Fortuna's Eye - Định mệnh trong mắt anh - Đọc thử
Mở đầu
Kiyama Shinichiro may mắn tìm được chỗ ngồi sau khi chuyển tàu ở ga Keikyu Kawasaki.
Mặc dù từ giờ đến ga sẽ xuống chỉ cách khoảng 5 phút tàu chạy nhưng vì đã phải đứng suốt thời gian tăng ca nên anh muốn cho chân nghỉ ngơi một lát. Lúc này đã hơn 10 giờ đêm. Trong toa tàu vẫn chen chúc người.
Anh thở nhẹ và đưa mắt nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Anh ta mặc chiếc sơ mi đen có họa tiết hoa màu đỏ. Shinichiro cho rằng đây hẳn không phải là một nhân viên công sở. Nhìn gương mặt mệt mỏi kia, có vẻ anh ta cũng là một người làm ở nhà máy và phải tăng ca giống mình. Độ tuổi cũng tầm trên dưới ba mươi như mình.
Người đàn ông da trắng, thân hình mảnh dẻ. Mắt nhắm tỏ vẻ rất buồn ngủ, tay phải thì nắm chặt dây vịn cứ như dồn hết sức nặng cơ thể vào đó. Tay anh ta cũng ốm như tay phụ nữ vậy.
Vô tình nhìn theo cánh tay đó, Shinichiro nghiêng đầu ngạc nhiên. Bàn tay của người đàn ông trong suốt đến nỗi anh có thể nhìn thấy được cả trần tàu. Thị lực của anh không tốt lắm. Anh nheo mắt lại để nhìn vào bàn tay của người đàn ông. Rõ ràng là nó trong suốt đến nỗi có thể nhìn xuyên qua. Từ cổ tay đưa ra khỏi lớp áo, nó trong suốt và chỉ có một lớp viền mỏng.
Shinichiro tự hỏi, không biết có phải do mệt quá hay không. Hay là vì suốt từ nãy, anh mải miết đếm vết xước của tàu điện dưới ánh đèn huỳnh quang nhỉ? Để đếm những vết xước trên nền tàu màu trắng mà anh đã bắt mắt căng ra làm việc quá mức chăng?
Sau khi nhắm lại một lúc, anh mở mắt và nhìn vào tay phải đang nắm sợi dây vịn của người đàn ông thêm lần nữa. Tuy nhiên, anh vẫn thấy nó trong suốt như vừa nãy. Có thể là do góc độ của ánh sáng bên trong toa tàu, anh bèn thử di chuyển vị trí đầu một tí. Ngay lúc đó, anh nhìn thấy mẩu quảng cáo đang chạy trên màn hình ở phía bên kia bàn tay trong suốt của người đàn ông.
Shinichiro dùng ngón tay dụi 2 mắt, sau đó lại nhìn thật kỹ bàn tay phải của người đàn ông. Đúng thật là nó trong suốt. Không thể nào là ảo giác của mắt được. Lẽ nào người đàn ông trước mặt anh là một hồn ma sao?
Đưa mắt sang chỗ khác, anh nhìn vào gương mặt từ dưới lên của người đàn ông. Không có gì khác lạ. Một gương mặt nhỏ ở phía trên cái cổ ốm o rất bình thường. Tay trái còn đang cho vào túi quần. Tiếp theo, anh nhìn toàn thân của người đàn ông. Áo sơ mi và quần hoàn toàn không bị trong suốt. Cả 2 chân cũng rất rõ ràng. Shinichiro thẫn thờ, nhìn lại bàn tay phải của người đàn ông một lần nữa nhưng rõ ràng là bàn tay đó vẫn trong suốt. Giống như bàn tay đang nắm lại đó được làm bằng nhựa trong vậy.
“Thật là vớ vẩn!”, Shinichiro nhắm mắt lại và tự nghĩ trong lòng. Tay của con người làm sao mà trong suốt như vậy được. Hẳn đây là một trò ảo thuật gì đó. Cái mà anh cho là bàn tay kia, thực ra chẳng phải là bàn tay, có thể là một món đạo cụ trong suốt không chừng. Người đàn ông trước mặt hẳn không phải là một công nhân làm việc ở nhà máy như anh mà là ảo thuật gia nào đó thôi. Gã đang luyện trò ảo thuật mới ở đây. Nếu đúng như vậy, gã cũng giỏi thật đấy chứ. Và chỗ dây vịn đó, gã đã giở trò gì với nó rồi.
Đúng lúc đó, tàu điện lắc lư đi vào khúc cua. Người đàn ông hơi mất thăng bằng, bàn tay phải hơi rời khỏi tay vịn một tí, rồi nắm ngay lại.
Tuyệt vời! Hoàn toàn giống như một bàn tay thật. Shinichiro đưa ánh mắt tán thưởng nhìn về phía người đàn ông. Anh ta vẫn cứ nhắm mắt không thay đổi. Chắc là gã đang giả vờ ngủ đây mà. Hẳn là gã đang cố gây ngạc nhiên cho mọi người.
Nhưng trong toa tàu, những người xung quanh không một ai để ý đến. Rõ ràng là không ai để ý đến bàn tay trong suốt của gã.
Cuối cùng thì tàu cũng vào ga. Người đàn ông rời tay khỏi dây vịn, và đi xuống cùng nhiều hành khách khác. Shinichiro bất giác nhìn lên sợi dây vịn chỗ người đàn ông đã nắm khi nãy. Sợi dây chỉ đong đưa nhẹ, không có gì bất thường.
Sau khi rời nhà ga Kawasaki Daishi, anh vừa vào tới căn hộ thì trời bắt đầu đổ mưa nhẹ. Shinichiro nhớ lại, dự báo thời tiết trên tivi sáng nay có báo, từ hôm nay vùng Kanto bắt đầu bước vào mùa mưa. Âm thanh từng bước chân trên cầu thang gắn bên ngoài khu nhà 2 tầng được xây cách đây hơn 30 năm vang lên nhè nhẹ.
Căn hộ chỉ có 1 gian bếp và 1 gian phòng kiểu Nhật. Shinichiro bước vào phòng liền đổ gục xuống chiếc giường đã lâu không dọn. Có thể nghe thấy tiếng mưa ngày càng lớn bên ngoài ô cửa sổ. Anh rút một điếu từ bao thuốc trong túi áo và châm lửa. Sau khi rít một hơi sâu và nhả khói, làn khói trắng bốc lên cao trên trần nhà.
Vừa nhìn làn khói, anh vừa nhớ lại những gì đã thấy trên chuyến tàu điện ban nãy. Anh cho rằng đó là một trò ảo thuật, nhưng mà liệu nó có phải là ảo giác của mắt hay không? Cũng có thể là người đàn ông đó mang đôi bao tay giống với trần tàu không chừng. Hoặc giả nó có khả năng kiểu thay đổi màu sắc ngụy trang, làm cho người nhìn có cảm giác nó trong suốt chẳng hạn.
Shinichiro đưa tay phải lên và mở lòng bàn tay ra. Nếu lòng bàn tay có màu xám như trần nhà, hẳn nhìn nó sẽ giống như là trong suốt vậy. Anh nhắm mắt lại và cứ thế chìm vào giấc ngủ.