Hoàng tử thiên tài - Hành trình gây dựng lại đất nước đang lâm nguy - Tập 1
Tại cung điện hoàng gia của Vương quốc Natra.
Có hai người đàn ông đang đi trên hàng lang được làm bằng đá.
Trang phục của bọn họ đều sang trọng và đẹp đẽ. Khí chất cao quý của họ toát ra ngay từ dáng đi.
Hiển nhiên, họ chính là những thần tử đã phụng sự cho quốc vương của Vương quốc Natra này trong một khoảng thời gian dài.
Một người là quan văn, một người là quan võ. Tuy giữ các chức vị hoàn toàn khác biệt, nhưng họ đều được ban chức tước vào cùng một thời điểm, lại hợp tính nhau, nên thỉnh thoảng giáp mặt ở hoàng cung, hai người vẫn cùng nhau trò chuyện vui vẻ.
Nhưng hiện tại, khi đi bên cạnh người đồng liêu thân thiết lâu ngày không gặp, cả hai lại đều tỏ vẻ mặt trầm ngâm.
Hai người im lặng vì một lí do giống nhau.
“Bệnh tình của bệ hạ… dường như sẽ không có chuyển biến tốt.”
Người đàn ông giữ chức quan văn khẽ cất tiếng nói nặng nề trước.
Người đàn ông giữ chức quan võ nhắm mắt, rồi cất một tiếng thở dài.
“Trong vài năm gần đây, thời tiết trên lục địa đa phần là mưa bão. Thân thể bệ hạ từ khi sinh ra vốn đã yếu ớt, chắc hẳn do chịu thời tiết khắc nghiệt như vậy nên bệnh tình ngày càng trầm trọng hơn…”
“Thời tiết đúng là một vấn đề rất phiền toái. Ngoài vương quốc của chúng ta, cũng có không ít những nơi mà nhân vật quan trọng của đất nước ngã bệnh. Vì vậy nên tình trạng hỗn loạn mới xảy ra.”
“Ta nghe nói rằng hoàng đế của đế quốc cũng đổ bệnh. Vì vậy mà triều đình bên đó giờ chẳng khác nào hang ổ của ma quỷ, chứa đầy rẫy những mưu mô xảo trá.”
Người đàn ông giữ chức quan văn khịt mũi.
“Hoàng đế của đế quốc đều nhờ vào những thủ đoạn đó để nắm quyền điều hành đất nước, ánh sáng của ngai vàng càng chói lóa thì khi biến mất trong bóng tối lại càng sâu. Chưa kể nếu chưa quyết định người kế vị thì mọi chuyện lại càng trở nên hỗn loạn.”
“Tình hình của chúng ta có vẻ cũng giống họ. Nhưng chúng ta khác đế quốc ở chỗ, nếu nói chúng ta có hi vọng nào đó thì là…”
Vào đúng lúc này, phía bên kia hành lang xuất hiện một bóng người.
Ngay khi nhận ra người đó là ai, hai người lập tức nhường đường và hành lễ. Số người khiến họ phải hành xử như vậy trong hoàng cung này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Chào buổi sáng, Điện hạ Wayne.”
Đứng trước mặt hai người là một vị thiếu niên cùng với phụ tá của cậu ta.
Vị thiếu niên này chính là Wayne Salema Arbalest, Hoàng tử của Vương quốc Natra.
“Ừm, chào buổi sáng.”
Vị hoàng tử này chỉ mới 16 tuổi. Dù chỉ là một thiếu niên, nhưng cậu lại không phải là người mà họ có thể khinh thường.
Bởi lẽ chỉ mới vài ngày trước, cậu đã lên nắm quyền nhiếp chính. Cậu sẽ thay vua cha đang ngã bệnh của mình cai quản Vương quốc Natra này.
“Sao cả hai vị đều có vẻ mặt u ám vậy?… Vì chuyện của cha ta sao?”
Hai người cùng trả lời câu hỏi của Hoàng tử Wayne với vẻ cung kính:
“Vâng, đúng là không gì có thể qua được mắt của Điện hạ.”
