Khi Hikaru còn trên thế gian này... - Tập 8
Mặc dù Koremitsu tiếp tục phản bác quyết liệt, nhưng khi nhìn thấy Hikaru vừa nổi bồng bềnh vừa vươn người về phía Shioriko với gương mặt tươi cười, cậu cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
* * *
Đúng thế, Hikaru không có gì thay đổi so với bình thường.
Lúc nào cậu ta cũng vô tư, lúc nào cũng vô cùng yêu thương hoa và các cô gái.
Lúc nào cậu ta cũng luôn tươi cười.
Dầu vậy, Koremitsu lại cảm thấy bối rối mỗi khi Hikaru đưa mắt nhìn xuống, trầm mặc. Đó là vì Hikaru đã từng nói những lời như thế này.
…Ngay cả nếu như mười năm sau người đứng bên cạnh Aoi là cậu, tớ cũng sẽ ở trên trời cao nhìn xuống và yêu thương các cậu.
Cậu ta đã nở một nụ cười rất đỗi trong trẻo, dịu dàng và buồn bã mà thì thầm như vậy, đôi mắt thanh thản nhìn thẳng vào Koremitsu.
“Đồ ngốc! Cậu đang hiểu lầm cái gì đấy. Tôi với Aoi làm sao mà có cái gì với nhau được. Lý do Aoi nắm lấy tay tôi chỉ là… chỉ là vì tôi gặp lại người mẹ đã bỏ nhà ra đi, là đàn ông mà lại mếu máo khóc, nên cô ấy mới muốn an ủi tôi mà thôi!”
Khi Koremitsu cau mày phản bác, Hikaru chỉ nở nụ cười rất dỗi trong lành.
“Đúng thế. Có lẽ là tớ đã để ý quá nhiều rồi. Tuy nhiên, vì tớ có thể biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào, nên tớ chỉ muốn nói với cậu rằng: Dù sau này Koremitsu có chọn con đường nào đi nữa, tớ cũng sẽ chúc phúc cho cậu.”
Nghe như thể Hikaru đang nói ra di ngôn với giọng điệu trưởng thành và thanh thản. Koremitsu vẫn cau có mặt mày, không thốt ra được một lời nào.
* * *
Thật lòng… mình một chút cũng không nghĩ tới chuyện sẽ cướp Aoi đi.
Đó là hôm sau cái ngày Shioriko cưỡng ép đổi ảnh màn hình chờ điện thoại di động của cậu.
Vừa leo lên con đường đê dẫn đến trường, lẫn vào các học sinh khác cũng đang đi đến lớp, Koremitsu lại tiếp tục nghĩ về chuyện đó.
Đơn giản mình và Aoi không xứng đôi với nhau. Mình là cái thằng bị thiên hạ xa lánh, bị gọi là đại vương đầu gấu, còn Aoi là một cô tiểu thư. Aoi cũng chỉ coi mình là bạn của Hikaru mà thôi.
Ở bên cạnh cậu, Hikaru cất giọng vui vẻ.
“Nhìn kìa, Koremitsu. Trên bờ sông hoa cánh bướm đã nở rồi kìa ! Hoa cánh bướm trong ngôn ngữ của các loài hoa nghĩa là trái tim chân thành của người thiếu nữ đấy! Những cụm hoa cánh bướm đong đưa nhẹ nhàng theo cơn gió, có phải trông thật giống như một đám thiếu nữ thanh thuần đang thì thầm nói với nhau chuyện tình yêu hay không?”
“Mới sáng ra mà đã thấy một đám con gái túm tụm bên bờ sông thì đáng sợ lắm.”
Koremitsu trả lời cộc lốc.
Mà cái tay này dạo gần đây cũng không thổ lộ điều hối tiếc nào nữa. Không còn cô gái nào khiến cậu ta lo lắng nữa rồi à?
Cả chuyện về “người yêu dấu nhất” Fujino của Hikaru, cũng vì những ồn ào quanh vụ mang thai của Sora mà từ lúc nào đã hóa ra mù mịt.
