GOSICK - Tập 5
Kazuya ngồi trong chòi nghỉ, tay nắm chặt chiếc tẩu được làm bằng gốm trắng. Cậu mân mê nó, thử bắt chước động tác đưa lên miệng nhấp một hơi, rồi lại tiếp tục đặt nó lên lòng bàn tay và chăm chú nhìn không rời mắt. Thế rồi, nghe thấy tiếng tranh cãi gì đó ở gần, cậu ngẩng mặt lên.
“Đau đấy! Anh thanh tra, anh làm ơn cẩn thận giùm. Tại anh gắn trên đầu tận hai cái vật quá ư là nguy hiểm thế kia đó!”
“Ta chưa quen ấy mà. Ta cũng mới chỉ chia tóc làm hai nhánh cách đây chưa lâu.”
“Thế nên anh đâm cái thứ ấy vào đầu một cô gái à? Đáng lẽ anh phải bị bắt giam mới đúng!!”
“Nhưng nó chỉ là tóc thôi mà?”
“Nó là vũ khí nguy hiểm đấy ạ. Em thật sự đau lắm luôn nè.”
Kazuya nhìn về phía có tiếng cãi nhau ầm ĩ. Bên ngoài chòi nghỉ, Avril đang đấu khẩu gì đó với một người mà nếu nhìn đằng sau thì có vẻ là thanh tra Grévil de Blois. Thanh tra Blois không hề thay đổi gì.
Anh ta mặc một bộ âu phục bảnh bao không lộ chút khuyết điểm nào. Chiếc quần cưỡi ngựa vừa khít, khuy măng sét sáng choang cùng màu với áo sơ mi lụa lấp lánh ánh bạc.
Kazuya đứng lên hỏi, “Có chuyện gì thế… ạ?”
Thanh tra Blois quay lại. Kazuya vô thức “ối” một tiếng rõ to.
“Đừng có cất tiếng la làng kì cục thế. Cậu Kujou, ra đây ngay đi.”
“Không! Tôi sẽ không ra cho đến khi nghe ngài giải thích về quả đầu đó.”
“… Có nhiều chuyện xảy ra lắm.”
Trên đầu thanh tra Blois hôm nay có đến hai mũi khoan màu vàng. Kiểu tóc mọi khi bây giờ được chia ra thành hai nhánh, một trên một dưới, nhô hẳn ra ngoài. Phần giữa của hai mũi khoan giống y hệt cái mõm cá sấu đang há ra, hoá thành một mảng tối màu vàng quái dị như chực chờ nuốt chửng Kazuya nếu cậu trót nhòm vào.
“… Tóm lại là sao thế ạ?”
Kazuya cố gặng hỏi trong lúc bị thanh tra nắm tay kéo đi xồng xộc.
“Chẳng làm sao cả.”
“Thế ngài đến đây để chọc cười tôi à?”
“… Tại sao ta lại phải cất công đến đây để chọc cười cậu cơ chứ? Tất nhiên là không phải rồi. Thì ta vừa mới nói là có nhiều chuyện xảy ra lắm đấy thôi. Hồi cuối mùa hè ấy.”
“Hờ…”
“Chuyện với Jacqueline ấy…”
“Hử? Cái gì cơ? Ngài đang nói chuyện gì thế?”
“Ồn quá. Cậu im đi Kujou! Đừng có suy nghĩ mấy việc thừa thãi mà hãy giậm chân phải, trái, phải, trái như hành quân ấy. Cậu mà hỏi gì là ta bỏ tù cậu đấy. Hiểu chưa hả Kujou?”
“… Ngài lộng quyền thật.” Dù phàn nàn, Kazuya vẫn để mình bị lôi xềnh xệch qua bãi cỏ. Cậu quay về phía Avril và vẫy tay, “Gặp, gặp sau nhé, Avril!” Avril hốt hoảng, “Ơ kìa. Sao lại thế? Kujou, còn vụ vào làng thì sao?”
“Để sau đi! Để sau.”
Thanh tra Blois bực dọc trả lời rồi xua tay xùy xùy đuổi Avril đi. Avril tức tối lè lưỡi ra khiêu khích ở phía sau lưng thanh tra.
Thanh tra Blois lôi xềnh xệch Kazuya đi đâu đó, không cho cậu cơ hội để ý kiến ý cò.
Kazuya nhìn lên hai mũi khoan lấp lánh ánh mặt trời sớm mai và nhỏ giọng thì thầm.
