Kỵ sĩ rồng bất bại - Tập 2
Mở đầu: Trận chiến tranh giành Lux
“Haaa… Haaa…”
Lux chạy vội trong dãy nhà sau giờ học lúc trời vẫn còn sáng cứ như thể đang bị những quái thú ăn thịt vô hình đuổi theo sau.
Cậu vừa chạy vừa thở hổn hển như đang lao xuống một con dốc thẳng đuột không có điểm dừng.
Lúc này đây, tất cả những người xung quanh đều là kẻ địch.
Trong tình hình vô cùng bất lợi, Lux chỉ có thể tiếp tục chạy trốn.
Cậu chạy như bay ra khỏi phòng viện trưởng, băng qua dãy hành lang quen thuộc rồi vọt xuống cầu thang.
‘Không biết có chỗ nào để ẩn nấp không nhỉ?’
Vừa nghĩ vậy trong đầu thì cậu đã nhận ra ngay chẳng có nơi đâu là an toàn cả. Thế là Lux lại phải chạy tiếp.
“Phù… Chí ít thì chắc cũng đã cắt được đuôi…”
Từ cửa sổ ở hành lang tầng ba của tòa nhà có thể nhìn thấy khu vườn xanh biếc được chăm sóc cẩn thận phía dưới, khi thấy xung quanh không còn bóng người, Lux mới thở phào đứng lại.
Đúng lúc ấy…
“A! Tìm thấy rồi!”
Các nữ sinh xuất hiện từ góc hành lang nhìn thấy Lux reo lên.
“Đây này, đây này! Mọi người đến giúp tóm cậu ta đi!”
“Ấy ấy?! Sao lại gọi cả sinh viên năm ba! Các chị ấy sẽ độc chiếm cậu ta mất!”
Ngay sau đó, các cô gái lũ lượt kéo đến trước mắt Lux.
“Khoan đã…?!”
Trong tay các cô nàng là hàng đống dụng cụ. Gậy đánh trộm hộ thân, dây thừng dùng để trói. Họ còn chuẩn bị cả lưới cỡ lớn và còng tay nữa.
‘Rốt cuộc thì các cô định đi bắt cái gì thế hả…?!’
Lux ngứa mồm chỉ muốn xỉa cho mấy câu.
“Hehehe, cuối cùng thì cũng dồn được cậu ta vào chân tường. Lần này nhất định phải tóm gọn không cho thoát!”
“Đúng đúng, vì bình thường Lux toàn bị các công chúa độc chiếm. Thỉnh thoảng cũng phải làm đồ chơi… ấy nhầm, cũng phải lắng nghe yêu cầu của bọn này chứ.”
Nghe lời thì thầm của cô gái đang cầm vòng cổ, cô gái đứng bên cạnh đá xoáy.
“Ê, nước miếng văng tùm lum kìa…”
Theo phản xạ, Lux lùi lại thì ngay cả sau lưng, không biết từ lúc nào cũng đã bị bủa vây bởi một dàn các nữ sinh khác.
“Chết cha?!”
Lux đã hoàn-toàn-lâm-vào-thế-gọng-kìm.
“Không còn đường nào để chạy đâu cưng. Mau giơ tay chịu trói đi!”
Phần lớn các nữ sinh đều mặt mũi hớn hở ra chiều chiến thắng đã nằm chắc trong tay. Từ giây phút này, đây không còn là trận chiến giữa Lux và các nữ sinh nữa mà đã chuyển sang cuộc tranh giành giữa các nữ sinh với nhau xem ai là người giành được chiến lợi phẩm.
Nhận ra cục diện đã thay đổi, không để vuột mất cơ hội này, Lux nhanh chóng bám tay vào cửa sổ gần đó.
“K-Khoan đã?! Đây là tầng ba đấy?!”
Các cô gái trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Xin lỗi nhé, tại không biết nếu bị các cô bắt thì sẽ phải làm những gì nên…”
Ngay sau đó, từ cánh cửa sổ đang mở, Lux nhảy xuống phía dưới tòa nhà.
“Aaa?!”
Các cô gái hét lên.
Lux đạp chân vào tường giữa lúc rơi xuống, tóm lấy cành cây đang vươn ra để giảm tốc độ rơi rồi tiếp đất.
“Ui da… Q-quả là nhảy xuống từ tầng ba có hơi bị… thốn…”
Tuy đã giảm được phần lớn tốc độ của cú nhảy nhưng dẫu thế, cơn đau nhói vẫn chạy từ chân lên đầu.
“Ờ thì, đổi lại mình đã kéo dài được thời gian”
Lux vừa yên tâm được một chút thì—
“Thấy rồi! Ở đây!”
Nghe được tiếng huyên náo vừa rồi, các nữ sinh từ mọi hướng tập trung lại.
“Lại còn đông hơn cả ban nãy?! Sao các cô không cho tôi thở chút vậy? Người ta vừa mới nhảy từ tầng ba xuống, chân còn đang đau thấu trời đây nè…”
Vội vàng chạy, Lux nghĩ,
‘T-tại sao mình lại lâm vào cảnh này cơ chứ?!’
Quay trở lại thời điểm chỉ vài chục phút trước khi trò vui này bắt đầu…
“Lux-kun, cậu đã quen với sinh hoạt trong học viện chưa?”
Một ngày tháng Năm, sau giờ học, viện trưởng Relie Aingram gọi Lux tới phòng riêng.
Học viện đào tạo Kỵ sĩ rồng đặt tại quận 1 thành phố Crossfield, là học viện dành cho tiểu thư quyền quý, chuyên đào tạo các nữ Kỵ sĩ rồng, những người không phải chịu chế độ trọng nam khinh nữ hà khắc của Cựu đế quốc.