Có lẽ là ngay từ đầu Hikaru đã không có quyết tâm chấm dứt tình cảm của mình dành cho Fujino. Hẳn là cậu ta đã thấy rất nhẹ nhõm khi có thể bộc lộ với Koremitsu rằng cậu ta đã yêu chính mẹ kế của mình rồi.
Nếu là vậy, thì cũng không có gì lạ khi hồn ma không có xác thịt của Hikaru có thể siêu thoát bất cứ lúc nào.
Có lẽ vậy, cậu ta mới nói mấy lời như “vì tớ có thể biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào, nên tớ chỉ muốn nói với cậu điều này” chăng?
Bên trong Hikaru đang có sự biến đổi. Chuyện này có lẽ chính bản thân Hikaru cũng cảm thấy.
Bị con ma háo gái này ám thật sự là cực kỳ phiền phức, nên mình đã luôn mong cậu ta sớm sớm siêu độ đi, nhưng mà…
Khi nghĩ đến chuyện Hikaru vốn luôn trôi nổi bên cậu như một lẽ đương nhiên, luôn luôn nói về hoa cỏ một cách vui sướng, một ngày sẽ không còn nữa, nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng Koremitsu lại lạnh đi.
Khỉ thật, mình trở nên ủy mị rồi.
Âu sầu rầu rĩ thế này thật không hợp với tính cách của cậu. Như thể cố gắng xua đi màn sương mù đang lan tỏa trong cõi lòng, Koremitsu nghiêm mặt lại, bước về phía trước.
Lúc Koremitsu bước vào lớp học, Honoka đang ngồi ở bàn của mình nghịch điện thoại di động, đột ngột giật bắn hai vai.
“Chào.” “… Ừm.”
Khi Koremitsu cất tiếng chào gượng gạo như vậy, Honoka lẩm bẩm từ gì đó nghe không rõ với vẻ mặt lạnh lùng, rồi lại bắt đầu gõ tin nhắn trên điện thoại di động.
Đôi mày mỏng được chăm chút gọn gàng nheo lại, đôi môi mím chặt, Honoka chuyển động những ngón tay với vẻ mặt cứng đờ như thể đang giận dữ, hoặc đang cố chịu đựng chuyện gì.
Cô ta cũng lạ lùng sao ấy.
Từ trước đến giờ, cũng có nhiều lúc Honoka đối xử với Koremitsu một cách lạnh lùng hay cáu kỉnh, nhưng lần này thay vì giận dữ, cách Honoka tránh né ánh nhìn khỏi Koremitsu trông có vẻ như đang sợ hãi hơn. Trước đây ngay cả khi không nói chuyện tử tế được với Koremitsu, Honoka vẫn có thể lạnh lùng cãi nhau với cậu, nên bây giờ chẳng có lý gì cô lại trở nên e dè trước mặt Koremitsu.
Shikibu vẫn còn để ý chuyện mình làm rơi bánh bích quy cô ấy làm chăng…
Khi Koremitsu xin lỗi, Honoka đã cười mà nói.
“Không sao cả đâu…Tôi không để ý đâu.”
Tuy nhiên nụ cười ấy có vẻ cô đơn chẳng giống Honoka tí nào, hơn nữa từ lúc đó Honoka cũng bắt đầu né tránh Koremitsu.
Hẳn nguyên nhân mọi việc thành ra như vậy là…
“Tớ nghĩ không phải cô ấy còn giận cậu vụ bánh bích quy đâu.”
Tiếng nói vang lên từ đằng sau khiến tim cậu như nhảy lên.
Khi cậu quay lại thì Hikaru tỏ vẻ mặt đầy ẩn ý.
Cái tay này chẳng lẽ có thể đọc được tình cảm của mình ư? Không lẽ cảm xúc mình hiện rõ trên mặt đến thế ư? Nếu như nguyên nhân không phải vụ bánh bích quy, thì là cái gì?
Khi cậu cau có trợn hai mắt, thì Hikaru lại đáp lại bằng một giọng điệu thần bí dường như hàm chứa nhiều ý nghĩa.
“Con gái có rất nhiều vấn đề to lớn mà.”
