Grimgar - Ảo ảnh và tro tàn - Tập 3
Bỏ lại căn phòng phía sau, cậu phân vân không biết có nên ra ngoài hóng gió thật hay không. Làm thế cũng được thôi, nhưng cậu cũng không hẳn là muốn ra ngoài. Nếu có Moguzou làm bạn nói chuyện cùng thì cậu thậm chí chẳng cần phải ra khỏi phòng luôn.
Mình có nên nhờ Moguzou nghe mình tâm sự không nhỉ? Chắc là không thể rồi.
Vì sao không thể chứ? Hình như mình có thể giải thích lí do, hoặc có lẽ là không. Chỉ biết rằng, mình không thể nói với Moguzou được.
Moguzou là một người tốt. Cậu ấy cũng có vẻ kín miệng. Nhưng đó không phải là vấn đề.
Haruhiro ngồi xổm, dựa lưng vào bức tường nơi hành lang tầng một của khu nhà trọ. Hành lang có gắn một vài chiếc đèn cũ rích, dù không sáng sủa gì nhưng cũng không đến nỗi tối thui.
Nếu không phải là Moguzou thì có thể tâm sự không ư? Chuyện đâu chỉ có vậy. Ví dụ, Ranta thì tuyệt đối không thể. Không đời nào. Nếu nói với Yume có lẽ sẽ thành cuộc trò chuyện ở chiều không gian khác, khả năng là chẳng đâu vào với đâu. Còn Shihoru… Ừm… Nghĩ lại thì thấy, mình với Shihoru chưa lần nào thong thả chuyện trò cùng nhau cả. Thật khó để tưởng tượng ra cảnh mình nói chuyện một đối một với Shihoru.
Nếu là Merry thì hẳn cô sẽ lắng tai nghe câu chuyện của Haruhiro.
Nhưng vậy có được không? Mình thấy không ổn lắm. Thực lòng, trong mình luôn tồn tại những cảm xúc như: không muốn dựa dẫm vào Merry, không muốn phơi bày sự yếu đuối của bản thân thêm nữa, muốn tỏ ra ngầu hơn…, nhưng đó không phải là tất cả.
Vì Merry gia nhập tổ đội này sau, nên có thể thấy rằng, dù khác với cảm giác mang nợ, nhưng chẳng phải cô ấy có xu hướng tỏ ra hăng hái, tự đặt cho mình mục tiêu phải cống hiến cho đội đó sao. Cảm giác cứ như mình đang lợi dụng điều đó làm cậu nhụt chí. Hay mình nghĩ quá lên rồi nhỉ?
Đại khái thì cái gì khiến cậu ưu phiền đến như vậy chứ?
Bọn cậu đã may mắn vượt qua tình huống cửu tử nhất sinh và đang làm ăn khá thuận lợi. Đúng là nếu xui xẻo thì cả bọn đã bị tiêu diệt sạch rồi. Nhưng mà, gặp phải con Dead Spot ở đúng thời điểm đó rõ là vận xui, và Haruhiro thì lại may mắn xử được nó. Cộng vào trừ đi thì cũng thành hoà.
Cuối cùng, có lẽ Haruhiro chỉ đang bất mãn mà thôi. Cậu suy nghĩ cho tổ đội thế này cơ mà. Cậu cố sức, hết mình lo nghĩ đủ điều. Vậy mà đồng đội thì sao? Chẳng phải rất hồn nhiên thoải mái à? Học kĩ năng mới, sắm trang bị mới, cảm thấy mình đã mạnh lên. Không, thực tế có lẽ họ đã mạnh lên, nhưng kể cả thế thì bọn Haruhiro vẫn là những lính tình nguyện ở nhóm dưới cùng. Giờ không phải lúc cho bọn cậu đắc ý vì đã giết Dead Spot và được Kemuri của DAY BREAKERS (Đoàn Rạng Đông) đãi một ly. Đó không phải là thực lực, cùng lắm chỉ là được vận may chiếu cố. Không được nhầm lẫn. Tại sao mọi người không hiểu điều đó? Chỉ có mình Haruhiro hiểu thôi sao? Như thế này liệu có ổn?
Cứ ra vẻ ta đây thì nguy hiểm lắm.
Chuyện không hay nhất định sẽ xảy ra.
Mọi người chắc chắn đều đã cảm nhận và hiểu rõ điều đó.