Nhân một sự cố mà Lux, hoàng tử của Cựu đế quốc, đã được nhập học mới khoảng hai tuần trước. Cậu là trường hợp ngoại lệ, được phép theo học nhờ có sự đồng ý của viện trưởng Relie cùng yêu cầu quyết liệt từ phía công chúa Tân vương quốc, Lisesharte.
Tuy tương lai học viện hướng tới việc đào tạo cho cả nam lẫn nữ, nhưng hiện tại Lux vẫn là nam sinh duy nhất được chấp nhận, chắc chắn về mặt sinh hoạt cùng các nữ sinh sẽ có nhiều nỗi lo cũng như khúc mắc, vì thế Relie đã gọi cậu tới nói chuyện.
“Em nghĩ mọi việc đang diễn ra khá suôn sẻ, dù ban đầu em cũng lo lắng không biết vào học rồi sẽ thành ra thế nào.”
Lux thành thật trả lời.
Lisesharte, công chúa của Tân vương quốc ban đầu đối địch với Lux, nhưng sau đó cô cùng hầu hết nữ sinh trong học viện đều đối xử rất tử tế với cậu. Ngay cả những sinh viên năm ba mới trở về từ cuộc diễn tập tại kinh thành dẫu kinh ngạc trước sự có mặt của Lux, nhưng sau khi được nghe về thực lực của cậu qua cuộc chiến cân tài cân sức với Lisha, cũng như việc cậu đã bảo vệ các nữ sinh khỏi sự tấn công của Abisu, thì không còn ai phản đối việc Lux trở thành sinh viên của trường. Có cảm giác như bây giờ họ đang án binh bất động để quan sát tình hình.
“Ờ thì, có thể cũng do may mắn mà Celistia-san về trễ đấy nhé.”
Relie cười khúc khích, chêm vào.
Celistia Ralgris, tiểu thư cành vàng lá ngọc của một gia đình Công tước, được xưng tụng là người mạnh nhất học viện, đứng đầu các sinh viên năm ba. Cô là một trong tứ đại quý tộc và dường như rất ghét đàn ông. Do phải tham gia vào cuộc chinh phạt tàn quân phản loạn ở kinh thành nên cô sẽ ở lại đó thêm ít lâu.
Vì thế mà lúc này đây, Lux có thể tận hưởng cuộc sống yên bình trong học viện.
“Nhưng mà Lux-kun, có khá nhiều sinh viên bất mãn với cậu đến phàn nàn với tôi đấy.”
“Hả?”
Đột nhiên Relie thở dài ra chiều phiền muộn.
‘Không biết mình đã phạm phải tội lỗi tày đình gì? Hay là quả nhiên vẫn có sinh viên năm ba phản đối việc mình nhập học?’
Lúc những lo lắng ấy bủa vây lấy Lux thì…
“Ta-da! Là cái này!”
Rầm.
Relie cười toe toét, đặt một chồng giấy dày cộp áng chừng hơn trăm tờ lên bàn.
“Ưm… Đừng nói với em đây là…”
Là hoàng tử của Cựu đế quốc, Lux vốn bị coi là tội đồ nên khi được ân xá, cậu phải tuân theo một cam kết, đó là nghĩa vụ làm “Hoàng tử tạp vụ”, nhận ủy thác làm việc vặt từ tất cả người dân trong vương quốc.
Công việc hiện tại là nhận ủy thác từ những người có liên quan đến học viện này, bao gồm tất cả sinh viên, nhưng…
“Chắc nhìn là cậu biết rồi nhỉ. Công nhận nhiều thế này thì ba đầu sáu tay cũng không xuể, thế nên trước nay tôi thường để cho cậu tự chọn làm những việc cần được ưu tiên, nhưng những phần còn lại đã bị ứ đọng đến mức này rồi.”
“…”
Thấy Lux đông cứng người, mặt đờ đẫn không biết phải nói gì, Relie cười vẻ láu lỉnh.
‘T-thôi xong tôi rồi…’
Dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ thì mỗi lần Relie cười kiểu ấy là Lux sẽ bị ăn hành.
“E-em cũng biết thế, nhưng chẳng còn cách nào khác…”
Lux vừa hấp tấp định phân bua thì nghe thấy tiếng cười nói của các nữ sinh vọng đến.
…?
Có vẻ những tiếng đó phát ra từ các phòng học trong tòa nhà và từ khuôn viên học viện…
“Cô hiểu mà. Nên giờ chúng ta phải xoa dịu các nữ sinh bằng sự kiện ‘Trận chiến tranh giành Lux-kun’ thôi.”
“… Sao cơ ạ?”
Thấy Lux bối rối trước lời nói của mình, Relie trải rộng một tờ ủy thác được viết trên giấy đỏ lên mặt bàn.
“Đây là sự kiện nhằm giải tỏa bất mãn của các sinh viên không được cậu nhận ủy thác. ‘Ủy thác đặc biệt: Trong vòng một tuần sẽ được Lux-kun ưu tiên nhận mọi ủy thác’. Nghĩa là trong thời gian quy định, ai lấy được tờ giấy này từ cậu sẽ được độc chiếm cậu một tuần.”
“C-cô đang đùa em phải không?! Đừng nói là cô thực sự…”
Khuôn mặt của Lux nhăn như bị.
Relie không trả lời, chỉ cười như được mùa.
