Diệt Slime suốt 300 năm, tôi level MAX lúc nào chẳng hay - Tập 5
“Chà, lần này Harukara thực sự giúp ích rất nhiều đấy.”
Khi về đến nhà Beelzebub, điều đầu tiên tôi làm là khen ngợi Harukara.
Mọi người cùng ngồi xuống tại phòng khách. Vì biệt thự này không có người giúp việc nên Beelzebub phải tự đi chuẩn bị trà.
“Nếu lúc đó đứa trẻ này không tự xuất hiện, thì có lẽ đã bị những phù thủy bên phía Eno bắt mất rồi. Như vậy mọi chuyện thực sự sẽ rắc rối hơn rất nhiều.”
“Fufufu. Em giỏi quá đúng không. Em thông minh mà.”
“À, vì nếu khen ngợi quá thì em lại trở nên vô dụng, nên ta quyết định dừng lại ở đây thôi.”
Về cơ bản thì nếu Harukara mà quá tự tin, con bé sẽ chẳng làm được gì nên hồn.
“Mà, nếu là liên quan đến thực vật thì cứ để đấy cho Elf chúng em. Vì nhờ kiến thức và sự may mắn của Elf thì chúng mới mọc được.”
May mắn á… Harukara là may mắn hay xui xẻo đây… Tôi thì nghiêng về phần xui xẻo nhiều hơn… Nhưng nếu không may mắn thì chẳng phải là con bé đã chết từ lâu rồi sao…
Tuy vậy, cô bé Mandoragora lại rất cảnh giác với Harukara. Nhân tiện thì cô bé đó cứ bám dính lấy tôi suốt. Không phải vì chúng tôi đã trở nên thân thiết, mà dường như cô bé cảm thấy ở bên cạnh tôi là an toàn nhất.
“Tôi không thích Elf đâu… Vì bọn họ toàn ngắt cây thôi. Họ còn nhổ cả Mandoragora nữa.”
À, đối với thực vật thì chủng tộc sử dụng thực vật như Elf chẳng khác nào quái vật ăn thịt cả.
“Dù có bị nói như vậy nhưng chẳng phải là nếu không ăn thực vật hay động vật thì không thể sống được sao? Tôi rất là lương thiện nhé. Vì tôi có tấn công cô đâu.”
“Chỉ cần là Elf thôi cũng đủ đáng sợ rồi. Đừng có mà lại gần đây! U… gao!”
Cô bé đang hăm dọa kìa… Có lẽ bản năng của cô bé là không chấp nhận Elf rồi.
Đúng lúc đó, Beelzebub mang trà tới nên mọi người lại trở về như cũ.
“Nhân tiện thì tên của cô là gì, Mandoragora?”
Flat Rute lên tiếng hỏi. Đúng rồi, chúng tôi vẫn chưa biết tên cô bé.
“Tên tôi là Mandoragora.”
“Cô bị ngốc hả? Đó là tên giống loài của cô thôi. Flat Rute muốn hỏi tên riêng của cô cơ.”
“Ra là vậy, thế thì tôi không có. Bởi vì tôi không cần. Tôi không nói chuyện với những cây khác nên không cần có tên làm gì.”
Hiểu rồi… Cô bé này không hề có khái niệm gì về thứ được gọi là ‘danh từ riêng’.
“Nhưng mà, không có tên thì khó gọi lắm đấy. Được rồi, Flat Rute-sama này sẽ ban tên cho cô. Gọi là Dorago nhé, lấy từ chữ Mandoragora!”
“Đặt một cái tên dễ gây nhầm lẫn với loài rồng như vậy sẽ khó sử dụng lắm đó. Em là đồ ngốc hả?”
“Sao, sao lại thế! Tộc Rồng Xanh đều như vậy mà!”
Thế thì chẳng khác nào tự nói tộc Rồng Xanh toàn là kẻ ngốc à…
Tuy nhiên, thực sự là nếu có tên riêng thì có thể dễ dàng nói chuyện hơn nhiều. Nên là cái tên như thế nào đây…
“Vậy thì, cô đặt tên cho tôi đi, Phù thủy Cao nguyên Azusa… phải không?”
