Hội chứng tuổi thanh xuân - Tập 2
Khi tiếng chuông báo giờ học sắp bắt đầu reo lên, cũng là lúc buổi hẹn ăn trưa kết thúc, Sakuta chia tay Mai, rồi quay trở lại lớp học.
Giữa đường, tại chiếu nghỉ cầu thang mà cậu đi ngang qua, cậu trông thấy một nhân vật đã quen mặt.
Kiểu tóc bob ngắn bồng bềnh thời thượng và sành điệu.
Gương mặt trang điểm nhẹ, chỉ điểm chút sắc màu, khiến cho biểu cảm tổng thể mang lại ấn tượng hết sức mềm mỏng và dễ chịu.
Cô ấy là Koga Tomoe.
Cô là học sinh lớp Mười, dưới Sakuta một khoá, cái người mà khoảng một tháng trước đã nhầm cậu thành kẻ tội đồ. Do cách gặp gỡ đầy ấn tượng đó nên cậu mới nhớ tên cô. Khi đó, Sakuta chỉ định giúp một bé gái lạc đường đi tìm mẹ. Việc ấy đích thị là lòng tốt hết sức vô tư. Ấy vậy mà, cậu lại phải nhận lấy câu rủa: “Chết đi, tên ấu dâm biến thái kia!” cùng với một cú đá đau điếng vào xương cụt.
Cô nàng Tomoe ấy lúc này đang cúi đầu với vẻ dè dặt. Nhìn kĩ mới thấy có ai đó đang đứng đối diện với cô. Là một nam sinh cao dong dỏng. Nhưng thể hình lại rất săn chắc. Có lẽ là người trong câu lạc bộ thể thao.
Tóc màu nâu. Chân đi giày giẫm gót. Nhìn tình trạng sờn cũ của bộ đồng phục thì chắc là học sinh lớp Mười hai. Nói chung là trai đẹp.
“Tiền bối Maesawa… Anh bảo có chuyện là chuyện gì vậy ạ?”
Tomoe ngước nhìn lên với vẻ căng thẳng. Có vẻ như nam sinh kia tên là Maesawa.
“Là thế này, em có thể hẹn hò với anh được không?”
“Ớ!?”
“Không thích hả?”
“Kh-Không phải. Chuyện đó… Ý em là, hãy cho em suy nghĩ thêm một chút.”
Tomoe trả lời như vậy, cảm giác như đang phải nỗ lực đến cùng cực.
“Anh hiểu rồi. Anh đợi câu trả lời của em.”
Maesawa nhanh nhảu đáp lại rồi chuẩn bị đi lên cầu thang. Chạm mặt thì khá phiền nên Sakuta liền hối hả bước qua hành lang.
“Cô bé đó đào hoa phết. Ờ thì trông cũng dễ thương đi.”
Bình thường, đây là lúc cậu sẽ nghĩ: “Mấy người nên gặp bất hạnh đi,” nhưng hôm nay, cậu đang ở trong tâm trạng có thể cho phép bản thân cầu mong người khác được hạnh phúc. Dù sao thì cậu cũng đã nhận được lời đồng ý hẹn hò từ phía Mai rồi.
“Còn lại… chỉ cần ngày mai tới nữa là hoàn hảo.”
Đối với Sakuta lúc này, đó chính là nỗi lo nghiêm trọng nhất.
Nếu như bị lặp lại cùng một ngày thêm lần nữa thì Sakuta thấy không thể nào chịu nổi, nên tối hôm đó, cậu quyết định thực hiện một việc mà mình đã nghĩ ra.
Đó chính là, thức trắng đêm.
Vì mọi thứ đã quay trở lại ngày hôm qua sau khi cậu thức dậy vào buổi sáng, nên không biết nếu không ngủ thì tình hình sẽ thế nào. Chuyện đã đến nước này thì chỉ cần không ngủ và đợi cho đến ngày mai là được.
Đến khoảng hai giờ đêm, Sakuta vừa nhịn ngáp vừa bật ti vi lên để xem giết thời gian. Một trận bóng đá đang được chiếu trên màn hình. Đồng phục màu xanh đậm. Tức là, Samurai Blue. Là trận đấu của đội tuyển Nhật Bản. Hơn nữa còn là tuyển quốc gia.
“Này, này, đá hai ngày liên tiếp cơ à…?”
Dù lịch trình dày đặc đến đâu thì đáng ra người ta cũng phải điều chỉnh sao cho cách khoảng ba ngày mới đá một trận chứ…
“Hửm?”
Có cái gì đó vướng mắc. Trong lúc dõi theo tình hình trận đấu, Sakuta nhận ra một chuyện.