“Giới hạn trò chơi là một tiếng kể từ bây giờ. Tôi sẽ giao cho cậu tờ ủy thác này, nếu có thể chạy thoát trong vòng một tiếng thì cậu sẽ không phải nghe lệnh của bất cứ ai. À, vì tất cả đều bị cấm dùng Long giáp nên cậu không được làm các tiểu thư bị thương đâu đấy.”
“Đ-đợi đã?! Đùng một cái, cô bắt em…”
Nói gì thì nói, chuyện này quá lộn xộn. Lux vừa định cãi lại thì nghe thấy tiếng chân chạy rầm rầm từ ngoài phòng viện trưởng.
“Ái chà, có vẻ mọi người đã nhanh chân đến đây rồi. Không chạy mau thì sẽ bị tóm gọn đấy.”
“Cô nghĩ cái gì thế? Em cũng đến bó tay với cô.”
Giây tiếp theo, Lux chạy như bay ra khỏi phòng viện trưởng.
Ngay sau đó, các nữ sinh đang đi lên cầu thang của tòa nhà hò hét lên đầy phấn khích.
Cứ thế, “Trận chiến tranh giành Lux” đã bắt đầu.
Sau khi chạy vòng vòng trong khuôn viên trường khoảng bốn mươi phút, Lux bị dồn đuổi ở hành lang tòa nhà.Vì có vẻ như trong trò chơi này nếu ra khỏi khuôn viên trường sẽ phạm luật nên lúc nào Lux cũng bị nguy hiểm bủa vây.
“Haa… Haaa…”
Lúc này Lux đã mệt đứt hơi, dẫu có chút thể lực nhờ từng làm việc vặt nhưng bị truy đuổi như vậy thì sức mấy mà chịu được.
Tuy Lux có thể quy hàng, giao nộp tờ ủy thác, nhưng nhìn thấy các cô gái háo hức tham gia cuộc truy đuổi, Lux có dự cảm mình sẽ bị bắt làm những yêu cầu không thể tưởng tượng.
Nhìn thấy một cô gái quen quen, ngay lập tức Lux núp vào bụi rậm.
“… Hehe.”
Cô gái liếc nhìn Lux, khẽ nháy mắt rồi cứ thế đi vào trong một tòa nhà tách biệt với các phòng học.
“…”
Nhận được tín hiệu bằng mắt của cô gái, Lux quan sát kỹ lưỡng xung quanh rồi từ từ bước ra khỏi bụi rậm, lén lút đi theo cô vào trong tòa nhà.
Đó là một không gian rộng lớn làm bằng đá, thoảng mùi dầu máy và kim loại. Phía trước bàn làm việc đặt ở chính giữa là cô gái nhỏ bé mặc áo khoác trắng đang ngồi với vẻ mặt tươi tỉnh.
“Yo.”
Chủ nhân của tòa nhà giơ một tay lên chào.
Lisesharte Atismata.
Công chúa Tân vương quốc, kỹ sư thiên tài trong lĩnh vực chế tạo Long giáp, nhìn Lux đi vào với nụ cười âu yếm.
“Ưm… Tôi…”
“Không cần khúm núm thế. Ngươi muốn ta giúp phải không? Được thôi. Ta sẽ cho ngươi tạm thời trú ẩn ở đây.”
Lisha nói rồi quay lại với bàn làm việc.
“C-cảm ơn cô. Thế thì… tôi xin phép làm phiền.”
Vừa thở phào nhẹ nhõm, Lux vừa ngồi xuống ghế sofa gần đó.
Trong xưởng chế tạo Long giáp, bằng quyền hạn của Lisha – vốn là chủ xưởng, những sinh viên không có liên quan không được phép tự ý ra vào. Nghĩa là hiện giờ, khi “Trận chiến tranh giành Lux” đang diễn ra trong học viện thì đây là chỗ an toàn nhất.
Miễn là bản thân Lisha không có bất cứ âm mưu gì…
‘Chậc, mình nghĩ Lisha-sama vốn bình thường cũng có qua lại nhiều, sẽ không tham gia vào trò chơi này…’
Nghĩ rồi Lux thả lỏng người, thư giãn cơ thể một chút.
“Cô lại đang chế tạo thứ gì à?”
Trên bàn chế tác trước mặt Lisha là bộ Long giáp màu xanh lá cây đã bị chia thành nhiều mảnh.
“Ờ, đây là một thí nghiệm mới.”
Lisha đáp, ưỡn bộ ngực khá lớn so với cơ thể mảnh mai.
“… Thí nghiệm?”
“Đúng thế. Ta làm cho ngươi xem nhé.”
Lisha nhếch mép cười, với tay lấy Long kiếm ở bên cạnh.
Ngay lập tức, những lằn màu bạc chạy dọc khắp thân kiếm tỏa sáng.
“Bắt lấy con mồi! ‘Arms Wyarm’.”
“Ớ?”
Ruỳnh!
Trong lúc Lux còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thì Long giáp đang nằm trên bàn chế tác đã biến thành một bàn tay khổng lồ, tóm gọn cả người cậu.
Lux trợn tròn mắt ngạc nhiên trước sự việc không thể lường trước này.
“Hê hê. Thế là tóm được ngươi rồi nhé, hoàng tử tạp vụ. Ta nói này, ngươi hơi bị đào hoa quá đấy!”
Lisha nhìn Lux bằng vẻ mặt hí hửng, hồn nhiên như một đứa trẻ vừa thành công với trò chơi khăm của mình. Rồi cô dùng ngón tay chọc chọc vào hông Lux đang bị nhấc bổng lên trời.
“C-cái gì thế này?! Bộ Long giáp này… Chẳng lẽ ngay từ đầu cô đã có âm mưu bắt tôi…?!”
