Liệu có sai lầm khi tìm kiếm cuộc gặp gỡ định mệnh trong Dungeon - Tập 2
“Hơi muộn rồi…”
Bầu trời nhuộm màu đỏ sẫm. Thời gian lúc này đã chiều tà.
Sau khi hoàn thành việc mua sắm và tạm biệt chị Eina, hiện tại tôi đang trên đường về.
Trong lúc chạy, tôi rời khỏi đại lộ Tây để chui vào con hẻm nhỏ.
Trái tim mình đã đập liên hồi trước chị Eina… Thật không ổn chút nào.
Trong tâm trí, tôi đang bị cô Wallenstein nhìn bằng ánh mắt trách móc. Tất nhiên đó chỉ là ảo tưởng.
Tôi không muốn tin là mình lại thiếu chung thuỷ… Cơ mà, trước đó tôi cứ luôn miệng nói là muốn có harem còn gì. “A ha ha ha,” tôi cười ngớ ngẩn, cách li khỏi thực tại.
Lòng mình chỉ hướng về cô Wallenstein, lòng mình chỉ hướng về cô Wallenstein…
“… Tiếng bước chân?”
Tôi dừng lại.
Từ sâu trong con hẻm, có tiếng chân ai đó đang chạy vội vàng. Một người… không, là hai người.
Một nhỏ một lớn, tôi có thể đoán ra kích thước của họ dựa vào tiếng chạy.
“Từ đâu thế nhỉ…?”
Đại lộ thì mới vừa rời khỏi. Tôi thử ngoái lại nhìn, có thể thấy rõ dòng người đang qua lại. Và rồi tiếng bước chân càng lúc càng gần hơn.
Mặc dù vẫn còn một khoảng cách nhưng nếu có chuyện không hay xảy ra ở gần nhà của chúng tôi thì phiền lắm.
Tôi hơi lo lắng, lén nhìn trước con hẻm mình hay đi.
“A!”
“Ớ?”
Bất thình lình, một bóng người ngã nhào ngay trước mắt tôi. Có vẻ như người này đã vấp phải chân tôi tại góc khuất của khúc cua.
Tôi tiến đến gần, vẫn còn hốt hoảng…
… Pallum?
Người này có chiều cao còn thấp hơn cả Nữ thần, tay chân thì mảnh mai đến nỗi khiến người ta có cảm giác chỉ cần chạm vào là chúng sẽ gãy liền. Ngay khi nhìn thấy ngoại hình nhỏ nhắn đặc trưng ấy, tôi lập tức nghĩ đến tên chủng tộc trên.
Đó là một tộc á nhân thích ăn uống, nhảy nhót và luôn ồn ào.
“Xin lỗi, cô không sao chứ!?”
“Ư…”
Cô ấy loạng choạng ngồi dậy.
Là một cô gái với mái tóc nhếch nhác màu hạt dẻ phủ tới gáy.
Tướng tá trông rất trẻ. Trên gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn gây ấn tượng sâu sắc.
“Bắt kịp rồi nhé, con nhóc Pallum khốn kiếp!!”
Lúc tôi sắp sửa đỡ cô ấy đứng dậy thì từ sâu trong con hẻm, một gã tộc Người chợt xuất hiện. Giọng nói điên tiết của hắn khiến cô gái Pallum điếng người vì sợ.
Có vẻ như gã là mạo hiểm giả. Ánh mắt lóe tia giận dữ.
Tuổi thì khoảng hai mươi chăng? Lưng đeo một thanh kiếm lớn, vóc người to hơn tôi nhiều.
“Tao sẽ không để mày chạy thoát nữa đâu…!”
Gã thanh niên thở hồng hộc, biểu hiện như một con quỷ.
Hắn đáng sợ đến nỗi mặc dù không bị hắn nhìn trực tiếp nhưng tôi vẫn vô thức lùi lại.
Rốt cuộc thì người này tính làm gì với cô gái Pallum?
Cơ thể tôi tự ý cử động trong lúc vẫn thắc mắc.
Tôi đứng chắn đường gã thanh niên để bảo vệ cô gái nhỏ bé.
“… Hử? Thằng nhóc, vướng víu quá, mau tránh ra!”
Mắt gã thanh niên nãy giờ toàn tập trung vào cô gái, có vẻ như cuối cùng đã nhận thấy tôi.
Má tôi co giật. Dù đã đánh bại biết bao nhiêu quái vật nhưng tôi vẫn không quen tình huống như thế này.
Tuy bị áp lực của gã thanh niên lấn át, tôi vẫn nhất quyết không chùn bước.
“Ơ-ơm… anh đang định làm gì cô gái này vậy ạ…?”
“Phiền phức quá đấy, nhóc! Nếu mày không lập tức biến khỏi đây thì tao sẽ xử mày chung với con nhỏ đằng sau!”
Ôi, không thể thương lượng được rồi.
Mắt tôi gần như trào nước trong lúc tìm cách ứng phó.
Tuy không rõ tình huống nhưng con người này chắc chắn sắp làm chuyện quá đáng với cô gái phía sau tôi.
Tôi vứt chiếc túi đang xách xuống góc hẻm. Cả thanh niên mạo hiểm giả lẫn cô gái Pallum đều tỏ ra ngạc nhiên trước hành động của tôi.
Trong nháy mắt, mặt gã thanh niên đỏ phừng lên:
“Thằng nhóc…! Mày thật sự muốn chết hả…!?”
“Ơ-ơm, t-tạm thời ta hãy bình tĩnh nói ch…”
“Câm mồm, rốt cuộc mày là ai!? Đồng loã của con nhóc đó à?!”
“Ch-chúng tôi mới gặp nhau lần đầu thôi.”
“Thế thì tại sao mày lại giúp nó!?”
“…V-vì cô ấy là con gái?”
“Mày đang nói cái quái gì vậy…!?”
Bản thân tôi cũng chả biết mình đang nói cái gì nữa…
Nhưng chẳng còn cách nào khác. Trong giây phút căng thẳng này, tôi chỉ nghĩ ra được lí do đó thôi.
Là con trai thì phải như thế còn gì. Thấy con gái bị đánh thì phải nhào vô cứu chứ, phải không?
Tại sao tìm lí do thôi mà cũng khó thế nhỉ…!?
“Tôi sao cũng được, tao sẽ xử mày trước…!”
Gã thanh niên đưa tay ra sau lưng và rút kiếm.
Run rẩy trước sát khí đằng đằng, tôi cũng cầm lấy Hestia Knife theo phản xạ.
…
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về Wings Books – NXB Kim Đồng.]