Cô bé chạy đến ngồi lên đùi tôi và nói như vậy. Vì cô bé khá nhỏ nhắn nên tôi không cảm thấy nặng chút nào, nhưng khoảng cách có chút gần…
“Ừm, để người đầu tiên tìm thấy đặt tên, cũng có lý đấy.”
Beelzebub nói chêm vào.
“Đặt tên hả? Đó là trọng trách to lớn quá…”
Vì là một cô bé đáng yêu nên cái tên phải thật dễ thương mới được… Ưm, Thật dễ thương à… Tôi cạn ý tưởng rồi!
“Tên Gina thì sao?”
Cô bé làm bộ mặt chán ghét. Thế có nghĩa là tôi bị yêu cầu làm lại rồi à!
“Hay là Ko… Korone?”
Lại là bộ mặt chán ghét đó nữa. Tôi không ngờ việc đặt tên lại khó khăn đến như vậy! Hoàn toàn không biết được cô bé có thích hay không!
“Thế tên Hashirioo Mandoragora thì sao?”
Harukara dù có cố gắng thử nói ra một cái tên cực kỳ hợp thời với cô bé, nhưng quả nhiên là vẫn bị hăm dọa.
“Gao~! Elf thì im mồm đi!”
“Vậy… Em có thích thứ gì không? Chúng ta thử đặt tên theo thứ đó nhé.”
“Đất, cát, nước và ánh sáng.”
Một câu trả lời đúng chất thực vật!
Liên quan đến đất thì khó đặt được tên nghe dễ thương lắm! Như là Doi-san…? Không phải, đó là họ mà. Hơn nữa, so với tên ở thế giới này thì cái tên đó thật kỳ cục.
Đất trong tiếng Anh là ‘Soil’ nhỉ. Thật chẳng dễ thương chút nào!
Cát thì là ‘Sand’… Sand… Sand…
“Đúng rồi, Sandra! Tên của em là Sandra!”
“Sandra… Ừm, cũng không tệ.”
May quá, được chấp nhận rồi! Con bé chấp nhận nhanh hơn tôi nghĩ, thật sự làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
“Chủ nhân-sama, cái tên đó nghe như là Rồng Mặt Trời vậy, có chút dễ gây nhầm lẫn đấy ạ.”
Hả, có cả tộc Rồng tên như vậy à… Đúng là có nhiều tộc rồng thật đấy nhỉ.
“Tôi thích tên này lắm nên không sao đâu! Lùi lại mau! Gao~~”
Không ngờ Sandra cũng thể hiện sự thù địch với Flat Rute. Cô bé vẫn còn hoang dã nhỉ…
Mà thôi, dù sao thì có vẻ như cô bé đã hài lòng với việc đặt tên, thế là tốt rồi.
― Kết thúc việc đặt tên, cuối cùng thì chúng tôi cũng được nghe chuyện về cuộc đời của cô bé.
“Sau khi mọc một khoảng thời gian dài, không biết từ lúc nào mà tôi lại có hình dáng như thế này.”
Thật không ngờ Sandra còn không nhớ được mình bắt đầu trở nên như vậy từ bao giờ.
“Chính vì thế, khi biết có những người tìm kiếm Mandoragora giống như tôi, tôi liền chạy trốn đến nơi không có bọn họ. Tôi biết nói ngôn ngữ của loài người, bởi có một thời gian dài tôi mọc gần nhà của con người. Vì con người mặc quần áo nên tôi cũng mặc như vậy để bắt chước họ.”
Dường như trong hành trình chạy trốn, Sandra đã dần dần tích lũy được tri thức cho mình.
“Thế rồi, vì nhận thấy khu rừng này chưa có bàn tay của con người chạm tới, và nghĩ rằng nó an toàn nên tôi quyết định sống ở đây một thời gian dài. Sau đó tôi gặp phù thủy là cô, khi ấy tôi đã rất ngạc nhiên… Và giờ thì thành như này.”
Câu chuyện của Sandra đến đó là kết thúc. Vì tôi không có tính hiếu kỳ nên cũng chẳng hỏi gì thêm. Vậy là cô bé đã sống trong khu vườn nhìn như một khu rừng xanh tươi bạt ngàn của Beelzebub một thời gian khá lâu rồi.