Tôi chẳng hiểu gì hết. Cậu cứ mập mờ mấy chỗ quan trọng như thế, thật là phiền hết sức.
Dù vậy, cậu cảm thấy bực bội nếu phải nài nỉ Hikaru chỉ cho mình biết, hơn nữa nếu có nhờ vả, thì cậu ta hẳn cũng không chịu nói thẳng ra đâu.
Khỉ thật, mình lại hoang mang rồi.
Vừa nhìn sang gương mặt trông nghiêng đang căng thẳng gõ tin nhắn của Honoka, cậu vừa nghiến răng, lúc đó thì…
“Chào… chào buổi sáng. Akagi.”
Cô lớp trưởng Hanasato Michiru đi đến trước mặt Koremitsu với vẻ lúng túng. Đôi vai của Honoka lại run lên.
“Ừ, chào.”
Khi Koremitsu đáp lại lời chào, bàn tay và thân hình của Michiru lại khe khẽ đong đưa.
“A, a mà, tiết sinh hoạt lớp này chúng ta sẽ chọn ban cán sự tổ chức… lễ hội văn hóa sắp tới. Đúng rồi… đúng rồi Akagi à, cậu có thích lễ hội văn hóa không?”
“… Không.” Cậu nhăn mặt, trả lời ngay lập tức.
Koremitsu vốn luôn bị mọi người xa lánh, làm sao có thể vui sướng tham gia các hoạt động của trường lớp được. Lễ hội văn hóa ư? Đó là cái gì vậy? Có ăn được không? Cậu đã luôn nghĩ như thế đấy.
“Hả!”
Michiru ngả người ra sau, có vẻ rất bối rối.
“Vậy, vậy ư… Nhưng… nhưng mà, lễ hội văn hóa của Học viện Heian là kết hợp của các khối từ tiểu học, cấp hai đến cấp ba nên rất náo nhiệt, những gian hàng tham gia cũng rất công phu… Tôi… tôi đã nghĩ rằng Akagi cũng sẽ thấy vui thích. Tôi sẽ cố gắng hết sức, nên Akagi cũng phải cố gắng lên!”
Với gương mặt đỏ bừng, Michiru vừa nói vừa lắp ba lắp bắp. Trước khi Koremitsu kịp mở miệng, cô ta đã vội vàng quay trở lại ghế của mình.
Cô ta tới gặp mình là có chuyện gì vậy?
Khi Koremitsu nghiêng đầu, Hikaru ở bên cạnh nói với gương mặt đầy hiểu biết.
“Cậu biết đấy, lễ hội văn hóa là sự kiện mà sau đó các cặp đôi ra đời cơ mà.”
A a, đúng là hồi ở trường cấp hai cũng vậy, mấy người quảng giao thường bắt cặp cùng đi xem các gian hàng. Bọn họ chiếm đường cản trở hết sức, nên tôi chỉ muốn sút bọn họ từ phía sau.
Dẫu sao thì bản thân cậu cũng chẳng có liên quan gì với lễ hội văn hóa hay là các cặp đôi. Cách để trải qua lễ hội văn hóa đúng đắn là tìm một lớp học trống thích hợp, rồi ngồi đó một mình từ lúc lễ hội bắt đầu cho đến khi đã kết thúc.
Nói vậy – Năm nay có Hikaru nữa nên là hai người. Cả ngày hôm ấy mình sẽ phải nghe chuyện linh tinh về hoa cỏ hay sao?
Nghĩ tới viễn cảnh u ám đó, lòng cậu lại nảy ra chút chút mong ước rằng Hikaru sơm sớm siêu thoát.
Honoka vẫn ngồi yên, tiếp tục gõ tin nhắn. Chắc hẳn là cô đang update trang blog có tên Công chúa tím.
Chẳng mấy chốc, giờ sinh hoạt lớp buổi sáng đã bắt đầu. Michiru thay mặt giáo viên đứng trên bục giảng, nói.
“Hôm… hôm nay chúng ta sẽ quyết định ban cán sự tổ chức Lễ hội văn hóa.”
Cô ta cất tiếng chủ trì buổi họp, có vẻ không được bình tĩnh sao đó.
