Mặt trời màu mật ong - Đọc thử
Chương 1: MÀU CAM CUỒNG NHIỆT TRONG CÁI NÓNG
Tôi, vốn chẳng ưa gì mặt trời.
Mùa này đã sắp đến đầu hạ mất rồi mà vẫn phải chồng một lớp áo khoác dài tay bên ngoài áo sơ mi đồng phục.
Vùng da nào có khả năng bị lộ ra ngoài dù chỉ một chút thôi cũng phải bôi kem chống nắng, phần chân nào ló ra khỏi váy đều cần bao phủ trong lớp tất da màu đen có tác dụng chặn tia UV.
Hễ đứng trước cái gương lắp sẵn ở bên hông lối ra vào là tôi lại bất giác không kiềm được một nụ cười khổ sở bởi bộ dạng chẳng hợp tẹo nào với bộ đồng phục đó của mình.
Hôm nay cũng cầu trời sao cho không có việc gì xảy ra…
Đứng lẩm bẩm mấy câu như thể niệm thần chú khi soi bản thân mình trong gương kiểu như vậy chính là chuyện ngày nào tôi cũng làm.
Cho mũi chân vào bên trong đôi giày loafer đã mang quen rồi gõ mũi giày kêu tông tông để ấn đầu ngón chân vào hết tự nhiên thấy bản thân lạc quan hẳn lên.
Và khi chậm rãi mở cửa cũng là lúc tôi giương chiếc ô che nắng yêu thích của mình…
Vẫn như mọi khi. Tôi một mình trơ trọi dấn tấm thân vào thế giới đã bị ngăn cách khỏi ánh mặt trời.
“Mitsuki, đi cẩn thận nha con!”
Ngay trước lúc cánh cửa khép lại, mỗi lần tôi đều mỉm cười đáp lại “Vâng ~!” khi giọng nói của mẹ vang lên sau lưng, thế là một ngày của cái đứa vốn chẳng ưa gì mặt trời như tôi đã bắt đầu.
“Nóng quá…”
Suốt hành trình đến trường, đã không biết bao nhiêu lần tôi buộc miệng tự nói với mình như vậy.
Dù đã rất cố gắng chọn lấy chỗ có nhiều bóng râm để đi nhưng tôi vẫn không trốn khỏi được cái nóng đầu hạ cứ bám theo dai dẳng, toàn thân đều thấm mồ hôi.
Bước qua khỏi cổng trường, băng ngang sân đất trống đang rất sôi nổi vì là giờ tập sáng của câu lạc bộ thể thao, cuối cùng cũng trông thấy được cánh cửa chỗ thay giày, tôi liền không kiềm được mà thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nhanh chóng ẩn thân vào bóng râm của mấy dãy lớp học, ngay khi chạm đến chỗ tủ để giày là tôi liền hạ chiếc ô đang che xuống rồi vội cởi ngay áo khoác ngoài ra.
Tôi kéo cổ áo quạt phành phạch, trong lúc này thì cứ tạm làm vậy thôi chứ biết sao bây giờ.
Thứ cảm giác khó chịu khi bị cái nóng đầu hạ chiếu vào khiến toàn thân cứ ươn ướt mồ hôi thế này tôi không tài nào quen được.
“Mitsuki, chào cậu-!”
Tôi vừa rảo bước về phía lớp học vừa thơ thẩn nghĩ về mấy chuyện từ sáng thì nghe thấy có tiếng gọi ở sau lưng, tôi liền ngẩng gương mặt đang cúi gằm xuống của mình lên.
“Chào cậu, Midori. Hôm nay cũng nóng dữ ha?”
“Nè. Cái cảm giác ẩm ướt của mùa mưa như này phải làm sao mới hết đây hả?”
Tôi mỉm cười đáp lại mấy câu chào hỏi, cô gái đang quạt phành phạch cổ áo đồng phục y chang tôi cũng vừa nhoẻn miệng cười vừa lau mồ hôi trên mặt đi.
Tôi dừng chân để chờ thì cô ấy cũng chạy nhanh tới đứng bên cạnh, tiếng bước chân xoạch xoạch vang vọng khắp hành lang. Tôi bất giác mỉm cười trước dáng vẻ đó của Midori.
