Iris Những Ngày Mưa - Đọc thử
Đó là một buổi sáng hơi khác so với mọi khi.
Mới sáng sớm trời đã mưa rì rì ảm đạm. Giống như trời xanh đang than khóc khi phải từ biệt mặt trời, cơn mưa nhuốm màu buồn bã cô đơn.
Tôi đánh thức Giáo sư và chuẩn bị bữa sáng. Hôm nay tôi còn lỡ tay để cháy món trứng rán, làm sao thế nhỉ?
Vào buổi sáng có chút khác lạ so với ngày thường đó, cả Giáo sư cũng nói chuyện một cách thật bất thường.
“Iris à, có chuyện này…”
Lúc đi ra cổng vòm, Giáo sư quay về phía tôi tại rìa sân vườn sát với đường chính.
“Gì vậy ạ, thưa Giáo sư?”
“Hôm nay khi trở về nhà, chị có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
“Chuyện… quan trọng ạ?”
Giáo sư gật đầu, tay cầm dù.
Gương mặt chị lãnh đạm nhưng lại thoáng nét cô đơn.
“Có chuyện gì ạ?” Tôi hỏi, và giơ cây dù lên cao hơn chút, nhìn khuôn mặt của Giáo sư.
“Chị sẽ kể cho em sau khi trở về. Ừ, sau bữa tối.”
“Em chả thích chị hành động bí ẩn như thế chút nào!”
“Ha ha ha. Chà, cũng chẳng có gì xấu đâu. Chị nên nói sao nhỉ… À, em có thể coi đó là một món quà chăng?”
“Tuyệt vời!” Tôi giơ tay, nhấc cả chiếc ô lên cao.
“Ch… Chị sẽ tặng em cái gì vậy ạ? Em muốn có giấy đăng kí kết hôn với Giáo sư!”
“Đừng nói linh tinh. À, nhưng mà, giấy đăng kí kết hôn ấy hả… Nếu chỉ xét về ý nghĩa ‘hạnh phúc vĩnh cửu’ thì có lẽ chuẩn rồi đấy.”
“Hả? Vĩnh cửu!? T… thế nghĩa là sao ạ!?”
“Lúc về chị sẽ nói. Ngoan ngoãn chờ đến lúc đấy nhé.”
“Vâng! Iris của Giáo sư hôm nay cũng sẽ là một cô bé cực cực cực kì ngoan ạ!”
“Vậy chị đi đây.”
Giáo sư cất bước.
“Chị đi cẩn thận ạ! Nhớ về sớm nha chị!”
Không ngoảnh đầu lại, Giáo sư khẽ giơ tay phải lên đáp trả.
Chiếc ô màu xanh dương tựa như một món đồ trong bức tranh màu nước, nhạt nhoà giữa làn mưa và biến mất sau khi Giáo sư rẽ ở góc đường.
Mưa ngày càng nặng hạt. Tôi chạy trở vào sân trước. Không hiểu sao vào lúc đó, tôi bỗng cảm thấy như bị ai đó kéo tóc, bèn quay đầu nhìn về hướng cổng vào biệt thự.
Và dĩ nhiên chẳng có ai đang ở cổng vòm cả.
* * *
Buổi chiều ngày hôm đó, sau khi làm xong việc nhà và nạp điện đầy đủ, tôi chăm chỉ ngồi đọc sách trên ghế sofa.
Cuốn sách mang tên Lí thuyết cơ bản về kĩ thuật robot: Bản mới. Tôi mượn nó từ bộ sưu tập của Giáo sư. Dù là một phụ nữ trẻ đẹp với phong cách nổi bật, kệ sách của Giáo sư lại xếp chật ních những cuốn sách học thuật như thế này, chẳng có thứ gì nữ tính cả.
Nhân tiện, tôi đang đọc đến chương Cảm xúc và biểu cảm ở robot.
Nội dung chương này nói về việc “cảm xúc” sinh ra từ mạch tinh thần được đồng bộ hoá thế nào với “biểu cảm” thể hiện trên lớp da nhân tạo bao phủ mặt robot.
Con người khi vui sẽ cười, và khi buồn sẽ khóc.
Tuy nhiên, robot thì khác. Ngay từ đầu, nếu robot không được cài đặt vi mạch tinh thần nhất định thì “cảm xúc” sẽ không thể phát sinh, và nếu lớp da và cơ nhân tạo nhất định không được lắp đặt thì robot cũng không thể tạo ra “biểu cảm”.
