“Có phải dạo gần đây các trận Không gian chấn ở khu vực xung quanh đây nhiều lên một cách bất thường không? Đặc biệt là năm ngoái.”
“… Hừm! Đúng vậy nhỉ. Có lẽ hơi sớm so với dự tính…”
Kotori nói trong khi dựa người vào tay vịn của ghế sô pha.
“Sớm? Nghĩa là sao?”
“Kh… hông có… gì.”
Shidou nghiêng đầu thắc mắc. Không phải bởi những gì Kotori đã nói, mà là do thanh âm của cô ở nửa vế sau có chút kì lạ.
“…”
Sau đó, cậu lặng lẽ vòng qua quầy, đi về phía bên cạnh sô pha mà Kotori đang dựa vào. Có lẽ cô bé nhận ra cậu anh trai đang tiến lại gần nên đã từ từ quay mặt đi chỗ khác.
“Kotori, quay ra đây chút nào.”
“…”
“Bụp!”
“Ực!”
Cậu nắm lấy đầu của cô rồi xoay qua phía mình. Từ cổ họng Kotori bỗng phát ra một âm thanh kì cục. Và khi phát hiện món đồ trong miệng cô em gái đúng như dự đoán, Shidou khẽ lẩm bẩm. Dù mới trước bữa sáng thôi nhưng Kotori đã ngậm loại kẹo Chupa Chups yêu thích.
“Này! Anh đã nói với em là không được ăn đồ ngọt trước bữa ăn cơ mà?”
“Ưm! Ưmmm!”
Cậu nắm lấy que kẹo và cố gắng lấy nó ra, còn Kotori thì chu miệng chống đối lại. Shidou vận hết sức đến độ mặt mũi vặn vẹo, thật mất công trời ban cho cô em gái khuôn mặt đáng yêu như vậy mà tính tình thì lại cứng đầu quá thể.
“… Trời ạ! Em phải ăn bữa sáng đàng hoàng đấy nhé?”
Cuối cùng, Shidou đành bỏ cuộc, xoa đầu Kotori và quay trở lại bếp.
“Ô, em yêu anh quá đi mất!”
Cậu phẩy tay rồi tiếp tục công việc nấu nướng.
“À, nhắc mới nhớ, hôm nay trường cấp hai cũng tổ chức lễ khai giảng phải không?”
“Vâng.”
“Vậy là em sẽ về nhà vào buổi trưa nhỉ… Em muốn ăn gì nào, Kotori?”
Sau khi lắc lắc đầu trầm tư, Kotori đột nhiên đứng bật dậy.
“Delux kids plate!”
Đó là phần ăn thượng hạng cho trẻ em tại một nhà hàng gia đình gần đây. Shidou bỗng đứng thẳng người, cúi đầu về phía trước một góc bốn lăm độ.
“Nhà hàng của chúng tôi chưa chuẩn bị được món đó.”
“Ơ…!”
Vừa mút kẹo, Kotori vừa cất cao giọng bất mãn. Hành động của cô khiến Shidou thở dài, cậu nhún vai một cái.
“Thôi, cũng không còn cách nào khác, nếu đã mất công như vậy, trưa nay chúng ta đi ăn ngoài nhé.”
“OHHHH! Thật ạ?”
“Ừ, vậy sau giờ học anh sẽ chờ em ở nhà hàng gia đình mọi lần nhé.”
Kotori đã phấn khích đến mức giơ cả hai tay lên.
“Chắc chắn nhé! Anh đã hứa rồi đấy! Ngay cả khi xảy ra động đất, hỏa hoạn, Không gian chấn hay nhà hàng gia đình đó có bị bọn khủng bố chiếm đóng đi chăng nữa, anh vẫn phải đến nhé!”
“Không, nếu có khủng bố thì làm sao ăn ngon được.”
“Nhất định anh phải đến!”
“Vâng vâng, anh hiểu, anh hiểu rồi.”
Nghe cậu anh trai nói vậy, Kotori mạnh mẽ giơ tay lên một cách đầy thỏa mãn. Shidou thậm chí không nghĩ rằng bản thân mình lại hào phóng đến như vậy. Thôi! Dù gì hôm nay là ngày đặc biệt mà. Vì kể từ tối nay cậu phải đứng bếp trong một khoảng thời gian ngắn… Hơn nữa, hôm nay cũng là lễ khai giảng năm học mới của cả hai đứa nên xa xỉ một chút cũng không sao. Thế nhưng, cậu không biết phần ăn cho trẻ em với giá 780 yên có được tính là xa xỉ không nữa.
“Ừm…”
Shidou khẽ vươn vai và mở cửa sổ nhỏ trong nhà bếp. Bầu trời trong xanh như báo hiệu một ngày tốt lành…
Trích từ: DATE A LIVE – Tohka Dead End – Tập 1
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về công ty AMAK BOOKs.]