“Ngài thanh tra… Victorique, em gái ngài, rốt cuộc đã bị đưa đi đâu thế?”
“<Hộp sọ của Beelzebub>.”
Thanh tra Blois trả lời ngay lập tức.
Gió thổi khiến mái tóc đen của Kazuya lay động.
Nhưng tóc của thanh tra thì tuyệt nhiên không. Từ lùm cây, tiếng lá khô vang lên xào xạc. Việc thanh tra đáp lời làm Kazuya sửng sốt. Cậu ngẩng lên nhìn mái tóc mũi khoan.
“… Đừng có nhìn vào đầu ta suốt thế!”
“À thì, không hiểu sao nó cứ lọt vào mắt tôi. Thế… <Hộp sọ của Beelzebub> là cái gì vậy?”
“Là một tu viện ở Lithuania.” Thanh tra lại trả lời ngay tắp lự. “Đó là đất nước có quan hệ đồng minh trường kì với vương quốc Sauville chúng ta. Suốt từ thời mà thế lực cũ còn bao trùm lên toàn châu Âu. Cậu nghe rõ đây, đó là nơi các nữ tu sống một cách trầm lặng nên chắc chắn sẽ là nơi thích hợp nhất để khiến con Sói Xám nhỏ bé ấy trở nên ngoan ngoãn. Tu viện được xây bên bờ biển. Mỗi khi thuỷ triều dâng cao, tu viện ấy sẽ đóng cổng xả để tránh nước tràn vào. Cách xa nơi dân cư sinh sống, gần đó chỉ có một nhà ga không người, đằng sau còn bị khoá lại bởi vùng biển tối đen. Việc bỏ trốn đối với một con sói nhỏ bé là hoàn toàn không thể.”
Kazuya bặm chặt môi.
“Victorique, phải sống ở nơi như thế sao…?”
Cậu trừng mắt nhìn hai cái mũi khoan trên đầu thanh tra Blois.
“Tóm lại là vì sao chứ? Tại sao lại đột ngột đến thế…”
Thanh tra lảng tránh ánh mắt dữ dằn của Kazuya để tiếp tục nói một lèo.
“Vì mục đích nhất định mà bọn ta cần phải dụ dỗ một nhân vật. Và để làm được điều đó thì bọn ta bắt buộc phải có con Sói Xám nhỏ bé ấy.”
“Một nhân vật?”
“Chuyện đó thì ta không thể nói rõ cho cậu được, cậu Kujou.”
Thanh tra nói bằng giọng trầm thấp.
“Tuy nhiên, con Sói Xám nhỏ bé đó lại đột ngột yếu đi, nằm ngoài dự tính của bọn ta.”
“Cái gì cơ?”
“Dù thế nào đi nữa thì nó nhất định phải sống để đón chờ đợt giông tố tiếp theo. Nhưng, trái ngược với bộ não vĩ đại đến kì lạ đó, nó lại nhận được một cơ thể nhỏ bé, yếu đuối và mỏng manh. Ta nói lại một lần nữa này Kujou. Nó tự do thì bọn ta cũng mệt, nhưng nếu nó mà chết thì còn phiền phức hơn nhiều.”
Kazuya cao giọng.
“Các người thật là tuỳ tiện…! Nhưng Victorique không sao chứ? Thanh tra…”
Thanh tra Blois không trả lời. Anh ta lại tiếp tục kéo xềnh xệch Kazuya đi. Kazuya nhận thấy hướng mà thanh tra Blois đang lôi cậu tới chính là hướng đi vào vườn hoa mê cung, nơi bao bọc ngôi nhà bánh kẹo nhỏ bé ở chính giữa khu vườn. Cậu nhìn chằm chằm vào quả đầu mũi khoan của thanh tra với vẻ nghi hoặc.
“Theo như thông tin từ phía tu viện gửi về, thì nó không ăn uống gì, không thiết đọc sách, cũng chẳng la hét lấy một tiếng. Trong cả tuần vừa rồi, nó chỉ ngồi lì trong góc tu viện, trông chả khác gì một vật trang trí hình Sói Xám. Nó không ăn, không phát ra tiếng động, mà chỉ yếu dần đi từng chút một… Nếu cứ như thế thì có lẽ chỉ cần một ngọn gió thoảng qua cũng đủ làm ánh sáng sinh mệnh của nó tắt ngúm…”
“…!”