“À thì… mọi người tự ứng cử hay đề cử người khác đều được cả. Những người muốn đề cử ai đó hoặc tự ứng cử làm ban cán sự tổ chức lễ hội văn hóa, xin hãy giơ tay lên.”
Mọi người im lặng với vẻ như đang cảm thấy phiền phức. Hẳn là mọi người đang nghĩ rằng nếu thành cán sự gì đó thì sẽ phải đảm nhận toàn các công việc lặt vặt, không thể hẹn hò cùng đi tham quan các hoạt động của lễ hội được.
“À ừm…”
Sau khi Michiru lúng túng lắp bắp như vậy mấy lần thì…
“Nếu… nếu mọi người không có ý kiến gì, thì tôi… tôi sẽ chỉ định vậy.”
“A – vậy không tốt sao?”
“Lớp trưởng cứ quyết định đi.”
“Tán thành.”
Lần này thì có người cất tiếng, nhưng rõ ràng tiếng nói nào cũng thiếu sinh khí, có vẻ họ đang thấy phiền phức. Khi Koremitsu bắt đầu cảm thấy thương hại Michiru thì…
Michiru ngoảnh nhìn lại Koremitsu với đôi mắt của một con chó con bị bỏ rơi trong hộp các tông ở bên đường vào một ngày mưa.
“Vậy thì… Tôi… tôi đề cử bạn Akagi Koremitsu làm cán sự tổ chức lễ hội văn hóa.”
* * *
“Cậu tính làm gì vậy hả! Tôi đã nói rằng mình hoàn toàn chẳng có hứng thú gì, chẳng yêu thích gì lễ hội văn hóa rồi cơ mà!”
“Chính… chính vì vậy, tôi mới muốn khiến cho Akagi yêu thích lễ hội văn hóa. Đó là nghĩa vụ của tôi với tư cách lớp trưởng.”
Bây giờ là giờ nghỉ giải lao sau tiết thứ nhất. Michiru hoảng sợ với cơn giận dữ của Koremitsu nên mãi né tránh vòng quanh. Khi cuối cùng cũng bị cậu bắt kịp ở góc hành lang, cô run rẩy van vỉ.
“Hơn… hơn nữa Akagi cũng… cũng đã đồng ý nhận chức vụ trước mặt mọi người rồi mà.”
“Đúng thế nhỉ. Cậu quả đã lên bục giảng mà nói ‘Xin mọi người hãy đối xử tốt với tôi’ cơ mà.”
Hikaru vừa cười hớn hở vừa nói.
Cái tay này… Không lẽ hắn vui đến thế vì thấy mình trở thành cán sự tổ chức lễ hội văn hóa hay sao hả?
Đúng là cậu đã nói lời chấp nhận. Tuy nhiên, đó là do cậu đột ngột bị Michiru đề cử, đầu óc chốc lát trở nên trắng xóa, rồi chẳng biết từ lúc nào mọi người đã quyết định cán sự sẽ là Koremitsu, nên cậu chỉ buột miệng nói một câu theo dòng diễn tiến trên bục giảng mà thôi…
Giọng cao lên vì bối rối, cậu đã nói: ‘Xin mọi người hãy đối xử tốt với tôi.’
Cậu nhớ rõ rằng sau khi mình làu bàu như vậy, lớp học trở nên yên lặng như tờ, cũng không có cả một tiếng vỗ tay. Nói thẳng ra thì thật không thể chịu đựng nổi. Thật vô cùng tồi tệ.
“Sẽ ổn… ổn cả thôi mà! Akagi có sức mạnh của lưu manh đầu gấu, nên sẽ vượt qua được thôi!”
“Tôi cóc có phải lưu manh đầu gấu.”
“Tôi xin lỗi!” Michiru đưa tay ôm mặt.
“Dầu sao, tôi cũng chưa từng làm công việc lãnh đạo gì cả, cũng không có tham gia mấy thứ như lễ hội văn hóa, dù nghĩ thế nào cũng hoàn toàn không được.”
“Cái đó, Akagi… !”