“Đúng thế. Dù có chạy vắt chân lên cổ thì ta cũng chẳng tự tin sẽ tóm được ngươi, thế nên phải nhờ đến một kỹ thuật vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu, không mặc Long giáp mà ở một mức độ nào đó vẫn có thể điều khiển được Long giáp.”
“Sử dụng Long giáp… Chẳng phải luật lệ của cuộc thi lần này là không được sử dụng Long giáp sao?”
“Ừ, thế nên ta đâu có mặc Long phục. Nhìn xem.”
‘Lách luật giỏi quá ha…!’
Lux rất muốn đá đểu nhưng đang bị Long giáp nắm chặt trong tay nên chẳng dám ngo ngoe.
“Không phải chẳng cần tham gia ‘cuộc tranh giành’, từ trước đến nay, Lisha-sama nhờ gì tôi đều nhận ư?!”
Lux nói, cố gắng thuyết phục Lisha.
“L-làm gì có chuyện đấy. T-ta bình thường vẫn phải nhẫn nhịn nhiều lắm đấy… Hơn nữa còn phải tính chuyện mai này, sao có thể giao ngươi cho đám con gái đó…”
Lisha đỏ bừng mặt, vừa thẹn thùng đan các ngón tay vào nhau vừa lẩm bẩm.
“B-bởi thế ngươi hãy chuẩn bị tinh thần đi. Dù có tài thánh nhà ngươi cũng không thể tay không mà thoát khỏi Long giáp được đâu.”
Cô bắt đầu sờ mó trên áo Lux.
“Đâu nào, đâu nào? Ngươi cất tờ ủy thác đặc biệt ở đâu…”
“N-Ngừng tay…! Tôi hiểu rồi, tôi xin đầu hàng!”
Trước cảm giác bị bàn tay nhỏ xíu, mịn màng sờ soạng trên người, Lux thấy nhộn nhạo nhưng vẫn ráng kiềm chế, lên tiếng.
“Tờ ủy thác đó tôi để trên ngực, chỗ bị cánh tay Long giáp đè lên…”
“Thế hả? Hiểu rồi.”
Lisha nắm lấy Long kiếm, thao tác tinh thần dựa nào ý niệm.
“Arms Wyarm”, hông Lux lỏng ra một chút, ngay giây phút ấy…
“Lisha-sama, xin lỗi.”
“… Cái gì?!”
Lợi dụng kẽ hở mỏng như sợi tóc, Lux trượt khỏi bàn tay của Long giáp. Vừa chạm đất, cậu giậm chân xuống sàn nhà bằng đá, nhanh chóng vọt khỏi xưởng.
“Khôn lỏi quá đấy, Lux! Đứng lại!!”
“Công chúa cũng gài bẫy tôi trước còn gì!”
Thoát khỏi Lisha đang đuổi theo bằng đôi mắt đẫm lệ, Lux chạy thục mạng. Để tránh không bị các nữ sinh khác phát hiện, cậu luồn lách giữa các khe tường của các kho đựng Long giáp và bụi cây rậm rạp.
“…A, Lu-chan.”
“Ối mẹ ơi?!”
Phía tường gạch đỏ có một cô gái đang đứng.
“Hả, Philuffy?! Sao cậu lại ở đây?”
Philuffy Aingram, người bạn thanh mai trúc mã của Lux, thường ngày luôn tỏ vẻ hòa nhã, hơi lơ đãng. Cô gái có mái tóc màu hoa anh đào đang ăn cái gì đó như là bánh gạo.
Đột nhiên gặp Philuffy, bất giác Lux đứng lại.
“Phải gọi là Phil-chan chứ.”
Tuy vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, Philuffy nói với giọng pha chút hờn dỗi. Cô gái này muốn những người có quan hệ thân thiết phải gọi nhau bằng tên thân mật. Tuy giờ xung quanh không có ai nên không sao nhưng ngay cả trong lớp học cô cũng nằng nặc bắt Lux gọi bằng biệt danh khiến cậu xấu hổ không để đâu cho hết.
“X-xin lỗi… Nhưng mà Phil-chan, sao cậu lại ở chỗ này?”
Tính cách tự do tự tại, không màng đến xung quanh, nên thật khó mà nghĩ đến chuyện cô cũng tham gia vào sự kiện lần này.
Vừa nghiêng đầu Lux vừa hỏi.
“Vì bánh ngọt. Ngoàm…”
“… Hả?”
Nuốt chửng miếng bánh vừa ngoạm xong, Philuffy phán một câu không đầu không đuôi làm Lux chẳng hiểu gì.
“Tại vì chị tớ bảo sẽ cho bánh nếu bắt được Lu-chan.”
“C-cái người đó nghĩ gì không biết nữa…?!”
Nghe câu trả lời khẽ khàng của Philuffy mà Lux tức lộn ruột. Thật bó tay với cái bà viện trưởng này, đến em gái ruột mà cũng lôi vào cuộc.
‘…Không đúng, phải nói là chỉ bằng một cái bánh mà đã bị dụ vào tròng thì Philuffy thiệt khờ hết sức.’
“Chuyện là thế. Tớ đến bắt cậu này.”
Philuffy vào tư thế tấn công bằng động tác chậm rãi. Tại Học viện sĩ quan hoàng tộc, không chỉ được đào tạo kỹ thuật sử dụng Long giáp mà các sinh viên còn được học cả kiếm đạo và võ thuật phòng thân.
Tuy Lux chưa từng nhìn thấy Philuffy lúc chiến đấu nhưng…
‘Dù gì thì Philuffy cũng là con gái, lại có vẻ như thần kinh vận động không được tốt lắm nên chắc mình có thể thoát được.’