Ấy vậy mà…
“A… Thật là…” Haruhiro vò đầu bứt tóc. Thật phiền phức quá đi.
Suy nghĩ linh tinh cũng chẳng được tích sự gì. Nếu mọi người thấy ổn thì vậy là được rồi?
Khi định đứng dậy, cậu nghe thấy tiếng động. Cụ thể hơn, đó là tiếng bước chân. Ai đó đang bước tới từ phía tiền sảnh.
Nhờ ánh đèn chiếu rọi, cậu nhìn thấy hình dáng của họ. Có hai người, đều là nữ. Không phải Yume và Shihoru. Họ là lính tình nguyện mới à?
Haruhiro biết rằng sau nhóm mình đã có những người trở thành lính tình nguyện tập sự mới. Trong số đó, cậu đã từng đi tắm suýt trùng giờ với hai hay ba anh chàng lính tình nguyện tập sự và nói với họ vài câu, nhưng cậu vẫn chưa giáp mặt phái nữ.
Mình nên về phòng chăng?
Nhưng Haruhiro không cử động. Vì đối phương là nữ sao? Mình muốn xác nhận xem họ có xinh không à? Nếu suôn sẻ thì muốn làm quen rồi trở nên thân thiết nữa?
Tuy cậu không tự tin nói rằng cậu hoàn toàn không có những suy nghĩ hèn mọn ấy, nhưng cũng chẳng thể khẳng định là chúng chắc chắn tồn tại bên trong đầu mình được.
Thôi thì, tự dưng nó vậy đấy.
Haruhiro vẫn ngồi nguyên tại chỗ, cố không nhìn về phía hai cô gái. Tuy vậy, nhìn chằm chằm xuống đất thì lại rất giống cố tình. Cậu bâng quơ nhìn vào bức tường. Cậu làm bộ như thế. Sao như thằng ngốc vậy? Mình đang làm gì thế này? Chắc hẳn họ sẽ nghĩ: “Cái người kia bị làm sao thế?” Nhịp bước của hai cô gái cũng thể hiện điều đó. Rõ ràng họ đang cảnh giác với cậu.
Haruhiro niệm thầm trong bụng. Không sao đâu, tôi vô hại mà. Tôi không làm gì đâu. Đi đi, đi đi, đừng để ý đến tôi.
Đáng ra cậu nên rời đi trước khi các cô gái đến gần.
Kì thật. Hành động của mình quá sức đáng ngờ. Thỉnh thoảng cũng có những lúc như thế này nhỉ? Sao ta? Có à? Ừm.
Các cô gái đi qua phía trước Haruhiro.
… Thì một người bỗng dừng lại.
Gì vậy? Ủa?
Mình… đang bị nhìn à?
Haruhiro ngẩng mặt lên và đưa mắt về phía hai cô gái. Không phải do cậu tưởng tượng.
Cô nàng tóc bob đang nhìn Haruhiro chằm chằm bằng cặp mắt rất to.
Đôi mắt thực sự to, trông như sắp rớt ra ngoài đến nơi vậy.
Bên dưới hơi có bọng mắt.
Đôi môi phụng phịu đem tới cho cậu ấn tượng về một người dễ cáu kỉnh và khó gần. Nhưng mặt khác, cậu lại có chút hiếu kì.
… Nhưng mà, tại sao cô gái này nhìn mình ghê thế…?
“Choco?” Cô gái còn lại có dáng người cao, và cắt tóc tém. Cô chạm vào vai cô gái tóc bob và hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Ơ…”
Người vô tình lên tiếng không phải cô gái tóc bob. Đó là Haruhiro.
“… Choco?” Choco.
… Choco ấy hả?
“Vâng?” Cô gái tóc bob nghiêng đầu.
Cậu đang bần thần ngồi xổm trước thứ trông như chiếc hộp lớn phát sáng.
Có ai đó đứng bên cạnh. Một cô gái tóc bob.
… Choco.
… Gì vậy? Vừa rồi.
Mình nhớ ra…? Mình đã nhớ ra? Chẳng biết nữa. Nhưng. Choco.
Choco.
Mình chỉ nhớ mỗi cái tên đó. Chỉ tên thôi? Không đúng. Không phải thế.
Đôi mắt to, hơi có bọng mắt đó. Đôi môi phụng phịu. Kiểu tóc bob.
Cậu biết cô ấy.
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về Wings Books – NXB Kim Đồng.]