Liệu có sai lầm khi tìm kiếm cuộc gặp gỡ định mệnh trong Dungeon - Tập 3
Tôi rảo bước trên đại lộ Tây Bắc: đường Mạo Hiểm Giả.
Tôi đã chào tạm biệt Nữ thần cùng Lili, và đang tiến tới trụ sở Hội. Bởi tôi cảm thấy chí ít cũng cần phải báo cho chị Eina biết về những chuyện liên quan tới Soma familia mà khi nãy chúng tôi mới thảo luận.
Các cửa hàng ở hai bên đường đã mở cửa buôn bán. Hôm nay chỗ nào cũng đông khách.
Vì các mạo hiểm giả thường xuyên qua lại trên đại lộ này, nên các cửa hàng quanh đây có thiết kế rất bắt mắt. Như cửa hàng phụ kiện kia được xây chủ yếu bằng gạch có cửa ra vào trang trí đặc sắc, còn cửa hàng vật phẩm này thì được dựng từ đá gia công màu tro trông khá cứng chắc. Trên cửa sổ mỗi cửa hàng đều trưng bày những sản phẩm có chất lượng tốt nhất.
Tôi tự hỏi phải chăng hôm nay phần lớn mạo hiểm giả đều nghỉ ngơi hay sao, vì trên đường có rất nhiều á nhân mặc thường phục, không hề mang vũ khí, đang đi dạo xem hàng hoá ở các cửa hàng. Hầu hết là những nhóm nhỏ, trông có vẻ là cùng chung tổ đội với nhau, bàn tán về chuyện này chuyện kia, cười đùa vui vẻ.
Như thế cũng hay nhỉ. Tôi hơi ghen tị trước cảnh những người bạn vui đùa, cùng đi mua sắm đồ dùng cho những cuộc thám hiểm Dungeon với nhau.
Và kia rồi, hiện ra trên con đường chính là thần điện khổng lồ… à không, là Pantheon.
Tôi đi qua sân trước và bước vào trụ sở Hội, với những cột trụ màu trắng xung quanh.
Bây giờ đã là quá trưa, phần lớn các mạo hiểm giả đều đang ở trong Dungeon nên tiền sảnh rộng lớn lát đá cẩm thạch trắng rất vắng vẻ. Hầu như không có những người đồng nghiệp khác đứng chen chúc như mọi khi nên tôi tìm gặp được chị Eina ngay.
“…?”
Chị Eina đang tiếp khách ở quầy của mình. Đứng đối diện chị ấy ở phía bên kia là một mạo hiểm giả đang cầm vật gì đấy được gói trong tấm vải trắng.
Chị Eina vừa đáp dạ vâng vừa suy tư chuyện gì đó sâu sắc. Sắc mặt trông rất bối rối. Tôi không để tâm đến mạo hiểm giả đang quay lưng lại với mình mà đi thẳng đến chỗ chị ấy, tới đủ gần để nghiêng đầu vào hỏi thăm.
Mái tóc dài màu vàng đó trông khá quen thuộc.
Và rồi khi tôi tiến tới đủ gần, chị Eina đã nhận ra sự xuất hiện của tôi. Cặp mắt lục bảo của chị ấy liền mở to.
Sau đó, một phản ứng khác nối tiếp theo. Mạo hiểm giả đang quay lưng lại với tôi chậm rãi xoay người lại.
… Ơ?
Mái tóc vàng kim đung đưa, và rồi đôi mắt vàng kim trong trẻo xuất hiện. Gò má thon gọn, cần cổ mảnh khảnh. Kể cả có không để ý đến làn da trắng trẻo đáng yêu, thì vẫn có thể khẳng định cô ấy thật xinh đẹp.
Gương mặt mĩ miều không thua kém các nữ thần ấy có thoáng chút giật mình khi nhìn thấy tôi.
Là… cô Ais… Wallenstein.
Ba người chúng tôi không ai lên tiếng, chỉ đứng yên tại đó trong im lặng.
“…”
“…”
“…”
Tôi và cô Wallenstein nhìn nhau là chính, còn chị Eina thì quan sát sắc mặt của hai chúng tôi.
Tôi thở không nổi. Đôi mắt màu vàng kim đó đã hớp hồn tôi, khiến tâm trí tôi trống rỗng.
