GOSICK - Tập 3
Kujou Kazuya hổn hển leo đến trước khu vườn thực vật.
Cậu lau đi chỗ mồ hôi rịn ra trên trán, bước đến trước mặt người bạn nhỏ bé Victorique đang đọc sách.
Trông cậu hớn hở, nhưng vẫn mệt phờ.
“Tớ bị ngã giữa đường lên đây.” Cậu nói rồi ngồi phịch xuống vị trí quen thuộc bên cạnh Victorique. “Tại lúc nào cũng leo cầu thang này nên tớ mới lỡ nhìn đi chỗ khác đấy. Chậc, bất cẩn nguy hiểm thật. Rơi xuống từ giữa cầu thang này là chết chắc luôn.”
Thấy Kazuya tiếp tục kể lể dông dài, Victorique khịt mũi chán nản.
Cậu tủm tỉm cười một lúc, say sưa ngắm gương mặt nhìn nghiêng lạnh lùng của người bạn đang chú tâm đọc sách và phớt lờ mình. Lát sau, Kazuya sực tỉnh và nói.
“Đúng rồi, đúng rồi…”
Cậu đứng dậy và bắt đầu hành hiệp trượng nghĩa bằng cách… nhặt giấy bọc kẹo hay rác rưởi linh tinh bị Victorique vứt vương vãi trên sàn. Victorique hơi ngẩng mặt lên, liếc về phía cậu với vẻ phiền toái rồi lại hạ mắt về trang sách đang đọc dở.
Sau đó, cô khẽ lẩm bẩm.
“… Có thư chị gái gửi đến chứ gì?”
Kazuya vừa gom mớ giấy gói nhét vào túi áo đồng phục của mình vừa đáp.
“Đúng rồi. Tớ vừa đến bưu cục lấy thư về. Nhưng thư gì mà dài dễ sợ… Hửm? Khoan đã. Làm sao cậu biết?”
“Nhờ ‘dòng suối trí tuệ’ đấy. Vẫn như thường lệ thôi.”
Victorique đáp với vẻ buồn chán.
Cô vươn tay định lật một trang sách… nhưng không hiểu sao lại rụt tay về. Cô siết chặt hai bàn tay, giữ nguyên hình nắm đấm.
“Không việc gì là bất khả với ‘dòng suối trí tuệ’ phun trào của tôi. Tôi biết tất cả, dù cho có ngồi nguyên tại đây và không thể thấy được bất cứ chuyện gì. Cậu biết không, tôi đã mài giũa năm giác quan của mình, sử dụng những mảnh vỡ tiếp nhận từ hỗn loạn của thế gian này để giải trí. Đúng, tôi chơi đùa với chúng. Các mảnh vỡ sẽ được ‘dòng suối trí tuệ’ tái thiết. Chỉ còn lại sự thật uy nghiêm ở nơi ấy mà thôi. Tôi vẫn luôn tận hưởng điều đó một mình ngày này qua ngày khác, nhưng nếu có hứng, tôi có thể sẽ tiến hành cái việc gọi là chuyển hoá ngôn ngữ, để một kẻ tầm thường, chán ngắt như cậu cũng có thể hiểu được. Nhưng việc đấy quá phiền nên nói chung là tôi thường im lặng…”
“… Xì!”
“Chuyện đơn giản lắm, cậu nghĩ mà xem. Tóm lại, nhìn vào gói hàng cậu đang ôm là tôi biết ngay cậu đã đến bưu cục. Nếu là thư từ cha hoặc các anh cậu thì cậu đã ỉu xìu và làm bộ mặt thảm hại rồi, nhưng hôm nay trông cậu hớn hở lắm. Đấy là lí do tôi biết bức thư không phải do họ gửi.”
“Chà, nghe cậu giải thích xong thì thấy chuyện đúng là đơn giản ghê.”
Kazuya thở dài, vòng tay ôm gối.
Cậu nhặt một viên kẹo đang lăn lóc trên sàn và thảy nó vào miệng sau khi bóc phần giấy gói có hoạ tiết chấm bi. Kazuya vừa trệu trạo ngậm viên kẹo lớn hơn dự tính vừa len lén liếc nhìn gương mặt trông nghiêng của cô bạn nhỏ hết sức khó lí giải này.
Victorique de Blois…
Một cô nàng bí ẩn, luôn chế nhạo Kujou Kazuya là kẻ tầm thường, dẫu cho cậu đường đường là du học sinh đến từ đảo quốc cực Đông được tất cả mọi người trong học viện công nhận như một tài năng xuất chúng.