Midori có những đường nét hài hòa trên gương mặt nhỏ nhắn vốn rất hợp với kiểu tóc ngắn của cô ấy, tính cách cũng như vẻ bề ngoài mà bạn thấy đấy, là một người vui vẻ và hoạt bát, được cả các bạn nam lẫn nữ yêu mến.
Và cô ấy cũng là cô bạn thân mà tôi rất đỗi tự hào nữa.
“Này, cậu nghe gì chưa? Tin nóng hổi sáng nay! Hình như You lại được tỏ tình nữa hay sao ấy!”
“Gì cơ. Lần này là em nào?”
“Nè nha! Nghe đâu là Shirasaka nổi tiếng dễ thương nhất trường luôn đó!”
“Hả, là Shirasaka đó á? Quả là tin nóng hổi nhỉ?”
“Chứ gì nữa! Mà nè, ai cũng tưởng đâu thanh niên cứng You đó lần này đổ là cái chắc rồi ~ Vậy mà hồi hôm kia lại có mấy bạn khác bắt gặp Shirasaka vừa khóc vừa chạy về từ phía sau nhà thể thao! Cho nên, xem ra You lại từ chối con người ta nữa rồi!?”
“Hả…”
“Cái tên You đúng là cứng thật đó nha. Chả biết nói thế nào nhưng đến mức này thì ngược lại là lạnh lùng quá đáng rồi còn gì? Mà thôi, cũng nhờ điểm như vậy nên người ta mới được hâm mộ ha!”
Tôi đang gật gù lắng nghe Midori thao thao bất tuyệt về tin đồn một cách thích thú hệt mấy cô nàng lắm chuyện thì cũng vừa lúc bước vào lớp và bắt gặp ngay Kusakabe You, cái người mà chúng tôi bàn tán nãy giờ.
“Ối, cậu ta có nghe thấy không vậy!?” Trời đất ơi.
Trái ngược hẳn với mấy lời mà Midori thều thào đầy lúng túng, hôm nay Kusakabe You cũng vẫn đang lơ đãng đưa mắt ngắm nhìn ngoài cửa sổ, tưởng chừng dù nói lớn thế nào cũng chẳng thể truyền tới chỗ cậu ta được.
Chỗ ngồi trên cùng bên cạnh cửa sổ, đó là chỗ ngồi của Kusakabe, đám nữ sinh lớp khác cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong tầm mắt chỉ để được liếc nhanh qua dáng vẻ của cậu ấy.
Cũng không hẳn là tôi không thấu hiểu cảm giác muốn được nhìn Kusakabe của các bạn nữ kia. Nhưng mà.
Trước cửa lớp luôn có ánh nhìn nồng cháy tràn ngập tình yêu thế kia.
Hễ mỗi lần nhìn theo mấy ánh mắt đó thì hôm nay cũng không ngoại lệ, đến cả một đứa vốn chẳng liên quan gì như tôi cũng bị dáng vẻ như tạc tượng của cậu ấy hớp mất hồn.
Kurasabe You.
Cơn gió đầu hạ len lỏi vào lớp học khiến cho tóc của cậu ấy cứ khe khẽ rung rinh khuấy lên một mùi hương dịu ngọt giữa không trung.
Có vẻ vài chỗ đã nhạt bớt màu khi được chiếu rọi dưới ánh nắng ban mai, mái tóc ánh lên màu mật ong của cậu ấy như thể đang xoắn xít mời gọi cơn gió.
Đôi chân thẳng dài đưa ra khỏi bàn không có chút phòng bị nào, hẳn là cũng tại chiều cao phải đến cỡ 180 cm ấy nên nhìn sao cũng thấy chật chội, gò bó.
Cặp mắt hai mí đen lay láy, sống mũi thẳng tắp cân đối, đôi môi mỏng, những ngón tay ôm lấy bờ má khi cậu chống cằm trông xương xương đầy nam tính nhưng vẫn mang lại cảm giác thật tinh tế vì vừa thon lại vừa dài.
Hàng mi dài viền theo đôi mắt ấy, ngay cả một đứa con gái như tôi cũng thấy ganh tị không để đâu cho hết.