Khi Michiru lại có dáng vẻ như một con cún con bị bỏ hoang thì…
“Cậu đang làm gì Michiru vậy.”
Nghe một giọng nói gay gắt vang lên, Koremitsu quay đầu lại thì thấy Honoka đang cầm điện thoại di động, đứng đó với biểu cảm nghiêm khắc. Hẳn là cô đang hiểu nhầm rằng Koremitsu vì tức giận với chuyện lễ hội văn hóa mà định bắt nạt Michiru chăng.
“Chẳng có gì hết…”
Khi cậu định phản bác lại, thì Michiru đã lao ra phía trước Koremitsu.
“Là, là chuyện lễ hội văn hóa! Bọn tôi chỉ đang nói chuyện đó mà thôi… Không có chuyện gì cần Hono phải lo lắng đâu.”
Đối với Michiru, đó quả là một cách nói quyết liệt khác thường. Đôi mày Honoka nhíu lại, đôi mắt nheo nheo.
“Nếu… nếu vậy thì tốt rồi.”
Honoka gượng gạo làu bàu như vậy, rồi vừa gõ tin nhắn trên điện thoại di động vừa bỏ đi mất. Michiru nhìn theo Honoka với vẻ mặt buồn bã như đang lo nghĩ điều gì. Chuyện gì vậy? Shikibu và Hanasato từ lúc nào trở nên khang khác ấy nhỉ…
Bọn họ đang cãi vã gì sao? Nhắc mới nhớ ra, gần đây cậu không còn thấy hai người đó đi cùng với nhau nữa. Vậy mà trước đây lúc nào Michiru cũng lẽo đẽo đi theo Honoka, luôn miệng: “Hono ơi, Hono à.”
“Cậu cũng đang cãi vã gì với Shikibu à? Bây giờ giữa hai người thấy có vẻ u ám quá.”
Michiru nhìn sang Koremitsu với đôi mắt rụt rè.
“Nếu giúp gì được thì tôi sẽ giúp.”
Nếu như quả thực Honoka và Michiru trở nên bất hòa, thì cậu không đành lòng để mặc được. Nhưng Michiru lại tỏ vẻ mặt khó xử, lảng tránh ánh mắt cậu một cách buồn bã.
“… Không, đó là vấn đề riêng giữa tôi và Hono.”
Cô thì thầm với giọng rất khẽ.
“Tôi đã nghĩ nếu mình làm gì với Hono thì cũng không có tác dụng. Nhưng… nhưng tôi không muốn bỏ cuộc mà chưa làm được gì…”
Koremitsu chưa hiểu Michiru đang định nói gì. Khi cậu cau mặt lại, đột ngột Michiru quay về phía Koremitsu và cúi đầu thật trang trọng.
“Làm… làm ơn đấy.”
Mái tóc uốn thành lọn kia đong đưa với vẻ yếu ớt trên đôi vai nhỏ bé, trông như cái đuôi của một con cún con.
“Xin cậu hãy chấp… chấp nhận làm cán sự tổ chức lễ hội văn hóa đi. Tôi, tôi cũng sẽ rất cố gắng giúp đỡ cậu mà…”
“Ê này… này.”
Koremitsu bối rối không hiểu tại sao câu chuyện lại quay trở về đề tài ấy. Chuyện quan hệ giữa Honoka và Michiru có khúc mắc thì có liên quan gì tới lễ hội văn hóa đây? Ngay từ đầu Koremitsu đã không có tính cách phù hợp để làm cán sự tổ chức lễ hội văn hóa, mà các học sinh cùng lớp có lẽ cũng không mong đợi tình huống ấy.
Tuy vậy, Michiru vẫn cúi đầu như thế, không nhúc nhích. Khi Koremitsu đang oán thán, Hikaru lặng lẽ đặt một bàn tay lên vai cậu. (?)
“Có vẻ cậu buộc phải chấp nhận rồi, Koremitsu.”
“Hự.… Chẳng còn cách nào khác.”
Chính vì vậy mà trong suốt mười sáu năm lẻ mấy tháng của cuộc đời mình, Koremitsu lần đầu đứng ở vị trí lãnh đạo cả lớp.