“Xin lỗi Điện hạ. Chúng thần nghe thấy chuyện bệnh tình của bệ hạ không có khởi sắc nên mới…”
“Vậy à.” Wayne khẽ thì thầm, rồi đặt tay lên vai của hai người.
“Đừng lo lắng! Vương quốc này còn có ta mà.”
Hai người khẽ run lên khi nghe thấy những lời nói đầy khí thế của Wayne.
“Hơn nữa, không chỉ riêng ta, Vương quốc Natra còn có những thần tử đã phụng sự cho cha ta trong nhiều năm qua. Chỉ cần ta và các ngươi đồng tâm hiệp lực, cùng cố gắng vì một mục tiêu thì chắc chắn không có bất kì khó khăn nào mà vương quốc chúng ta không thể vượt qua.”
“Điện hạ…”
“Đích thị đúng như lời Điện hạ nói.”
Wayne mỉm cười khi thấy hai người tán đồng với lời nói của mình.
“Để cha ta có thể chuyên tâm tĩnh dưỡng thì chúng ta không có thời gian than trời trách đất đâu. Ta hi vọng hai ngươi sẽ dần dần tự vực dậy được tinh thần của mình.”
“Vâng, thưa Điện hạ!”
“Chúng ta nói đến đây thôi.”
Wayne nói xong rồi dẫn theo tùy tùng đi tiếp về phía trước.
Hai người nhìn theo bóng lưng của Wayne cho đến khi biến mất hẳn, rồi thở dài cảm thán.
“…Quả nhiên, người đó chính là hi vọng của chúng ta.”
“Ừm. Hồi nhỏ, ta chỉ thấy Điện hạ có chút thông minh, nhưng từ khi du học ở đế quốc trở về, năng lực của Điện hạ liền trở nên xuất chúng lạ thường. Người vừa dẹp yên nội loạn trong triều đình, giờ đây lại vừa có thể đoàn kết những thần tử như chúng ta dưới trướng mình.”
“Hừm, nếu đế quốc nghe được chuyện này, chắc hẳn sẽ ghen tị đỏ mắt.”
“Vì thế nên chúng ta phải cùng nhau hỗ trợ Điện hạ, để cho những gã ở đế quốc đó càng phải nghiến răng ghen tị hơn nữa.”
“Ừ, tất nhiên rồi.”
Hai người cùng gật đầu đồng ý.
Biểu cảm u ám vừa nãy của họ đã biến mất không còn chút dấu vết nào cả.
Giờ đây, trong đầu họ hiện lên hình ảnh rõ rang về một tương lai tươi sáng của Vương quốc Natra.
◆◇◆
Cung điện của Vương quốc Natra có một phòng làm việc dùng để giải quyết chính sự nằm ở trung tâm.
Đằng sau cánh cửa dày dặn và nặng nề của căn phòng đó là Wayne cùng với phụ tá của mình. Nếu như bình thường thì đáng lẽ căn phòng này sẽ dành cho quốc vương, nhưng hiện tại Hoàng tử Wayne đã lên nhiếp chính nên sẽ được quyền sử dụng nó.
“Ninim, nhắc lại lịch trình hôm nay của ta đi.”
Ngồi ngay sau chiếc bàn được chất đầy văn kiện, Wayne cất tiếng hỏi phụ tá của mình.
Người phụ tá với tên gọi Ninim hóa ra lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Tuổi tác của cô chắc cũng không khác biệt quá lớn so với Wayne. Điểm nổi bật ở cô gái này là mái tóc bạch kim trong suốt cùng đôi mắt màu đỏ rực.
“Buổi sáng ngài sẽ kiểm tra báo cáo và phê duyệt bản kiến nghị. Sau khi dùng xong bữa trưa, buổi chiều ngài có lịch tham gia ba buổi nghị sự và đi thăm bệ hạ.”
“Nếu vậy thì buổi sáng sẽ không có ai tới đây đúng không?”
“Vâng.”
“Vậy sao?”
Wayne khẽ thì thầm như vậy, sau đó gào lên thật to:
“Bán nước đi rồi bỏ trốn thôiii!”
“Hoàng tử và quần thần cùng đồng lòng là cái quỷ gì cơ chứ! Đều là giả thôiii! Ta làm sao có thể giải quyết cái mớ bòng bong của đất nước nàyyy! Không thể nàoo! Tuyệt đối không thể!”