Đường nét hài hòa đến mức dù nói cậu ấy là người trong giới nghệ sĩ thì cũng chẳng ai lấy làm lạ, quả là cực phẩm nên dù già trẻ gái trai hay bất kỳ ai nhìn qua một lần hẳn là đều bị mê hoặc mất thôi.
Nhưng quan trọng là Kurasabe lại không hề tỏ ra đắc ý về dung nhan trời ban đó của mình…
Và cũng đúng y chang lời đồn thổi “thanh niên nghiêm túc” như Midori đã nói lúc nãy, những lời tỏ tình từ các bạn học nữ nhiều như sao trên trời, cho đến tận hôm nay, cậu ấy vẫn liên tục, liên tục từ chối hết tất cả.
Ba cái chuyện bạn nữ bị Kurasabe làm cho phát khóc quanh năm đâu khi nào ngơi nghỉ.
Cho nên ngay cả chuyện Midori kể vừa rồi, nói thật ra thì cũng không gây ngạc nhiên đến mức đó.
…Rốt cuộc thì cái kiểu lạnh lùng như thế lại càng thu hút sự chú ý từ các bạn nữ hơn nữa, lẽ nào chính bản thân cậu ấy không nhận ra hay sao?
Vừa có vẻ ngoài không tỳ vết, lại còn pha thêm sự nghiêm túc, Kurasabe lúc nào nhìn cũng rất cool.
Cậu ấy thường hay trầm tư suy nghĩ chẳng giống một học sinh cấp 3 chút nào nên dễ gây ấn tượng về tính cách lạnh lùng, nhưng điều đó mà nhìn từ góc độ của các bạn nữ chẳng phải là rất ra vẻ người lớn hay sao, so với đám con trai xung quanh quả là cách biệt quá lớn.
Với tính tình như thế, chỉ có một người duy nhất tiếp cận được với Kurasabe chính là bạn thân từ thời thơ ấu của cậu ấy, Kariya.
Kariya cũng đẹp trai chẳng kém cạnh Kurasabe đâu, nhưng so kỹ ra thì vẫn chưa sánh với Kurasabe được.
Hơn nữa, Kariya là kiểu con trai trái ngược hoàn toàn với Kurasabe vốn nổi tiếng hay làm con gái nhà người ta phải khóc, cậu ấy luôn luôn thân thiện với các bạn nữ.
Không chỉ lạnh lùng mà học hành cũng giỏi, lại còn có khả năng thể thao hơn người.
Chính vì Kurasabe hoàn hảo đến mức như vậy nên các bạn nữ mới trở nên say mê một cách liều lĩnh chỉ vì muốn khiến cậu ấy ngoảnh mặt lại nhìn mình một cái.
Nhưng đôi mắt hình hạt hạnh nhân tuyệt đẹp ấy lại chẳng mảy may hướng đến đám con gái đang hâm mộ cậu ấy một cách cuồng nhiệt, trớ trêu thay, nó đang nhìn về phía sân đất trống rộng lớn ngoài kia…
“…Hôm nay vẫn như thường lệ, cực tròn vai hoàng tử chả có chút sơ hở nào hết ha”
Buông thõng một câu.
Trước câu nói buộc miệng cứ như đang độc thoại nội tâm của Midori, tôi chỉ biết cười khổ một cái vừa gật đầu tán đồng rồi dời mắt khỏi Kurasabe và bước vào chỗ ngồi.
***
“Nặng quá đi ~ ~ ~ ~!”
Vào tiết học thứ 3.
Tôi vừa ôm 3 cái cọc tam giác màu đỏ choét chồng lên nhau vừa đi về hướng kho để dụng cụ ở phía sau nhà thể dục, tôi bất giác dừng chân để lau mồ hôi đang rịn ra trên trán.
Mùa này mà mặc đồng phục thể dục dài tay thì đúng là quá nóng luôn, tôi suýt kích động nhất thời muốn cởi phăng chúng ra ngay tức khắc.
Thời tiết này, không biển thì phải hồ bơi!
Trong giờ học thể dục, quả nhiên là chỉ có mình tôi mặc đồng phục dài tay quá ư bất hợp lý vào mùa này.