“Mandoragora à, hình như không có người nào được đăng ký trong hộ tịch của Ma tộc. Trường hợp hiếm của hiếm đấy.”
Thực tế thì đâu phải loài nào ở Ma tộc cũng có. Nhưng mà…, ra là vậy. Nếu Mandoragora được Ma tộc công nhận là con người thì những phù thủy kia không thể thản nhiên đến thu hoạch được nữa.
“Vậy thì, Sandra, từ nay về sau ngươi định thế nào?”
Beelzebub không chần chừ mà hỏi thẳng vào trọng tâm.
“Từ nay về sau định thế nào, ý cô là sao…?”
“Ngươi là thực vật mà. Tuy sống ở trong vườn nhà ta suốt nhưng vốn dĩ ngươi có phải là cây ở đó đâu? Đối với cây trong vườn thì ngươi chẳng khác nào là đồ xâm nhập gia cư trái phép cả. Mặc dù sống ở đây thì tốt thật đấy nhưng ngươi có dự định gì cho sau này không?”
Sandra cúi mặt xuống xấu hổ và im lặng không nói gì. Có vẻ như rắc rối rồi đây. Nhưng ít nhất thì không hẳn là cô bé muốn sống tại khu vườn này bằng mọi giá.
“Dù tôi từng sống ở đây một thời gian rất dài rồi, nhưng… Ánh mặt trời không được mạnh lắm… Và chẳng vui vẻ chút nào… Hiệu suất dinh dưỡng cũng kém nữa…”
Sandra nói lí nhí.
“Vì vậy, không phải là tôi chưa từng nghĩ đến việc chuyển đến một nơi ở khác có điều kiện sống tốt hơn… Nhưng chẳng may bị phù thủy tóm được thì khổ lắm… Nghĩ lại thì có nơi an toàn để sống là tốt rồi…”
Beelzebub thoáng liếc qua tôi. Harukara cũng nhìn về phía tôi.
Aa… được rồi… hiểu rồi.
Flat Rute thì hỏi: “Có chuyện gì vậy?”, hình như con bé hoàn toàn không hiểu gì cả. Đúng là Flat Rute mà.
“Sandra, em có muốn đến ngôi nhà trên cao nguyên nơi ta đang sống không? Tại đó có vườn rau nên em có thể sống ở đấy. Ngoài ra còn rất nhiều phòng trống, em muốn ở đâu tùy thích.”
Ngay lập tức đôi mắt Sandra sáng lấp lánh. Tuy nhiên, khuôn mặt cô bé lại hiện lên sự ngờ vực.
“Th… thật sao? Có vẻ như nơi đó là môi trường sống lí tưởng đấy nhỉ…?”
“Ta không biết đối với Mandoragora thì cao nguyên có phải là môi trường tốt để sống hay không, nhưng nếu đất không hợp thì em có thể chuyển sang nơi khác. Chỉ là thử nghiệm thôi mà. Ở đấy luôn tràn ngập ánh sáng nên em có thể tắm nắng đó.”
“Nếu cô đã nói như thế, vậy thì…vậy thì… tôi muốn thử xem sao… Hãy đưa tôi đi với…”
Vậy là Sandra đồng ý rồi.
Nghĩ lại thì nếu Sandra không gặp tôi ngày ấy, chẳng phải là cô bé đang có một cuộc sống yên bình bên trong khu vườn của Beelzebub hay sao.
Bây giờ Sandra gặp khó khăn hẳn một phần là lỗi của tôi rồi. Hơn nữa, tôi còn là người đặt tên cho cô bé. Thêm vào đó, nếu chẳng may cô bé bị một phù thủy xấu xa nào đấy bắt được và lấy làm nguyên liệu chế thuốc thì lương tâm của tôi sẽ cắn dứt lắm.
Chừng nào còn sống trong khu vườn của tôi thì chẳng phù thủy nào có thể đến bắt Sandra đi được. Và nếu tôi giăng kết giới quanh khu vườn thì an toàn của cô bé sẽ được đảm bảo tuyệt đối.
“Được rồi, Sandra. Từ hôm nay em chính thức là một thành viên trong gia đình của ngôi nhà trên cao nguyên.”
Tôi xoa đầu Sandra. Cô bé cũng không có vẻ gì là không thích.