“Sao ngài lại như vậy nữa rồi!?”
Trước thái độ thay đổi đột ngột của chủ nhân, Ninim chẳng hề ngạc nhiên chút nào mà chỉ trách cứ bằng giọng điệu có chút thân mật.
“Dù là đùa thì cũng không thể nói ra miệng như vậy đâu, Wayne.”
“Đùa là đùa thế nào, Ninim! Ta đang nói nghiêm túc đấyyy!”
“Vậy thì còn tệ hơn nữa.”
Ninim liền thở dài một hơi.
Người thiếu niên được tôn kính như vị quân chủ xuất sắc đời sau của Vương quốc Natra ấy – Wayne Salema Arbalest – thực chất lại là một kẻ vô dụng và vô cùng chán ghét những thứ như nghĩa vụ, trách nhiệm, nỗ lực.
“Cứ không có người để ý là ngài lại bắt đầu không nghiêm túc… Ngài hãy kiềm chế lại một chút đi.”
Ninim Raleigh là một trong số ít những người biết được bản chất con người thật của Wayne.
Cô là người phụ tá hàng đầu của Wayne, đồng thời còn là người hầu cận đã đi theo phục vụ anh từ thời thơ ấu. Người phụ tá của vị hoàng tử trẻ tuổi đang nắm giữ quyền nhiếp chính, chăm nom cho cả một đất nước lại là một cô gái cũng ở độ tuổi như vậy, chỉ cần nghĩ theo lẽ thường thì ai cũng cảm thấy chuyện này như một trò đùa, nhưng trong triều đình thì không một ai có đủ can đảm nói ra điều đó.
Một phần, do họ lo sợ sẽ chạm vào “vảy ngược” của hoàng tử trong lúc người đang trọng dụng cô gái này. Một phần là do từ trước đến nay, trên cương vị là người phụ tá, Ninim vẫn luôn phát huy được năng lực của mình và đạt được những thành tích đáng ghi nhận.
Mặc dù hai người có thể nói là bạn từ nhỏ, nhưng để có thể nói chuyện gần gũi kiểu đó với hoàng tử cũng là nhờ sự tín nhiệm và công lao mà cô đã vun đắp trong nhiều năm liền. Đương nhiên, cũng vì có hai thứ đó mà gần đây cô luôn đưa ra những lời khuyên thẳng thắn với hoàng tử.
Tuy nhiên, trong những lời than vãn vô bổ của Wayne, không phải tất cả đều bắt nguồn từ tính cách của anh.
“Hửm? Cái gì, cái gì, cái thái độ đứng đắn đó là sao hảaa!? Ninim, cô chắc chắn phải biết rõ đất nước này đã nghèo rớt mồng tơi đến mức nào rồi chứ!?”
“Đâu đến mức nghèo rớt mồng tơi… Chỉ là thiếu một ít nhân lực, kha khá tài nguyên cùng với chút tiền bạc thôi sao?”
“Như vậy thế giới gọi là nước nghèo đấy!”
Vương quốc Natra là một trong những quốc gia thuộc lục địa Vouno. Đây là một vương quốc nhỏ với khoảng 500.000 người dân sinh sống. Vương quốc Natra nằm ở phía Bắc của lục địa, có mùa xuân ngắn và mùa đông dài. Hơn nữa, lãnh thổ của nơi này chủ yếu là đất đá và núi non cằn cỗi.
Tuy cũng là một quốc gia có bề dày lịch sử, nhưng tài nguyên của Natra lại khan hiếm và không có ngành nghề nào kiếm lời. Thứ duy nhất khiến quốc gia này trở nên nổi tiếng là khung cảnh tuyết trắng xóa. May mắn thay, nhờ vậy mà nơi đây có cơ hội được đón tiếp những lữ khách kì lạ đến từ phương xa, đối với người dân của vương quốc này, đây được coi là một ân huệ trời ban đáng ghét, báo hiệu một mùa đông khắc nghiệt lại đến.