Tôi rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ đi tham quan lớp học bơi từ lâu rồi, vậy mà tự nhiên lại bị giáo viên nhờ vả dọn dẹp mấy cái cọc tam giác này.
Cũng tại năm nay tôi vẫn sẽ chỉ lơ đễnh ngắm nhìn các bạn cùng lớp bơi qua bơi lại thôi nên đâu có lý do gì để từ chối, đành phải nhận lời thôi chứ biết làm sao.
Từ hồ bơi đến kho dụng cụ, vì tôi cố tìm bóng râm để đi nên con đường càng vòng xa hơn, độ nặng đơn điệu của đám cọc tam giác cùng cái nóng đặc trưng của mùa mưa đã làm mắt tôi hoa cả lên.
“Ư ~ ~ Ôi trời, thiệt tình mà. Chút nữa thôi, cố lên nào tôi ơi!”
Nóng, nóng quá đi.
Nhưng mà đã lỡ nhận làm rồi thì tôi không thể mà cũng không muốn vứt ngang giữa chừng đâu.
Tôi buộc gọn mái tóc đen dài đang xõa xuống thành một chiếc đuôi ngựa nhổng cao và ngẩng mặt lên để tự xốc dậy tinh thần sắp bỏ cuộc tới nơi của bản thân.
Và lần nữa đứng thật chắc trên hai chân, ôm lấy đám cọc tam giác, tôi đã nhắm thẳng hướng kho dụng cụ thể dục mà chuẩn bị bước đi nhưng…
“…Mii! Không được mà, đừng có tự tiện làm như vậy chứ”
Chỉ còn cách kho dụng cụ vài chục mét thôi.
Tôi đột nhiên nghe thấy có tiếng nói vọng tới và dĩ nhiên là tôi đã đứng khựng lại.
Cái, cái gì…?
Dù nói chỗ này là một góc trong trường học đi chăng nữa, vì tôi đã đi lần theo bóng râm nên mới bị lạc vào một chỗ bao quanh toàn là cây cối như vầy chứ bình thường thì chắc chắn làm gì có giáo viên hay học sinh nào bén mảng tới đây.
Chỉ cần đi lần theo cung đường vạch sẵn từ hồ bơi đến kho dụng cụ thì tuyệt đối không có chuyên đi vòng xa đến mức này, còn trường hợp của tôi thì là do không còn cách nào khác thôi nhé. Giờ đâu phải là lúc lo nói mấy chuyện như vậy đâu.
“Ui! Đừng có liếm kiểu vậy chứ! Nhột chết đi được, dừng lại đi mà!”
Giọng nói phát ra từ chỗ trước ngã rẽ lại còn phối hợp với bầu không khí của chỗ này, nghe cứ như tiếng của ma quỷ phương nào.
“Đã bảo là dừng lại đi mà! Chỗ này hẳn là không bị ai nhìn thấy rồi nhưng mà cưng đó, ở chỗ thế này lại làm chuyên như vầy…”
Ôi không, ngần này tuổi rồi mà còn tin ba cái chuyện ma quỷ nữa hả?
Biết đâu chừng đây còn là một chuyện nguy hiểm hơn cả ma quỷ nữa thì sao?
“…Ửm? Anh cũng thích cưng nữa. Nhưng mà thích thì thích, cứ bị liếm láp như vầy thì anh sẽ khó xa cưng lắm…”
Dù không nhìn thấy bóng dáng nhưng chỉ cần nghe chất giọng cùng mấy lời ngọt ngào truyền đến, lại còn bị cái nóng này vần cho thì tôi cũng đủ choáng váng rồi.
Biết nói sao đây, chính ra thì trường hợp này thật đậm mùi đáng ngờ theo một ý hoàn toàn khác chứ chả liên quan gì tới ma quỷ cả.
Thà cứ là ma quỷ gì đó còn tốt hơn nhiều.
Nãy giờ cứ dừng lại đi rồi liếm láp này kia, chỗ này không bị ai thấy đâu nữa chứ… Rồi nào là khó mà rời xa.
Thật không thể tin được, lẽ nào những “hành vi” gây chấn động mạnh quá mức chịu đựng đối với một cô gái bé bỏng như tôi đang thật sự diễn ra ngay phía trước ư…
Nghe thấy giọng nói đó theo kiểu như vậy ai mà không trót có những tưởng tượng đáng xấu hổ cơ chứ, chắc chắn đâu chỉ riêng mình tôi.