“Ê này, vào giờ sinh… sinh hoạt lớp ngày mai, chúng ta sẽ quyết định tiết mục tham gia cho lễ hội văn hóa… Các người… ít nhất cũng nghĩ ra cái gì mau đi!”
Khi Koremitsu tuyên bố như thế vào giờ sinh hoạt lớp sau buổi học, cả lớp ai nấy đều đông cứng, đặc biệt là ba học sinh ở dãy ghế giữa thứ ba tính từ hàng đầu tiên, nơi Koremitsu đặc biệt tập trung ánh mắt, là cố hết sức cúi đầu để tránh né không chạm mắt với cậu.
Hơn nữa Koremitsu cũng đang căng thẳng, nên so với bình thường gương mặt cậu càng cứng đờ, đôi mày và cặp mắt càng nhướn cao, giọng nói càng tràn đầy đe dọa, khiến cho những học sinh yếu bóng vía hồn bay phách lạc.
“Cố lên nào, Koremitsu.”
Ở bên cạnh, Hikaru đang mặc đồng phục chouran và mang khăn quấn đầu, hò hét cổ động, tuy nhiên điều này lại càng làm Koremitsu mất tinh thần. Cứ như thế này, lớp mình cuối cùng liệu có thể tham gia vào lễ hội văn hóa không vậy trời.
Dù có cố hồi tưởng lại lễ hội văn hóa thời cấp hai, Koremitsu cũng không nhớ ra ký ức tốt đẹp nào cả. Một kẻ bị thiên hạ coi là đại vương đầu gấu như Koremitsu chắc chắn không thể tham gia đóng kịch, hay là đảm nhận công việc bán hàng ở các quầy thức ăn rồi.
Chỉ mình Koremitsu là cũng không được thông báo gì về các công việc chuẩn bị sau giờ tan học. Vào ngày lễ hội văn hóa, cậu cũng bị bỏ lại một mình.
Khi Koremitsu định tùy ý tham quan các gian hàng để giết thời giờ, thì lúc cậu bước vào nhà ma, đám ma quỷ kêu lên thảm thiết rồi bỏ chạy, lúc cậu đến xem câu lạc bộ kèn đồng biểu diễn ở nhà thể thao, chỉ xung quanh Koremitsu là có một khoảng trống rỗng. Cuối cùng, cậu lại vô tình bắt gặp một đám lưu manh từ trường khác tới quấy phá, rồi phải đánh nhau với bọn chúng. Koremitsu đã đẩy lui được kẻ thù, nhưng tin đồn về tên đại vương đầu gấu phát cơn điên cuồng, nhuộm sân sau nhà thi đấu thể thao trong màu đỏ máu lại càng lan truyền rộng rãi, ác danh của Koremitsu lại càng thêm lừng lẫy.
Ôi trời ôi trời, mình chẳng muốn nhớ lại nữa.
Những kỉ niệm đen tối xoay quanh lễ hội văn hóa đó khiến bụng dạ Koremitsu như thắt lại, gương mặt của cậu lại càng nhăn nhó. Những học sinh cùng lớp bây giờ có vẻ đang bắt đầu cầu trời khấn phật rồi. Và còn…
“…”
Honoka vẫn cứ tiếp tục cầm điện thoại di động gõ tin nhắn dưới hộc bàn. Khi cuối cùng giờ sinh hoạt cũng đã kết thúc, và Koremitsu kiệt sức lết đến Hội nghiên cứu múa truyền thống Nhật Bản thì…
“Akagi, nghe nói em đã thành cán sự tổ chức lễ hội văn hóa đúng không?”
Chủ tịch câu lạc bộ Tsuyako liền nói với gương mặt tươi cười rạng rỡ. Mái tóc đỏ rực của cô ta được thu vén lên thành búi sau cổ. Tsuyako đang mặc một bộ kimono màu xanh nhạt rất xinh đẹp, dáng vẻ tựa như tinh linh của anh đào liễu rủ. Đôi môi quyết rũ tươi thắm đang nở nụ cười.