Vì nếu phải đánh nhau to thì có khả năng bị các nữ sinh khác phát hiện nên Lux tính chỉ lách qua Philuffy.
“Phil-chan. Nguy hiểm đấy, cậu cẩn thận nhé.”
“Ừ. Tớ biết rồi.”
Sau khi cảnh báo, Lux bắt đầu chạy. Khi cậu định vòng qua bên hông Philuffy thì…
“Tớ sẽ cẩn thận không làm cậu bị thương.”
“Hả?”
Giọng nói nhỏ nhẹ vang bên tai Lux. Nắm lấy cổ tay của cậu, Philuffy khóa chặt người Lux từ phía sau lưng. Hơn nữa cô còn nhanh chóng tóm lấy cánh tay còn lại, dùng một chân của mình siết chặt chân Lux. Chỉ trong nháy mắt, Philuffy đã hoàn toàn phong tỏa mọi cử động của Lux.
“C-cái gì thế này?!”
Cử động của Philuffy không hề nhanh một chút nào. Trái lại, mọi động tác của cô đều vô cùng từ tốn, ấy thế mà Lux lại chẳng thể tránh được.
Mượt mà, uyển chuyển như nước chảy, như những chiếc lông vũ đang bay lượn nhẹ nhàng giữa không trung, không hề có một động tác thừa. Bằng thể thuật tuyệt đẹp ấy, Philuffy đã dễ dàng tóm được Lux.
“Ư…?! Sao mình chẳng thể cử động dù chỉ một ngón tay thế này?!”
Vì đối thủ là bạn thân từ nhỏ nên ngay từ đầu cậu đã định không mạnh tay. Nhưng bây giờ dù đã dốc hết sức mà Lux vẫn không thể giãy ra được.
“Ừm, kể từ khi tớ bắt đầu tập võ đến giờ, chắc cũng phải bảy năm rồi ấy nhỉ.”
Bằng giọng tỉnh khô, Philuffy lẩm bẩm.
“S-sao không nói sớm?!”
Nghe lời xác nhận một sự việc ngoài sức tưởng tượng, Lux sửng sốt. Nhưng cứ cho là cô đã tập võ đi chăng nữa, cái sức mạnh như quái vật này là sao chứ? Có cảm giác cô không dùng nhiều sức mà Lux vẫn không tài nào nhúc nhích. Giống như sự khác biệt về sức mạnh giữa người lớn và trẻ con.
“Tốt rồi. Thế này thì có thể cùng Lu-chan ăn bánh ngọt rồi.”
Vừa khống chế toàn thân Lux, Philuffy vừa mỉm cười nói với vẻ sung sướng. Bị Philuffy ấn ngực vào lưng từ phía sau, Lux vừa bị chèn ép vừa tận hưởng cảm giác ngọt ngào, mềm mại.
‘Q-quả là điện nước của Philuffy thật là đầy đủ…’
Tim Lux đập rộn lên. Theo nghĩa nào đó thì bị Philuffy chế ngự thế này đến bao giờ cũng được…
“À phải rồi, đơn ủy thác…”
Đúng lúc ấy từ ngực Lux, lá đơn ủy thác màu đỏ rơi xuống sàn nhà. Philuffy cúi xuống định nhặt lên, ngay khi cô vươn tay ra thì…
“Á…”
Vùng khỏi vòng tay Philuffy, Lux chạy trốn thành công.
“Xin lỗi nhé, Philuffy!”
Cứ thế, nhanh chóng lấy lại tờ ủy thác, Lux chạy lẩn vào bóng của kho chứa Long giáp.
“Haa… Haa… Sắp đến lúc mình sức tàn lực kiệt rồi…!”
Sau khi may mắn thoát khỏi Philuffy, thể lực của Lux đã đến giới hạn. Cậu đi về phía phòng nghỉ của bãi diễn tập.
‘Khoan… Nếu giờ các tiết học đã kết thúc thì chắc chắn sẽ không có ai ở đó!’
Nghĩ rồi Lux lẻn nhanh vào phòng nghỉ.
Quả như dự đoán, trong căn phòng rộng lớn không một bóng người.
“… Được nghỉ xả hơi rồi.”
Để tránh không bị phát hiện, Lux cẩn thận di chuyển về phía sau tấm bình phong dùng khi thay quần áo.
“Haaaa…!”
Ngồi xuống sàn nhà lát gỗ, Lux thở một hơi dài thườn thượt. Cứ thế này thì khoảng mười phút nữa trò chơi sẽ kết thúc. Vừa nghĩ vậy thì cậu nghe tiếng cửa lách cách mở.
“…”
Ngay lập tức Lux nín thở, cố gắng giấu mình.
“Rõ chán, đúng là không thể nào mê nổi. Mãi mới có cơ hội để tóm được Lux-kun mà lại phải đi tập thế này…”
“Ahaha, phải chịu chứ biết làm thế nào. Vì Long giáp đã được điều chỉnh xong nên nếu không thử vận hành thì…”
Dựa vào giọng nói thì có khoảng năm đến sáu người vừa vào. Có vẻ đó là những thành viên của hội “Kỵ sĩ đoàn”, lực lượng đặc biệt của học viện đang đột ngột bị bắt phải tham gia vào buổi vận hành thử vốn không nằm trong kế hoạch này.
‘L-làm sao bây giờ? Cứ thế này thì…’
Xui xẻo cho Lux, cửa sổ và cửa ra vào đều nằm cách xa tấm bình phong nên nếu không đi qua các cô gái thì cậu không thể thoát ra ngoài.
‘Khi các cô ấy thay đồ sẽ đi về phía tấm bình phong này mất!’