Kazuya cúi gằm mặt xuống.
Cuối cùng họ cũng ra khỏi vườn hoa mê cung và đến được ngôi nhà búp bê của Victorique. Vừa đúng lúc cô Cécile đang hớt hải mở khoá ở chỗ lối vào. Thoáng nghe thấy tiếng bước chân, cô Cécile quay lại. Phát hiện ra đó là Kazuya và thanh tra Blois, cô hơi mỉm cười với vẻ nhẹ nhõm.
“Em Kujou…”
“Cô ạ.”
“Mau mở cửa đi.”
Thanh tra sốt ruột nói. Cô Cécile mở cửa rồi ba người bước vào nhà. Mặc dù đang là buổi sáng nhưng căn nhà nhỏ vẫn mờ mờ tối. Thanh tra Blois vừa quay qua quay lại, quay trái quay phải bằng cái đầu gắn mũi khoan vừa nói.
“Không có cách nào khác, nên ta định gửi đồ đạc của nó đến tu viện. Kujou, cậu giúp ta thu dọn đồ đạc đi.”
“…”
“Ừm… Mặc dù nó là em gái của ta đấy, nhưng có khi lại là một thứ dị hình chỉ có thể sống được dưới một số điều kiện hạn chế thôi cũng nên… Cũng có thể nó là một sinh vật yếu ớt vô cùng, yếu hơn cả suy nghĩ của chúng ta ấy chứ… Kìa, tóm lấy cái này.”
Thanh tra Blois tìm thấy một chiếc va li trống không cỡ đại và quăng về phía Kazuya. Kazuya luống cuống bắt lấy.
Sau đó, Kazuya cúi gằm mặt và im lặng một lúc lâu.
Cậu mím chặt môi, nhìn đăm đăm vào chiếc va li đó.
Rồi Kazuya đặt nó xuống sàn nhà, cậu dồn lực vào cả hai chân và đứng lên một cách đầy mạnh mẽ.
Kazuya trừng mắt nhìn thanh tra Blois.
“Ngài thanh tra! Tôi…” Kazuya tiếp tục nói bằng giọng quả quyết, “tôi sẽ đi đón Victorique về.”
“Ồ.” Thanh tra Blois trông có vẻ nhẹ nhõm đi đôi chút. Kazuya trừng trừng nhìn anh ta.
“Nhưng không phải là vì ngài hay vì Hầu tước Blois cha ngài. Cũng không phải vì bất cứ một ai cả. Tôi đi bởi vì tôi là bạn của Victorique… Vì tôi lo lắng… Tuy nhiên…”
Thanh tra Blois quay phắt lại. Kazuya nhanh nhẹn lùi về phía sau để tránh bị mũi khoan nguy hiểm kia chọc vào. Trong căn phòng tranh tối tranh sáng, chàng du học sinh đến từ đảo quốc nhỏ bé phương Đông Kujou Kazuya và thanh tra đầu mũi khoan, con trai trưởng nhà Hầu tước Blois, đang thẳng thừng nhìn nhau trân trối.
Kazuya không tránh né ánh mắt từ con người có hai nhánh mũi khoan kia.
“Tôi…”
“Hừm. Nếu thế thì mau chuẩn bị đi.”
“Thanh tra, tôi…”
Hai người lừ mắt nhìn nhau. Trong tâm trí Kazuya, đối phương không phải người đàn ông đầu mũi khoan đang đứng trước mặt cậu lúc này, mà thứ quay trở về là những lời ảo thuật gia bí ẩn có mái tóc đỏ rực như lửa cháy cùng cặp mắt xanh lục xếch lên như mắt mèo, Brian Roscoe, dạo trước đã bỏ lại.
<Hãy cẩn thận với việc chuyển dời…>
<Với sức lực cỡ đó liệu có bảo vệ nổi không…?>
Từ trong góc phòng, cô Cécile chăm chú nhìn Kazuya và thanh tra Blois đấu khẩu một hồi. Cô giậm chân và nhìn qua lại giữa hai người với vẻ lo lắng. Một lúc sau, cô Cécile nói bằng giọng điệu như đang mắng mỏ trẻ con.
“Hai người để sau rồi cãi nhau. Bây giờ mau đi đón Victorique về cho cô, em Kujou!”
“A… Vâng ạ!”
Kazuya sực tỉnh, nhanh chóng gật đầu.
…
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về Wings Books – NXB Kim Đồng.]