“Coi kìa, Mii… Lại đây nào. Cứ nằm lên đùi anh… như mọi lần”
Phải trốn ngay thôi.
Trước mắt cứ vờ như chưa từng nghe thấy gì rồi chuồn ngay thôi nào.
Cũng tại khó xử quá đi mà, nhất là tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy những hành vi đó chút nào.
Nhìn ư… Tôi không đủ dũng cảm, hứng thú nhìn lén thì lại càng không có.
Và rồi tôi rút chân lùi lại phía sau một bước, định quay gót để tránh ra xa khỏi chủ nhân của giọng nói đó và đối phương của anh ta.
Nhưng, tôi đã muốn như vậy cơ mà, thật là không thể nào của không thể nào luôn.
“Hức…!!”
Bộp! Âm thanh đục ngầu vang lên, trong một khoảnh khắc tiếp theo, tôi hoàn toàn đơ người đứng im ngay tại chỗ đó.
Nhắc đến nguyên nhân thì là vì tôi xoay người quá nhanh nên đã hơi mất thăng bằng khiến cho 1 cái cọc tam giác đang ôm trên tay bị rơi xuống đất.
“Ai đó…!!”,
Rốt cuộc, ông trời cũng không chịu bỏ qua cho sai lầm đó của tôi, và tôi thì chỉ biết đứng chết trân toàn tập.
Bị, bị phát hiện rồi…!
Dù tận đáy lòng tôi có căm hận sự vụng về của bản thân đến mức nào thì cũng đã quá muộn rồi.
Tôi vừa nghe thấy tiếng chân loạc xoạc thì cũng là lúc âm thanh đó dừng lại ngay trước mặt tôi.
Tôi tự động cúi xuống đất, mắt nhắm nghiền lại, quyết hướng mắt ra khỏi cái người xấu hổ hẳn là đang ở ngay trước mặt nhìn chằm chằm vào cái đứa ngốc nghếch như tôi.
“K-k-k-k-k-không…nhìn thấy, không nghe thấy gì hết, nào là liếm láp hay bị thấy thì nguy gì đó, ở chỗ này làm chuyện như vậy, rồi khó rời xa cưng với lại đến nằm lên đùi nữa, tất cả những chuyện đó tôi đều không biết gì hết, hoàn toàn không nghe thấy gì luôn, xin anh đừng lo lắng gì cả, thành thật xin lỗi…!!”
“Hơ…!!”
Tự mình nói xong thì tôi đã nghĩ ngay “Mày đang nói cái quái gì vậy hả!” nhưng dù có như vậy thì cũng lại quá muộn nữa rồi.
Aaa, thật ra tôi đang làm cái quái gì thế này!!
Tôi phải áp tay lên lồng ngực đang đập thình thịch như đánh trống vừa lặp đi lặp lại không biết bao nhiều lần ăn năn hối lỗi trong lòng.
“C- cậu…”
Như này thì chắc chắn sẽ bị chửi hay là bị đánh luôn không chừng, tôi rụt rè nhướn mí mắt đang cụp xuống lên.
Trước khi bị đánh, vào lúc nguy cấp vầy thì cứ thử quỳ mọp xuống xin lỗi xem sao, tôi nghĩ vậy rồi xếp hai tay lên trán…
“…Hả…”
Ở ngay phía trước lúc tôi ngẩng mặt lên.
Cái người đang ở ngay trước mặt tôi, khiến tôi thảng thốt đến mức cứng đờ mà quên cả thở.
“…Hachiya Mitsuki”
“Ku, Kurasabe You!?”
Hai chúng tôi thốt ra tên của nhau gần như cùng một lúc.
Tôi quá đỗi kinh ngạc nên giọng lạc cả đi còn Kurasabe đang ở ngay trước mắt thì sững sờ nhìn về phía tôi với sắc mặt rất khó coi.
“Ư”
Không thể nào, đợi đã, hẳn không phải là thật rồi, trời ơi, không phải thật đâu, hãy nói tất cả đều là giả dối đi mà!
Dịch giả: Mai-chan