Sự im lặng vẫn kéo dài…
Tôi giữ nguyên vẻ mặt, chậm rãi ra lệnh cho cơ thể quay đi nhằm quay lưng lại với cô gái.
Ngay giây phút có ai đó khẽ nói “Ớ?”, tôi dốc hết sức chạy một mạch tới lối ra.
“Bell! Mau dừng bước!”
Mặc kệ tiếng gọi của chị Eina, tôi cứ chạy, chạy nữa, chạy mãi.
Tôi vừa giậm chân lên sàn đá cẩm thạch trắng, vừa vung mạnh hai tay, chạy băng qua cổng vào của trụ sở với tốc độ tối đa trong khả năng của bản thân.
Tại sao chị Eina và người ấy lại đang nói chuyện với nhau?
Đã xảy ra chuyện gì ư?
Cổ, mặt và tai tôi đỏ lên tới mức đáng sợ. Tôi tiếp tục chạy nhanh hơn như được bản năng mách bảo.
Trong lúc nỗi bối rối lên tới đỉnh điểm, tôi chạy băng qua quảng trường trung tâm, cố tìm cách thoát khỏi nơi này.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, bên cạnh tôi có cơn gió cấp thần tốc lao tới.
Cơn gió đó vụt qua tôi, và rồi đứng chặn ngay trước đường chạy của tôi là người con gái có mái tóc vàng vẫn đang bay phấp phới.
“Từ lúc nào!?”
Tôi mở căng mắt mình, nhưng vì đang chạy hết tốc lực và cơ thể con người thì không có cơ chế nào giống như phanh khẩn cấp nên tôi cứ thế mà chạy va vào cô ấy.
“Bell, cô Wallenstein!”
Tôi nhắm mắt lại ngay trước vụ va chạm và nghe thấy tiếng bước chân của chị Eina chạy tới… nhưng rồi nhận ra bản thân không hề thấy đau đớn.
Tôi giật mình mở mắt ra thì nhận thấy đã có hai cánh tay thon đỡ lấy bụng và lưng tôi, giữ cho người tôi không ngã xuống.
Tôi ngỡ ngàng ngẩng lên thì thấy người đó đang nhìn xuống tôi, hơi nheo mày một chút.
“… Xin lỗi nhé, cậu không sao chứ?”
“X-xin thứ lỗi!!”
Mặt tôi đỏ tía tai, rồi tôi ngay lập tức nhảy thoát ra khỏi vòng tay ấm áp của cô ấy.
Có vẻ như sau khi cơ thể tôi mất thăng bằng hoàn toàn, tôi đã được cô Wallenstein ôm đỡ lấy. Tim tôi đập mạnh liên hồi, ngỡ ngàng trước chuỗi tình huống có thể nói là quá sức tưởng tượng.
“Cậu làm gì thế? Tự dưng bỏ chạy như vậy là bất lịch sự lắm biết không!”
“X-xin lỗi chị Eina…”
Trong lúc xin lỗi theo phản xạ với chị Eina đang trách mắng mình, tôi hướng mắt nhìn sang cô Wallenstein.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi ngoảnh mặt đi ngay. Rồi tôi lắp bắp hỏi chị Eina.
“C-cơ mà, rốt cuộc có chuyện gì… hai người…?”
“Hầy… Cô Wallenstein dường như có chuyện cần tìm cậu đó.”
“Ớ!?”
Nhìn tôi đang bối rối không hiểu sự tình, chị Eina chỉ thở dài với tôi và nói duy nhất nhiêu đó cho tôi hay.
Tôi quay đầu lại theo phản xạ thì thấy cô Wallenstein mở tấm vải gói lấy thứ cô ấy đang cầm trên tay… Đó là một món đồ bảo hộ màu ngọc bích.
Tôi trố mắt nhìn.
“Cô Wallenstein đến tìm gặp tôi hôm nay do cô ấy có nhặt được thứ này trong Dungeon và muốn trả tận tay cậu. Chuyện là vậy đó.”
Nghe chị Eina giải thích sơ lược sự tình, tôi càng thêm phần bất ngờ.
Món đồ bảo hộ này của tôi đã rớt ra trong đợt tấn công dồn dập của lũ quái vật tầng 10 vào ba ngày trước.