Lux vừa chuẩn bị tinh thần đối mặt với nguy hiểm thì…
“Soạt”, cậu nghe thấy tiếng vải trượt xuống.
‘Hả? Haaaaaaả…?!’
“Ái chà, đồ chíp đáng yêu quá. Cậu mua ở đâu thế? Xinh quá đi.”
“Đ-đừng nhìn chằm chằm thế, người ta mắc cỡ…”
“Cậu nói gì thế? Cậu có hàng khủng khác hẳn với tớ thì tớ phải nhìn chứ!”
Nghe giọng đùa giỡn hồn nhiên của các cô gái, tim gan Lux lộn tùng phèo. Có lẽ nào…
Từ sau tấm bình phòng, Lux thận trọng nhìn về phía các cô gái.
“Á…?!”
Đó là khung cảnh của chốn bồng lai tiên giới. Một số cô gái Lux từng nhìn thấy đứng cùng một số cô gái lạ, có vẻ là thành viên năm thứ ba. Tất cả đều đã cởi đồng phục, trêu đùa nhau trong bộ đồ lót.
‘…T-tại sao chứ? Sao các cô đã thay đồ rồi?!’
Đầu óc Lux trống rỗng một lúc, rồi cậu nhận ra lý do. Đó là bởi về cơ bản thì đây là học viện chỉ giành cho nữ sinh nên chẳng mấy ai lại mất công nấp sau tấm chắn để thay đồ. Tuy có một nam sinh duy nhất là Lux nhưng cậu vẫn chưa được chính thức gia nhập vào hội “Kỵ sĩ đoàn”. Hiện giờ, khi mà trong căn phòng này chỉ có người của “Kỵ sĩ đoàn” thì chẳng có lý do gì để các cô gái phải đề phòng.
‘P-phải làm gì bây giờ…?! Mình không thể ra khỏi đây được…!’
Lỡ có ai nổi hứng đi về phía này thì…
“Nhắc mới nhớ, cái cậu chàng đầy tai tiếng ấy, tên là Lux Arcadia đúng không? Cho cậu ta vào học liệu có ổn không nhỉ?”
Đột nhiên một cô gái lên tiếng. Tuy cách nói không có vẻ giận dữ hay khó chịu nhưng vẫn đầy cảnh giác.
Cách nói ấy hoàn toàn dễ hiểu đối với sinh viên năm ba, những người đã phải chịu sự phân biệt đối xử nghiệt ngã của Đế quốc cho đến năm năm về trước, lại chưa hiểu rõ con người Lux.
“Không sao đâu. Thử nói chuyện thì cậu ấy là người nhũn nhặn, khiêm nhường lắm. Lại còn là một Kỵ sĩ rồng tài ba nữa…”
“Đúng đúng, thêm vào đó lại còn là cựu hoàng tử, mặt mũi cũng khôi ngô, tuấn tú lắm đấy…”
“Thế cơ à? Nhưng mà liệu có bị cậu ta giở trò biến thái hay nhìn trộm lúc tắm không? Hoặc nhìn chúng ta bằng con mắt dâm đãng? Nói cho cùng thì… ‘đàn ông’ của đất nước này, hầu hết đều là sinh vật như thế còn gì.”
Thêm một người phản bác lại những lời khen dành cho Lux lúc trước. Nhưng…
“Không đâu, Lux-kun không như thế. Em không nghĩ cậu ấy có thể làm những chuyện đồi bại đó.”
“Đúng đấy! Sau khi được chứng kiến Lux chiến đấu, tất cả chúng em đều tin tưởng cậu ấy.”
Tuy rất sung sướng khi được các thành viên năm hai ra sức bảo vệ nhưng…
‘Cứ theo đà này mình lại càng không được để các cô ấy phát hiện…!’
Dù có là việc nằm ngoài ý muốn đi chăng nữa, việc đã lỡ nhìn thấy các cô gái chỉ mặc trên mình bộ đồ lót cũng đủ khiến Lux cảm thấy đầy tội lỗi.
“A, Krulcifer-san. Chào cậu.”
Lux giật bắn người trước câu chào vui vẻ của các nữ sinh đang thay đồ.
Krulcifer Einfolk, tiểu thư con của Bá tước tại Yumil, đại quốc phía Bắc. Hiện giờ cô là du học sinh tại học viện. Người con gái bí ẩn với vẻ đẹp ma mị, hoàn hảo, đồng thời cũng là một Kỵ sĩ rồng đa tài.
Lux càng cuống hơn khi thấy cả bạn cùng lớp với mình cũng đến.
‘Bỏ xừ! Bằng bất cứ giá nào cũng phải nhanh chóng ra khỏi đây, không thì…’
Nhưng nghĩ nát óc cậu vẫn không tìm được cách nào để tẩu thoát, thời gian thì cứ trôi đi.
“Nhắc mới nhớ, Krulcifer-san, cậu có biết sách hướng dẫn sử dụng Long giáp để đâu không? Tớ nhớ mang máng là có vài quyển cất ở đây.”
“À… Để ở chỗ có ánh nắng rọi vào sẽ làm hỏng sách nên chắc là chỗ này…”
Ngay sau khi nghe thấy câu trả lời đó,
“… Ơ?”
“Á…?!”
Krulcifer đi đến chỗ tấm bình phong, phát hiện ra Lux. Bộ đồng phục đã được cởi bỏ, trên người Krulcifer lúc này chỉ còn độc mỗi bộ đồ lót.
“…?!”
Trong khoảnh khắc, Krulcifer nhìn Lux bằng khuôn mặt sửng sốt.