“Làm được rồi! Gia đình lại lớn thêm nữa rồi!”
Harukara trông có vẻ rất vui sướng. Nhưng nhìn thấy vậy, Sandra lại cau có.
“Gia đình cái gì chứ! Elf có phải là Mandoragora đâu! Tôi chỉ sống ở ngoài vườn thôi! Gao~”
“Woa… Cô bé này chỉ thân thiết với Sư phụ-sama thôi nhỉ…”
Harukara tỏ ra sợ hãi, nhưng có vẻ đúng như vậy nhỉ… Vì con bé không chỉ thể hiện địch ý với Harukara, mà còn với cả Flat Rute nữa…
“Chủ nhân-sama, con bé này xấc láo thật đấy. Ít nhất phải phạt nó chạy quanh làng Furata năm mươi vòng để chỉnh đốn lại tính cách mới được.”
“Không liên quan đến ngươi! Gao~”
“Hừ, có tin là nếu tôi dùng hơi thở của Rồng Xanh thì cô không thể nhúc nhích được không! Vì tôi có thể đóng băng mặt đất luôn đấy!”
“Chơi xấu… Nhắm đến đất là phạm luật…”
Sandra trốn ở sau lưng tôi. Con bé vẫn còn là trẻ con mà nhỉ.
Sau đó Sandra cũng có thể đi lại bình thường. Tuy nhiên, không phải đi bằng chân mà là bằng rễ.
“Không có đất nên tôi không trốn được…”
Nhưng kể cả có đất thì việc di chuyển trong lòng đất cũng rất vất vả.
“Sandra, về chuyện đưa em đi thì ta có một điều kiện.”
Tôi giơ ngón trỏ lên.
“Cái gì thế…? Cô nói thử đi…”
“Là việc đối xử tốt với các thành viên khác của ngôi nhà trên cao nguyên. Thỉnh thoảng cãi vã thì cũng được thôi, nhưng phải hòa thuận với nhau.”
Sandra chẳng nói gì nữa. Cô bé là kiểu thấy bất tiện thì sẽ im lặng nhỉ.
“Nếu em không làm được như vậy thì ta không thể đưa em đi đâu. Có lẽ em là thực vật nên phải sống một mình suốt, nhưng trên thế giới này có rất nhiều loài động vật có thể nói chuyện giống như em. Không cần thiết phải hòa thuận với tất cả mọi người, bởi điều đó là không thể, nhưng hòa thuận
với những người em hay gặp thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn đó.”
Sandra dường như đang phân vân, nhưng đó chỉ là biểu hiện xấu hổ khi con bé phải nhượng bộ người khác.
“Tôi hiểu rồi… Tôi sẽ cố gắng hòa thuận với mọi người, nên hãy đưa tôi theo với…”
Thật may, cô bé có câu trả lời rồi.
“Tốt quá! Em nói vậy là tốt rồi.”
Một lần nữa tôi lại xoa đầu Sandra.
“Từ giờ cùng giúp đỡ nhau nhé, Sandra.”
“Cùng giúp đỡ nhau nhé, Azusa…”
Sandra mỉm cười. Đúng là một đứa trẻ thật nhỉ. Chỉ có tóc là nhìn giống cỏ thôi.
“Nhưng mà, tại sao sống một mình lại trở thành tsundere nhỉ~ ?”
Harukara nói những lời thừa thãi.
“Tôi không có dere gì hết! Nhất là không có dere gì với cô! Đừng hiểu sai nghĩa của từ tsundere! Gao~ Gao~”
“Kyaa! Nổi giận thật rồi! Mà tại sao cô là thực vật nhưng lại hiểu khái niệm tsundere? Cô hấp thụ thành phần dinh dưỡng nào của đất vậy!”
Câu nói đùa của Harukara mặc dù đúng đấy, nhưng tôi muốn em ấy đừng kích động Sandra thêm nữa, bởi cô bé không dễ bảo cho lắm.
Chẳng hiểu sao, dù có vẻ rắc rối càng ngày càng nhiều hơn, nhưng tôi lại cảm thấy đó mới chính là ngôi nhà trên cao nguyên. Vả lại, tôi cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi.
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về công ty Tsuki Light Novel.]