Khi ấy vì đang tuyệt vọng chạy đuổi theo Lili, nên tới cuối tôi đã không nhặt lại nó…
Đồng thời tôi cũng đã nhận ra một chuyện: Nhất định chính cô ấy đã ra tay giúp đỡ tôi khỏi sự bao vây của lũ quái vật vào lúc đó.
“… Bell này, hai người tự nói chuyện với nhau đi nhé.”
“Ớ!”
Tôi quay phắt sang phía chị Eina ngay khi nghe thấy thông tin vừa được truyền đạt. Tôi khéo léo phát tín hiệu khẩn cấp bằng giọng thì thầm nhằm than trách chị ấy.
“Kh-khoan đã, chị Eina! Em xin chị đó, làm ơn ở lại đi…! E-em ngất xỉu mất…!”
“Cậu nói cái gì thế? Cậu là đàn ông con trai mà, phải không? Giữ trong lòng rất nhiều chuyện phải bộc bạch thì nên tự mình nói ra đi. Rõ chứ?”
Chị Eina nhỏ nhẹ bảo vậy, gương mặt như muốn nói “Cố gắng lên nhé”, rồi quay bước đi.
Có lẽ chị Eina muốn tận dụng tình huống này để tạo điều kiện cho hai chúng tôi ở riêng với nhau. Tôi nửa muốn khóc trước sự quan tâm của chị ấy. Tôi dõi theo bóng lưng chị ấy đi vào trong trụ sở Hội với cảm xúc của một chú cún con bị chủ bỏ lại.
“… À ừm, của cậu đây.”
“!”
Nghe gọi đến, tôi quay người lại và cầm lấy ngay tức thì món đồ cô ấy đưa.
Cô Wallenstein nhìn chằm chằm về phía tôi. Chúng tôi cao gần như ngang nhau, cô ấy chỉ thấp hơn tôi vài phân.
Toàn thân tôi như hoá thành bức tượng đỏ, hoàn toàn không mở miệng nói lời nào được.
“Tôi xin lỗi.”
“Ơ…?”
“Lỗi tại tôi không giết hẳn con Minotaur đó mà cậu đã dính vào rắc rối và còn bị thương nữa… Tôi đã luôn muốn nói lời tạ lỗi với cậu. Tành thật xin lỗi.”
Cô ấy hơi khép mắt và cúi đầu xin lỗi, làm tôi nín thở. Sau khi đã bình tĩnh lại được trước tình hình hiện tại, tôi bắt đầu lên tiếng.
“Kh-không phải vậy đâu! Lỗi là tại tôi sơ suất đi xuống tầng dưới. Cô Wallenstein hoàn toàn không có lỗi! Nói đúng hơn, cô là ân nhân cứu mạng của tôi! Tôi mới là người phải xin lỗi, tôi cứ tránh mặt suốt, không chịu nói cảm ơn cô… Tôi thành thật xin lỗi!”
Sự run rẩy trong tôi bất ngờ bị đè nén, bằng cách nào đấy tôi đã nói ra được hết những điều mình vốn phải nói từ lâu.
Mới khi nãy tôi chỉ bối rối thôi, nhưng khi người ấy xin lỗi thì tôi cảm thấy xấu hổ muốn chết luôn.
“À, ừm, chính vì thế…”
Tôi nóng khắp cả mặt. Tôi thật sự đã dùng hết sức để tìm ra những lời mình phải nói, và rồi cuối cùng, cuối cùng tôi cũng tự mình truyền đạt được điều đó tới cô ấy.
“Cô đã cứu mạng tôi hết lần này tới lần khác… Tôi xin chân thành cảm ơn cô!”
Tôi mạnh bạo cúi đầu, khom người xuống. Tôi có thể nhìn thấy hòn đá dưới chân, giọt mồ hôi chảy từ trán qua mũi rồi rơi xuống.
Tiếng huyên náo của đại lộ nghe như đến từ đâu đó ở tuốt đằng xa, vang vọng trong tai tôi chỉ có tiếng tim đập mạnh.
Tôi cứng đơ ra đó tầm chừng mười giây. Sau một hồi, bằng cách nào đó tôi đã quay về tư thế ban đầu.
Cô Wallenstein đang nhìn tôi với vẻ hơi ngỡ ngàng, và cô ấy thật sự đang mỉm cười.
“…!”
Ôiii… Tôi vừa khẽ thốt lên, vừa đỏ mặt.