“Mình xem cái này rồi.”
Thời gian là vào khoảng trước khi kết thúc hiệp một… Tại chính giữa sân bóng, cầu thủ mang áo số mười nhận đường chuyền từ đồng đội, tăng tốc dẫn bóng để xâm nhập vào phần sân đối thủ. Sau khi anh ta khéo léo tránh được hai cầu thủ đội bạn, một cầu thủ khác buộc phải húc vào lưng anh ta. Tiếng còi vang lên.
Một cơ hội sút phạt ở vị trí khá gần ngoài vòng cấm địa dành cho đội tuyển Nhật Bản.
Đây là cảnh giống với đoạn ghi hình trong mục điểm tin mà cậu đã xem ở chương trình thời sự sáng nay. Tuy nhiên, phía trên bên phải màn hình lại đang hiện chữ “LIVE”. Tức là, cảnh đang chiếu trên màn hình được truyền hình trực tiếp từ vệ tinh. Điều đó cũng có nghĩa là trận đấu đang diễn ra ở bên kia bán cầu ngay tại khoảnh khắc này.
“… Trò đùa hay đấy.”
Cậu gấp gáp quay về phòng để xem đồng hồ. Cùng với phần hiển thị thời gian đang là hai giờ mười phút sáng, phần ngày tháng hiển thị là “ngày hai mươi bảy tháng Sáu”.
“…”
Tưởng rằng đã sang ngày tiếp theo, cậu trở nên lơ là cảnh giác. Thế nhưng, chẳng biết từ lúc nào, cậu đã quay trở lại ngày hôm qua.
Sau khi quay lại phòng khách, Sakuta theo dõi trực tiếp diễn biến trận đấu. Sau tiếng còi báo hiệu của trọng tài, cầu thủ mang áo số bốn chạy lấy đà rồi sút bóng.
Quả bóng đó sẽ bị hút thẳng vào cầu môn… Sakuta cứ ngỡ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy, nhưng cú sút dữ dội đó đập thẳng vào xà ngang. Một hậu vệ có chiều cao bên phía đội bạn đã đón quả bóng bị bật ra rồi thực hiện phá bóng thành công, khiến Nhật Bản không giành được điểm.
“Hả? Tại sao?”
Diễn biến khác hẳn với những gì cậu nghĩ. Khi đó, trong đầu Sakuta bỗng hồi tưởng lại những lời cậu từng nói với cô bạn thân Futaba Rio.
… Vậy là… cũng giống như lúc đội tuyển bóng đá Nhật Bản thi đấu, nếu tớ chỉ xem mỗi kết quả trên bản tin thể thao thì đội mình chiến thắng, còn đâu cứ khi nào tớ ngồi coi hết trận là đội mình lại thua, đúng không?
… Với lại để giúp đỡ cho đội tuyển Nhật Bản thì tốt nhất là sau này Azusagawa đừng xem bóng đá nữa. Đừng bao giờ xem một lần nào nữa.
Cậu nhớ rằng đấy là đoạn đối thoại xuất hiện trong câu chuyện về việc quan sát sẽ gây ảnh hưởng lên kết quả hay gì gì đó…
“Không đâu, chắc đùa thôi chứ…”
Làm gì có chuyện chỉ vì mình xem trận đấu mà lại khiến đội tuyển Nhật Bản thua được.
Với tâm trạng như cầu nguyện, Sakuta đã ngồi cổ vũ cho đội tuyển Nhật Bản đến khi kết thúc trận đấu. Tuy nhiên, đội tuyển vẫn không thể gỡ lại được một điểm bị dẫn trước ở hiệp một và cứ thế thua cuộc với tỉ số 0-1.
Bình luận viên và phát thanh viên tường thuật trực tiếp điểm lại trận đấu đi kèm với một vài khoảnh khắc đáng tiếc. Họ lại một lần nữa chỉ ra điểm yếu của đội tuyển Nhật Bản mà cậu đã nghe đến mức nhàm tai… đấy là tật xấu không thể dứt điểm ở những tình huống mang tính quyết định.
Vậy là, để vượt qua được vòng bảng, đội tuyển Nhật Bản bắt buộc phải chiến thắng bằng bất cứ giá nào trong trận đấu kế tiếp với một đối thủ đáng gờm. Phát thanh viên tường thuật trực tiếp đang nói cho Sakuta biết rằng đội tuyển đã bị dồn vào thế khó.
“Chuyện này thì ngày mai… hay phải nói là hôm nay, mà bảo là hôm qua cũng đúng… cần thảo luận với Futaba rồi.”
…
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về Wings Books – NXB Kim Đồng.]