Thêm vào đó, biểu cảm của con người khá phức tạp. Nói đơn giản thì với hành động “cười” thôi, một người có thể cười hô hố, cười nhoẻn miệng, cười dịu dàng, cười toe toét, cười giễu cợt vân vân… và cũng có khác biệt rất lớn giữa những biểu cảm này. Biểu cảm của con người có thể phân ra vài trăm kiểu mẫu, chỉ cần tỉ mỉ điều chỉnh mạch tinh thần, ta có khả năng tạo ra biểu cảm “giống con người” trên robot. Chính vì thế, trên thị trường robot nói chung, chức năng biểu cảm và chức năng đọc, nghe hiểu ngôn ngữ là những phụ kiện cao cấp và đắt đỏ nhất. Đến mức có cả trường hợp giá trị của chức năng biểu cảm còn cao hơn giá của cả cơ thể robot.
Và tôi được cài đặt phiên bản mới nhất của chức năng biểu cảm do Giáo sư phát triển. Cười, khóc, tức giận, dỗi hờn. Có thể biểu hiện cảm xúc phong phú như thế này đều nhờ vào Giáo sư, tôi rất biết ơn chị.
Đến đây tôi đóng cuốn sách đang đọc lại. Bây giờ là năm giờ bốn mươi lăm phút chiều.
Giáo sư sắp về đến nơi rồi. Tôi nên chuẩn bị bữa tối là vừa.
Tuy nhiên…
Từ đó đã hơn một tiếng trôi qua, giờ đã là bảy giờ ba mươi phút.
Giáo sư, hôm nay chị chậm chạp ghê…
Giáo sư vẫn chưa về. Chị đã trễ một tiếng, mười ba phút và hai mươi mốt giây so với dự kiến rồi. Món hầm sốt kem kiểu Rororua cho bữa tối hôm nay sẽ cần phải hâm nóng lại.
Lạ ghê.
Bình thường, Giáo sư sẽ liên lạc với tôi mỗi khi chị về muộn. Tuy nhiên hôm nay lại chẳng có thông tin gì cả.
Tôi nghĩ đến việc gọi điện cho chị, nhưng chị đã lưu ý với tôi rằng không được gọi trong lúc chị đang làm việc.
Tôi nhìn kim đồng hồ treo tường với tâm trạng bồn chồn lo lắng.
Tích tắc, tích tắc.
Giáo sư vẫn chưa về.
Tích tắc, tích tắc.
Việc nhà cũng xong hết rồi.
Tích tắc, tích tắc.
Chưa về, vẫn chưa về sao?
Kim phút đã đi hết một vòng, hai vòng, ba vòng…
Ngay khi kim đồng hồ đi đến vòng thứ bảy.
Reng, reng, tiếng chuông điện thoại ngoài hành lang ngân vang.
Là Giáo sư!
Tôi bật dậy chạy ra hành lang, nhảy chồm đến ống nghe.
“Xin chào, xin lỗi đã để ngài phải chờ ạ! Đây là nhà Umbrella!”
Tôi hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ đầu dây bên kia.
“Xin thứ lỗi vì đã gọi trễ thế này. Đây là Viện Nghiên cứu Robot số 1 – Đại học Oval.”
Giọng nam vang lên từ đầu dây bên kia. Viện Nghiên cứu Robot số 1 là nơi làm việc của Giáo sư.
Dù không khỏi thất vọng vì đối phương không phải là Giáo sư, tôi không để lộ điều này trong giọng nói và tiếp tục trả lời.
“Tôi là robot thuộc sở hữu của bà Wendy von Umbrella. Hiện tại bà Umbrella không có ở nhà. Phiền ông vui lòng để lại lời nhắn nếu muốn liên lạc với bà.”
Từ miệng tôi tuôn ra thông báo như một cỗ máy.
Chìm vào im lặng trong một khắc, người đàn ông phía đầu dây bên kia trả lời nhỏ nhẹ: “Tôi là trợ lí thí nghiệm của Giáo sư Umbrella, Ralph Ciel.”
Cơ quan thính giác của tôi bỗng nhạy cảm hẳn lên.
“Vâng, cảm ơn ngài đã giúp đỡ nhà Umbrella trong thời gian qua.”
“… Về Giáo sư Umbrella…”
“Vâng?”
Kì lạ.
Tôi bỗng sởn gai ốc.
Tại sao người này lại tự nhiên gọi về số nhà riêng như thế này?
Nếu có việc cần đến Giáo sư, anh ta chỉ cần gọi trực tiếp vào di động của chị mà.
Sự bất an và nỗi sợ hãi hoà quyện, bò lên lưng tôi như đám côn trùng.
Vì vậy, tôi bất giác gặng hỏi: “D… dạ thưa! Giáo sư đã xảy ra chuyện gì rồi ạ!?”
Đối phương ngập ngừng một lúc, và rồi thông báo như thể đã đưa ra quyết định gì đó.
Sự thật, thứ vũ khí đáng ghê rợn, đâm thẳng vào tai tôi.
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về Wings Books – NXB Kim Đồng.]