Ngày thường điềm tĩnh là thế, giây phút này hai gò má Krulcifer vẫn ửng đỏ lên vì xấu hổ. Lux cũng luống cuống đến mức không thể nói gì, chỉ còn biết nhìn Krulcifer chằm chằm. Thân hình cô thon thả không một chút dư thừa. Ngực và vùng eo đầy đặn nữ tính. Nước da mịn màng, trắng bóc như tuyết đầu mùa phảng phất mùi nước hoa ngọt ngào. Lần đầu tiên nhìn thấy Krulcifer trong bộ đồ lót, Lux ngỡ ngàng trước vẻ đẹp hoàn hảo, không tì vết của cô. Thế nhưng…
‘Tàn đời tôi rồi…’
Chỉ trong tích tắc, mặt Lux xám ngoét.
‘Cứ thế này thì mình sẽ bị buộc thôi học vì tội nhìn trộm phụ nữ thay đồ mất! Trở thành kẻ tội đồ đã phản bội lại lòng tin của các cô gái rồi bị đi tù mọt gông…’
“Krulcifer-san, sao thế? Có chuyện gì à?”
Trong lúc đầu óc Lux đang tưởng tượng ra viễn cảnh đen tối thì từ phía bên kia tấm chắn có người cất tiếng hỏi. Ngay lập tức, Lux cúi gằm mặt, chuẩn bị tinh thần bị lên đoạn đầu đài.
“… Không có gì. Tớ tìm thấy sách hướng dẫn rồi này.”
Krulcifer lấy lại nụ cười bình thản như mọi khi, bước về phía Lux. Cô vươn tay lấy quyển sách đang đặt ở gần đó rồi quay lại chỗ các cô gái đang ở phía bên kia tấm bình phong như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Ớ…?”
“Chắc tớ không tham gia được buổi tập hôm nay rồi. Tớ vừa nhớ ra ‘Fafnir’ vẫn chưa được điều chỉnh xong…”
“Thế à? Vậy bọn tớ đi nhé.”
Sau câu nói của Krulcifer, các cô gái vui vẻ đáp lại rồi lần lượt ra khỏi phòng chờ đi đến bãi diễn tập.
“Ưm…”
Lux thấp thỏm, ló mặt ra khỏi tấm bình phong nghe ngóng tình hình.
“Ổn rồi đó, anh chàng rình trộm đáng yêu.”
Krulcifer đã mặc lại đồng phục, ngồi đọc sách ở bàn. Cô tủm tỉm cười, liếc mắt nhìn Lux. Nhờ cử chỉ đó mà Lux cũng hiểu ý đồ của cô.
“… Cảm ơn cô nhiều lắm.”
“Cậu thì vui mừng trong khi tôi đây phải chịu xấu hổ.”
Krulcifer cười khúc khích, trêu chọc khiến Lux đỏ bừng mặt.
“T-tôi không cảm ơn cô về chuyện đó, t-tôi…”
“Ái chà, hóa ra cậu không có hứng thú gì với cơ thể của tôi à? Ấy thế mà lúc nãy cậu nhìn tôi như thể bị thôi miên ấy.”
Krulcifer bồi thêm bằng giọng nói ngọt như đường đầy vẻ tự tin.
‘B-bị cô ấy nhận ra rồi…?!’
“A… Ư…Tôi xin lỗi về chuyện đó.”
Đột nhiên, Krulcifer quay lại với vẻ nghiêm túc.
“Tôi lại đùa hơi quá trớn rồi. Tật xấu của tôi đó.”
Như để trấn an Lux, cô đặt ngón trỏ xuống chỗ bên cạnh mình ra hiệu cho Lux ngồi xuống.
“Vậy là cô đã tha lỗi cho tôi?”
“Đúng, tạm thời tôi định như thế. Tại sao nhỉ? Cứ nhìn thấy cậu là tôi lại ngứa ngáy muốn trêu đùa. Tôi không có ác ý gì đâu, cậu đừng bận tâm.”
“…”
Nụ cười cùng lời thì thầm ấy có vẻ thành thật.
Nhưng…
‘Trò đùa của cô làm tôi muốn đứng tim á…’
Mang trong lòng những cảm xúc hỗn tạp, Lux ngồi xuống cạnh Krulcifer.
“… Nhưng mà cậu nên cẩn thận hơn một chút vì hiện tại cậu là nam sinh duy nhất trong học viện.”
“Tôi sẽ tự kiểm điểm…”
Nhìn Lux đang cúi đầu, Krulcifer nói bằng giọng nhẹ tênh.
“Cậu biết vậy thì tốt.”
Nói rồi cô gấp cuốn sách đang đọc dở, hướng mắt về phía Lux đang ngồi bên cạnh.
“Chẳng mấy khi được như thế này, hay cậu nghỉ một chút đi. Đúng lúc tôi đang có chuyện muốn
hỏi cậu.”
“A, nhưng mà giờ tôi đang…”
“Hình như tiếng chuông báo hiệu cái sự kiện gọi là cuộc chiến tranh giành cậu đã kết thúc vang lên rồi thì phải.”
“Hả?”
Nghe Krulcifer nói, Lux nhìn đồng hồ thì đúng là đã quá thời gian quy định. Có lẽ trong lúc hoảng loạn cậu đã không nghe thấy.
“Cuối cùng thì cũng thoát… Haaa…!”
Thấy Lux nằm phủ phục lên bàn, Krulcifer khẽ bật cười.
“Cậu không đánh mất tờ ủy thác đặc biệt đấy chứ? Sơ ý để mất lúc nào không biết thì sẽ thành cười ra nước mắt đấy.”