“Chắc là lễ hội văn hóa sẽ rất sôi động ấy nhỉ? Bây giờ chị cũng muốn lưu ban một năm để trở thành bạn cùng lớp với Akagi đây.”
Cô nói như vậy, đôi mắt đầy khiêu gợi nheo lại. Koremitsu nhăn mặt lại, và Michiru có lẽ đã chú ý đến vẻ mặt ấy của Koremitsu nên cũng có vẻ sợ hãi. Từ dáng vẻ của Honoka đang quay mặt đi hướng khác, Tsuyako chắc đã biết tình hình, nhưng vẫn vui vẻ nói.
“A a, thật là tiếc quá. Chị thật muốn cùng diễn với Akagi vở Momotarou hay là Khỉ Cua hợp chiến đấy.”
“Tại sao lại là Momotarou hay Khỉ Cua hợp chiến chứ?”
Koremitsu buột miệng cắt ngang. Hikaru cũng thế.
“Nếu diễn Momotarou thì Koremitsu sẽ là quỷ vương, còn Tsuyako sẽ là – sẽ là nữ quỷ tướng sao? Còn nếu diễn Khỉ Cua hợp chiến thì Koremitsu sẽ là… Ừm chắc hẳn là con khỉ chăng, vậy thì Tsuyako là…”
Cậu ta nghĩ ngợi rất nghiêm túc. Có lẽ Michiru và Honoka đều đang tưởng tượng đến chuyện phân vai, lộ ra vẻ mặt rất phức tạp. Tsuyako lại bật cười ha ha như thể đang đùa giỡn.
“Nếu vậy, đổi lại, cả Hội nghiên cứu múa truyền thống Nhật Bản cũng tham gia vào lễ hội văn hóa đi.”
“Cái gì!”
“Chị Tsuyako sẽ múa sao? Vở Momotarou ấy?”
“Em… em… em cũng vẫn chưa có kinh nghiệm đứng trên sân khấu đâu. Dù có làm vũ công phụ họa cho chị Tsuyako cũng vậy!”
Tsuyako vui vẻ cười.
“Đúng thế đấy, khi thực lực các em đã tăng theo cùng khổ luyện, thì năm sau chúng ta lên sân khấu nhé. Tuy nhiên, năm nay chúng mình mở gian hàng được không?”
“Gian hàng ạ?”
“Ồ, là loại gian hàng gì thế?”
Hẳn là Takoyaki hay đá bào chăng? Khi trong đầu của Koremitsu đang lần lượt hiện lên các gian hàng thường thấy trong lễ hội văn hóa thì…
“Cái đó bây giờ chúng ta sẽ quyết định. Mọi người thấy thế nào thì ổn? Chị thì đang bối rối không biết nên mặc cái gì đây.”
Tsuyako bày ra những tờ tranh ảnh lên mặt chiếu tatami với động tác thanh nhã tựa như vung một chiếc quạt làm hương thơm lan tỏa. Khi cậu nhìn xuống…
“Oái.”
“Á.”
“Cái gì đây, chị Tsuyako!”
Ai nấy đều thét lên. Hikaru cũng kêu lên: “Ôi chao!”, tròn mắt rồi nhoài người tới nhìn. Được in trên những tờ giấy kia là những bộ trang phục Trung Hoa có đường xẻ hông, những bộ đồ hầu gái có diềm nhún, lễ phục miko, đồ y tá, đủ loại trang phục hóa trang. Lại còn có tới mười hai loại.
Tsuyako nói với vẻ mặt rạng rỡ.
“Chị cũng là lần đầu tiên tham dự lễ hội văn hóa ở Nhật thôi. Trước đây chị toàn đi học ở trường nước ngoài, năm ngoái cũng chỉ toàn ở trong phòng cùng với Hikaru, chẳng nhìn thấy cái gì hết. Đương nhiên, chuyện đó cũng là một kỉ niệm tuyệt vời, nhưng năm nay Hikaru đã không còn rồi.”
Trong lúc đang diễn ra lễ hội văn hóa, hai người lại tự nhốt mình trong phòng làm cái gì vậy hả!