Tất nhiên Kazuya không bao giờ cho phép bất kì học sinh nào khác thoá mạ mình bằng lời lẽ tương tự.
Cậu đến Sauville với tư cách học sinh đại diện cho một quốc gia, điểm số và nhân phẩm đều không có gì đáng để chê trách cả.
Vậy mà, chẳng hiểu sao, Kazuya… không thể phản biện nổi một câu trước những lời nói thô lỗ được thốt ra bởi Victorique de Blois nhỏ bé, người chưa bao giờ xuất hiện tại lớp học, nhưng lại có khả năng đọc liền tù tì những cuốn sách khó nhằn.
Lí do một phần cũng vì cái lần cậu và Victorique tình cờ gặp gỡ, khi ấy, cô đã suy luận chính xác sự thật đằng sau vụ án mà Kazuya đang bị vướng vào. Sau đó, cả hai đã cùng nhau trải qua biết bao sự kiện, lần nào cô cũng sử dụng ‘dòng suối trí tuệ’ của mình nhanh chóng tái thiết hỗn loạn rồi chuyển hoá ngôn ngữ một cách mạch lạc và hợp lí vô cùng.
Dù vậy, Victorique vẫn có mặt bất lực khiến người khác phải ngạc nhiên, chẳng hạn như là cô phải nghiến răng ken két chỉ để nhấc bổng một chiếc ghế nhỏ.
Kazuya thực sự lấy làm sửng sốt trước khối óc kì lạ của Victorique, luôn bị những lời lăng mạ của cô làm tổn thương sâu sắc, nhưng lại vội vã chìa tay ra giúp đỡ những lúc cô bơ vơ, không tự lo liệu được cho mình…
Niềm kiêu hãnh, thường thức, cảm xúc dịu dàng ẩn giấu của Kazuya… rất nhiều thứ cứ liên tục đảo lộn như thể sắp cháy rụi đến tận gốc, chỉ trong vòng vài tháng tính từ ngày gặp gỡ Victorique. Ngay cả lúc này, trước thái độ cộc cằn của cô, Kazuya vẫn không quyết định được là mình nên nổi giận rồi đứng dậy bỏ về, hay cứ mặt dày mà ở lại. Cậu đơn thuần chỉ đang dán mắt vào khuôn mặt nhìn nghiêng bé nhỏ lạnh lùng của cô trong lúc miệng nhồm nhoàm viên kẹo to đùng…
“Tôi nghĩ truyện kinh dị là một dạng ảo tưởng chung có quy mô vô cùng to lớn.” Victorique đột ngột lên tiếng.
Đang băn khoăn nghĩ xem nên nhai viên kẹo đã tan nhỏ hay ngậm thêm một chút, Kazuya ngạc nhiên ngẩng mặt lên.
“S… Sao cơ?”
“Tôi đang suy ngẫm về yếu tố mang tên ‘truyện kinh dị’ đã thâm nhập vào học viện này, cậu thấy đấy.”
“Sao lại thế?”
“… Vì tôi chán.”
Kazuya nhăn mặt.
Victorique rút tẩu thuốc ra khỏi miệng, lườm Kazuya bằng ánh mắt ghét bỏ khác thường. Đôi mắt xanh lục bảo sáng loé lên kì quái.
“Tại cậu chẳng nhặt nhạnh chút bí ẩn trần thế nào cho tôi, nên tôi đang buồn chán một cách cùng cực, một cách toàn diện đây này. Mặc cho tôi liên tục than vãn đến chết, rằng tôi chán muốn chết, thì Kujou, cậu vẫn không mang đến một vụ án bí ẩn nào, cũng chẳng biết ý tự mình đi gây ra một vụ gì cả…”
“Nếu tự gây ra thì tớ biến thành tội phạm rồi còn gì? Tớ sẽ bị bắt lên tàu và cưỡng chế trục xuất trong nháy mắt đấy. Thật tình, cái loại người như cậu…”
“Kujou, đây là mệnh lệnh của công chúa.” Victorique ngẩng mặt lên tuyên bố, chẳng buồn để ý đến Kazuya vừa mới nổi giận đùng đùng. “Cậu, cho đến ngày mai, hãy xía vào một sự việc quái đản nào đó rồi vật vã khổ sở tới mức mất mạng cho tôi.”
“… Tại sao chứ? Quên đi.”
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về Wings Books – NXB Kim Đồng.]