“A, cô nói cũng đúng. Để tôi kiểm tra lại xem…”
Cẩn tắc vô ưu, Lux lấy tờ ủy thác đặc biệt từ trong túi ra để lên bàn.
Tờ ủy thác vẫn còn nguyên vẹn, không bị ai lấy mất. Chỗ trống để điền tên người chiến thắng vẫn để trắng.
“Cảm ơn cô nhiều lắm, Krulcifer-san.”
“Thế á? Tôi thì nghĩ cậu chẳng việc gì phải cảm ơn tôi. Bởi vì…”
Krulcifer mỉm cười đáp lại Lux lúc này đã yên tâm. Ngay lúc đó…
“Ơ?”
Rầm! Cánh cửa phòng chờ bị mở toang.
“Cuối cùng cũng tìm ra cậu rồi, Lux! Mau ngoan ngoãn đưa tờ giấy ủy thác đó cho ta!”
Đứng đầu đám đông nữ sinh đang túm tụm trước cửa là Lisha.
‘Ủa, rõ ràng là hết giờ rồi cơ mà. Tại sao…?’
Lux ngẩn người không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Đã hết giờ! Lúc này, ai đang nắm giữ trong tay tờ ủy thác đỏ sẽ có quyền tự do sai khiến Lux trong vòng một tuần!”
Từ đằng xa, tiếng nữ sinh có vẻ là người giữ vai trò trọng tài cùng tiếng chuông chói tai vọng đến.
“Haaaaaả…?! Rốt cuộc thì…”
“Tôi đã cảnh báo trước rồi mà, cậu nên cẩn thận hơn một chút.”
Lux quay phắt lại thì thấy ngay câu trả lời đằng sau lưng. Cầm trong tay tờ ủy thác đỏ, Krulcifer thản nhiên cười.
Ngay khi nhìn thấy cảnh đó, đám đông nữ sinh hét lên thất thanh
“Kyaaaaahhhh.”
“T-tại sao…?! Rõ ràng theo đồng hồ trong phòng thì đã hết giờ…”
“Chỉnh lại kim giờ một chút là được chứ gì.”
Krulcifer tỉnh bơ đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc.
“…”
‘Mình đã ăn một quả lừa ngoạn mục…!’
Những mỏi mệt tích tụ cho đến tận lúc này ập tới, Lux ngồi phịch xuống sàn nhà.
‘Mình đã nghĩ Krulcifer không có hứng thú với chuyện này…’ Krulcifer điền tên vào tờ ủy thác đỏ, đưa cho trọng tài, chính thức trở thành người chiến thắng.
“Ván đã đóng thuyền, trong vòng một tuần tôi có quyền sai bảo cậu. Hy vọng cậu sẽ hợp tác.”
“À… Vâng.”
Lux đáp, vẫn giữ vẻ mặt thất thần.
Ngay sau đó, từ các cô gái đồng loạt phát ra đủ thứ phản ứng “Chúc mừng cậu!” “Quả xứng Krulcifer.” “Không ngờ ngay đến Krulcifer-san cũng nhắm đến cậu ta…”
Những lời hân hoan đó bao bọc lấy hai người, Krulcifer quay sang Lux.
“Nhân tiện, Lux-kun, tôi có thể nhờ cậu luôn một việc được không?”
“À, vâng… Nếu là việc tôi có thể làm được…”
Lux đứng dậy, nói với tâm trạng phân nửa đã quá chán chường. Nghe vậy Krulcifer mỉm cười rạng rỡ, ấn ngón tay vào ngực Lux.
“Trong vòng một tuần kể từ hôm nay, tôi muốn cậu trở thành người yêu của tôi. Đó là việc tôi muốn nhờ cậu.”
“… Hả?”
Người trong cuộc là Lux và cả những người xung quanh đều đờ người ra. Không gian như bị đông cứng lại…
Căn phòng lấy lại sự yên tĩnh, rồi chỉ vài giây sau, sự náo động lại bùng lên.
“Kyahhhhhh!”
Ngay sau những tiếng hét chói tai, các nữ sinh có mặt trong phòng tranh nhau nói tía lia.
“Hết xảy! Đến cả chuyện đó mà cũng có thể nhờ vả.” “Làm sao giờ, nếu đối thủ là Krulcifer-san thì mình không có cửa thắng…” “Khoan đã, nếu nghĩ ngược lại thì lần sau cũng có thể nhờ cậu ấy chuyện tương tự đúng không?” “Ừ, dồn tất cả hy vọng cho trận chiến tranh giành tiếp theo thôi!”
“… Chuyện là vậy. Trăm sự nhờ cậu nhé.”
Krulcifer thì thầm với Lux đang trong tình trạng sắp tẩu hỏa nhập ma rồi ra khỏi phòng chờ.
“Ơ… Khoan đã?! Krulcifer-san?”
“Ê Lux, chuyện này là sao?! Trong khi ta và cậu quan hệ gần gũi thế này rồi mà sao cậu dám…”
Nước mắt ngân ngấn, Lisha nổi trận lôi đình. Nhưng thành thật mà nói thì ngay bản thân Lux cũng chẳng hiểu mô tê gì.
“Ưm… Tôi cũng không hiểu gì cả.”
Vừa biện hộ với vẻ khổ sở, Lux vừa nghĩ trong đầu.
‘…Vầy nghĩa là sao chứ?’
“… Lý do cụ thể tôi sẽ giải thích cho cậu sau.”
Những lời nói cuối cùng trước khi bỏ đi của Krulcifer vang vẳng bên tai Lux.
Trích tập 2
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về nhãn sách URANIX – zGROUP]