Koremitsu trừng mắt nhìn Hikaru đang nổi bồng bềnh trong không trung.
“Chắc hẳn Tsuyako vì muốn chôn đi nỗi đau buồn khi đã mất tớ, nên mới quyết định tham gia lễ hội văn hóa đấy. Bây giờ cô ấy vẫn nhảy múa một cách rạng rỡ dù cố giấu nước mắt đi.”
Không không, dù nhìn thế nào thì chị ta cũng có vẻ hứng thú lắm đấy!
“Chắc hẳn y phục Trung Hoa cũng phù hợp lắm ấy nhỉ? Chân của Shikibu vừa thanh mảnh vừa dài nên sẽ hợp lắm đây. Tuy nhiên, tuy nhiên, nhất định nên thử bộ trang phục miko này một lần đi, còn bộ đồng phục y tá này nhìn cũng dễ thương lắm. Nhìn này, có phiên bản với váy ngắn cùng với phiên bản cổ điển váy liền áo này. A, trang phục hầu gái nhìn cũng thật là tuyệt.”
Tsuyako cười nói vui vẻ với gương mặt rạng rỡ đầy sức sống, khiến cho Michiru và Honoka vốn bình thường rất sùng bái Tsuyako cũng bị lôi kéo chút chút. Chỉ có Hikaru là cũng hưng phấn như Tsuyako.
“Nếu Tsuyako mặc bộ trang phục y tá này vào thì sẽ quyến rũ mê hồn lắm đây. Tuy nhiên, bộ đồ Trung Hoa này, nếu Tsuyako mặc thì chắc cũng sẽ rất lộng lẫy. Tớ cũng muốn nhìn Tsuyako, Shikibu với Honoka mặc trang phục miko nữa cơ -–A – Chuyện này thật làm tớ hoang mang, làm thế nào mới tốt đây.”
Cậu ta vừa nói vừa bận rộn thay đổi sang y phục của quản gia, của nam tư tế thần điện, rồi y phục Trung Hoa.
Trong lúc đó, Koremitsu nhìn theo Hikaru với ánh mắt lạnh lẽo. Chị Tsuyako bị lậm hóa trang, chắc là do ảnh hưởng của tay này rồi… Cậu đi đến kết luận như thế.
“Akagi, em thấy cái nào trông ổn?”
“Koremitsu, cậu thích cái nào hơn?”
Tsuyako và Hikaru đều quay lại nhìn Koremitsu với biểu cảm rạng rỡ trông y hệt như nhau. Đôi vai của Michiru giật bắn lên, Honoka vẫn né ánh mắt đi nơi khác, môi mím chặt lại.
“Cái nào ư…”
Khi Koremitsu hoang mang thốt ra như vậy, Tsuyako lại nói thêm. “Akagi, em quyết định cho bọn chị đi?”
Cái gì vậy!
“Chỉ cần Akagi muốn chị mặc… chị sẽ dồn hết dũng khí, mở ra cánh cửa mình vẫn chưa biết… !”
“… Hự.”
“Nhìn này, Koremitsu, mọi người đang trông cậy vào cậu đấy, cậu phải lựa ra một bộ đi.”
Hikaru hào hứng cất tiếng hỏi. Koremitsu bị Tusyako, Michiru và Hikaru nhìn chằm chằm, hơn nữa Honoka có vẻ cũng đang dỏng tai lắng nghe.
“Hự hự.”
Koremitsu thầm oán thán, nếu chọn cái gì đi nữa không phải trông mình cũng sẽ giống thằng biến thái ư? Lúc đó thì loa trên đầu phát ra thông báo, một giọng nói nghiêm khắc lạnh lẽo vang lên.
“Akagi Koremitsu, bây giờ cậu hãy lập tức đến văn phòng của hội học sinh ngay.”
“Asa ư?”
“Hả, là Saiga à?”
Sao tự nhiên cô ta lại gọi cậu bằng loa thông báo, có chuyện gì ư!
“Xin lỗi, em phải đi bây giờ đây.”
“A, Akagi.”
“Thật là lạm dụng chức quyền, cái cô Asai này.”
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về công ty Hikari Light Novel.]