Vương quốc này có lịch sử lâu đời là vì không có bất kì giá trị nào để xâm lược nên không bị các nước khác nhòm ngó. Quân chủ các đời nhìn chung đều khôn ngoan, nhờ vậy bằng cách nào đó mà nơi đây vẫn có thể duy trì thể chế của một quốc gia. Nhưng thực tế mà nói thì nó cũng chỉ là một tiểu vương quốc nhỏ bé, yếu ớt dễ dàng bị thổi bay bởi bất kì một tác động nào đó.
“Muốn nhúng tay vào chấn chỉnh nội chính thì không có tiền. Muốn thu được tiền bạc thì lại không có ngành nghề nào để kiếm lợi nhuận. Muốn cướp bóc từ những nơi khác thì lại chẳng có sức mạnh quân sự. Còn những nhân tài ưu tú và nghiêm chỉnh thì lại đi đến nước khác để mưu cầu sự thành đạt và thăng tiến! Hơn nữa, khắp nơi trên cái lục địa này đều đang trong trạng thái lửa đã cháy âm ỉ mà không biết khi nào mới có mưa, đúng lúc này thì cha ta lại ngã bệnh, còn ta phải chèo lái cái đất nước này đâyyy!”
Bởi vậy mới nói, những lời ca thán của Wayne cũng đều xuất phát từ lí do chính đáng. Không ngoa khi nói rằng trọng trách anh đang gánh trên vai có hơi quá nặng nề đối với một thiếu niên chỉ mới 15, 16 tuổi. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể tìm ai đó thay thế vị trí của mình.
“Aaa, tại sao ta lại là hoàng tử của một đất nước như thế này chứ!? Giá mà ta có thể được sinh ra ở đất nước có tài nguyên phong phú, nhân lực dồi dào, quốc khố tràn đầy… Aaa, không được, nếu vậy thì đất nước sẽ bị xâm lược mất. Tài nguyên phải cắt giảm đi một chút… Nhân lực quá mạnh cũng sẽ dễ xảy ra đảo chính…”
“Vâng, vâng, ngài đừng nói linh tinh nữa. Nào, chúng ta bắt đầu làm việc thôi.”
Ninim chìa giấy tờ ra trước mặt Wayne, trong khi đó anh vẫn còn đang lẩm bẩm những lời ảo tưởng vô ích.
“Haizz!” Wayne phát ra một tiếng tuyệt vọng như người sắp chết, rồi đưa tay nhận lấy tờ giấy, sau đó chỉ liếc qua rồi trả lại cho Ninim.
“Không có vấn đề gì. Tiếp theo.”
“…Ngài đọc kĩ chưa đấy?”
“Đọc rồi đọc rồi. Ta đọc rất kĩ rồi. Nội dung là cân nặng của Ninim đã tăng, a đau! Cô, giẫm vào chân hoàng tử là bất kính đấy!”
“Nếu ngài muốn được tôn trọng thì hãy nghiêm túc một chút đi. Với lại, cân nặng của tôi cũng không có tăng.”
“Háaa? Này này này, không được rồi Ninim, không được một chút nào, cô nghĩ rằng ta không nhận ra tiếng bước chân của cô đã thay đổi sao? Chắc chắn là cơ thể không có một chút đường cong nào của cô đã tăng ít nhất 600 grams so với tuần trước. Này, mau dừng tay, đừng có bẻ ngoặt cánh tay ta như thếêê!?”
“Ngài muốn thử độ dẻo dai của cánh tay mình hay bắt đầu làm việc đây?”
“Ô, để ta làm việc đi…”
“Được rồi. Nhắc lại lần nữa là cân nặng của tôi không tăng. Ngài đã hiểu chưa?”
“Rồiii!”
Ở vương quốc này, người dám đá đít và bắt Wayne làm việc cũng chỉ có Ninim.
“Haizz, phiền quá, phiền quá. Ta chỉ muốn sống một cuộc sống tự do phóng túng, xung quanh đều là tiền và được trêu đùa cô mà không bị bất cứ việc gì làm phiền. Tại sao cô không thành toàn cho mong ước của ta cơ chứ!”
(trích: Hoàng tử thiên tài – Tập 1)
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về công ty Tsuki Lightnovel.]