Tôi lại nhìn xuống, che mắt bằng tóc mái nhằm trốn thoát khỏi nụ cười của cô ấy.
“…”
“…”
Cuộc hội thoại dừng lại.
Cả tôi và cô Wallenstein đều không biết nói gì, và thời gian cứ thế trôi đi.
Vào những lúc thế này lại chẳng có bóng dáng một mạo hiểm giả nào đi qua nơi đây. Hai người chúng tôi chìm trong im lặng, đứng yên bất động ở ngay sảnh trung tâm rộng rãi của trụ sở Hội.
“… Cậu vẫn đang nỗ lực thám hiểm Dungeon nhỉ?”
“V-vâng!”
Tôi ngẩng mặt lên trả lời ngay lập tức. Cô Wallenstein tiếp tục nói với vẻ mặt không bộc lộ nhiều cảm xúc.
“Có vẻ cậu đã xuống tới tầng 10 rồi… Giỏi thật đấy.”
“À không, không ghê gớm lắm đâu, đó là nhờ nhiều người giúp đỡ, chứ tôi còn phải cố gắng nhiều! Đến mục tiêu cũng chưa hoàn thành nữa…!”
Tôi lại rơi vào trạng thái bối rối vì đột nhiên được người mình ái mộ khen ngợi. Tôi tròn mắt, vừa quay người vừa vung lia lịa hai tay.
“Lối đánh của tôi là do tự học, còn non tay mà lại hay làm mấy động tác thừa thãi nên nhiều lúc cũng suýt bị quái vật đánh chết. Tôi mà mạnh hơn nữa thì đã không để xảy ra những chuyện đó rồi. Nói chung là tôi còn yếu lắm, thật sự yếu…!”
Những lời lẽ kì quặc không điểm dừng liên tục tuôn ra khỏi miệng tôi. Chẳng biết tôi đang khiêm tốn hay là tự hạ nhục mình nữa.
“…”
Cô Wallenstein chăm chú nhìn vào kẻ đã vứt bỏ liêm sỉ là tôi. Và rồi cô ấy khẽ đưa tay lên cằm trông như đang suy ngẫm chuyện gì đó.
Mất một lúc rối rắm tôi mới nhìn ra cô ấy đang làm gì, rồi tôi rụt rè hỏi với gương mặt còn hơi choáng.
“À, ừm… C-có chuyện gì không ạ?”
Cô Wallenstein tiếp tục im lặng liếc nhìn tôi, có vẻ do dự gì đó, và tầm vài giây sau đấy… Cô ấy rụt rè nói.
“Vậy thì… Để tôi dạy cho cậu nhé?”
“… Hả?”
“… Dạy cậu cách chiến đấu. Cậu không có ai dạy cái đó đúng không?”
Phải mất một lúc lâu tôi mới hiểu được ý trong câu nói của cô Wallenstein. Tôi mở to mắt, bất giác tỏ ra luống cuống.
“Nh-nhưng tại sao… sao cô lại đề nghị như vậy…?”
“… Bởi cậu bảo là muốn mạnh lên. Tôi cũng hiểu cảm xúc đó.” Cô Wallenstein cũng thêm vào ý gì đó giống như là để tạ lỗi với tôi.
Cô ấy thay đổi đột ngột thế này thì tôi làm sao mà giữ bình tĩnh được chứ.
Cô gái này sẽ dạy tôi cách chiến đấu? Học hỏi từ chính người mình luôn muốn đuổi theo ư?
Chuyện này… liệu có ổn không? Liệu có sai lầm không?
Kẻ chưa đủ trình như tôi sao có thể đụng chạm thân mật đến thế với con người này?
Chưa kể đến những rắc rối giữa các familia nữa…
Vô số câu hỏi quay vòng vòng trong đầu tôi. Nhưng tôi biết chúng chỉ là những viện cớ nhằm cố che giấu tâm tư của mình.
Tôi muốn có thời gian trò chuyện, tìm hiểu và cười đùa với cô gái này.
Riêng những tâm tình tôi dành cho cô Wallenstein là không thiếu, thậm chí còn nhiều khổng lồ như một thằng ngốc. Từ tận đáy lòng tôi muốn ở cùng với cô ấy, dù chỉ một chút.
…
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về Wings Books – NXB Kim Đồng.]