Mèo và trà thảo mộc tại quán cà phê cuối tuần - Đọc thử
TRÀ BẠC HÀ CHO LẦN ĐẦU GẶP GỠ
Chương 1: Cô gái mỏi mệt uống rượu giải sầu
Buổi sáng, khoảng thời gian bình dị trước giờ đi làm.
Từ trên ban công của căn hộ ở ngay đối diện đường tàu điện, Adachi Sanae lơ đãng đưa mắt ngắm nhìn dòng người qua lại, đó vốn là thói quen hằng ngày của cô.
Cột chặt mái tóc dài thành một chùm, mặc vào người bộ vest váy đã theo cô suốt từ hồi mới tốt nghiệp, kế tiếp là xỏ chân vào đôi giày cao gót rồi bước ra khỏi phòng. Chỉ bấy nhiêu là xem như đã xong hết các bước chuẩn bị đi làm của cô.
Kiểm tra lại đồng hồ đeo tay, vẫn còn dư 10 phút.
Cô bước ra ban công và chống tay lên thanh vịn, hôm nay cũng giống như mọi ngày và cô vẫn cần mẫn với thói quen của mình.
Căn hộ có giá thuê phải chăng này tổng cộng có 7 tầng, nhưng để có thể quan sát mọi người thật rõ ràng từ trên cao thì một căn phòng cỡ tầng hai thế này đúng là vừa tuyệt.
Bà mẹ cùng đứa bé con đội chiếc nón màu vàng hẳn là đang trên đường đến lớp mẫu giáo.
Ông cụ đang gắng sức chạy bộ trong trang phục thể dục màu đỏ lúc nào trông cũng thật hăng hái.
Đôi khi còn bắt gặp một người đẹp tóc vàng mắt xanh, chắc là con lai đây mà.
“A”
Trong lúc cô đang mải ngắm nhìn và suy nghĩ vẩn vơ thì một nhân vật dạo gần đây hay trông thấy đã xuất hiện.
“Anh áo vest, hôm nay cũng thật là bảnh bao nha”
Chính Sanae đã nghĩ ra cái tên đó.
Bởi vì lúc nào cô cũng chỉ thấy anh ta mặc áo vest nên gọi là “anh áo vest” cũng phải thôi.
Về tuổi tác thì năm nay Sanae đã tròn 25, còn anh chàng kia hẳn chỉ hơn cô tầm 2, 3 tuổi.
Cô chưa từng nhìn rõ mặt anh ta bao giờ nhưng chỉ cần nhìn từ xa với ngoại hình sáng sủa đó thì cũng đủ biết anh ấy là người chỉn chu.
Mái tóc được tạo kiểu mang lại cảm giác sạch sẽ, cặp mắt kính không gọng toát lên vẻ trí thức. Chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu cùng chiếc cà vạt thắt ngay ngắn, dáng người thật hợp với bộ vest màu xám đắt tiền, nhìn chỗ nào cũng thấy anh ấy là người rất được việc đây.
Hẳn còn phải là nhân viên tinh hoa ở một chỗ làm thật tốt ấy chứ.
Vẻ ngoài bảnh bao thế, chắc là cũng được mấy đồng nghiệp nữ mến mộ lắm.
Nhưng anh ta không hề tạo cảm giác xa cách chút nào, mỗi lần đi ngang qua ai trên đường, bất kể già trẻ lớn bé, anh đều khẽ gật đầu chào. Chính điều đó càng làm cho cô có thiện cảm với anh hơn.
Cũng có nghĩa anh ấy tuyệt vời toàn diện.
Nhìn thấy những điều tốt đẹp khiến lòng người ta cũng trở nên vui vẻ hơn, “Hôm nay cũng thật cảm ơn anh”, Sanae tự nhủ thầm trong lòng.
“Bình thường thì chắc anh có bạn gái rồi… Không chừng còn có cả vợ con luôn ấy chứ”
Chắc chắn là anh sống gần đây nhưng cô hoàn toàn không biết cả tên họ lẫn nơi ở của anh.
Đương nhiên là hai người chưa từng tiếp xúc nên đối phương không thể nào biết đến sự tồn tại của Sanae. Chỉ từ phía cô mà thôi, được ngắm anh như vầy cũng đủ tốt rồi.
“Được công ty tín nhiệm, cấp dưới thì tin tưởng. Chắc chắn là vào ngày nghỉ thì anh ấy sẽ đi hẹn hò với bạn gái nè, nếu có con rồi thì sẽ là ông bố tốt dẫn con đi chơi… Anh áo vest ngay cả việc nhà cũng tháo vác cho mà coi”
Cô cứ để mặc trí tưởng tượng bay cao bay xa.
Suy nghĩ cũng là một thú vui mà.
Đối với một người gần đây luôn đầy vẻ mệt mỏi như Sanae thì anh ấy chính là nguồn động viên nho nhỏ mỗi ngày.
Chỉ cần nhìn ngắm anh ấy với bộ dạng một lòng hướng về công việc thì cô cũng có thể phấn đấu hơn trong công việc dù chẳng thích nó. Chẳng thích chút nào.
“Ấy chết, phải đi ngay thôi”
Sau khi dõi theo bóng lưng cao ráo của anh áo vest, Sanae sửa lại chiếc túi đeo trên vai rồi tất tả hòa mình vào thế giới thực tế.
Ngày hôm nay, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để ăn miếng trả miếng với cái gã cấp trên chết tiệt đó.
.
.
.
Thứ tinh thần mà cô cất công chuẩn bị vào sáng sớm xem ra chẳng được tích sự gì. Sanae với cặp mắt đờ đẫn, nốc cạn cốc bia tại quán rượu thường hay lui tới.
“Nè 2 người kia… các cậu có từng nghĩ là phải đá một cú thật mạnh vô sau đầu của ai đó chưa? Tui thì có đó. Mấy bữa nay, tui nghĩ tới nó mỗi ngày, không, dám là mỗi phút một lần luôn”
“Đáng sợ quá chị ơi”
“Cậu nóng tính thật đó Sanae”
Chỉ là để trút hết uất ức tích tụ trong lòng nên bây giờ cô đang mở đại hội tố khổ cùng đồng nghiệp.
Quán rượu này cách cả công ty lẫn nhà ga khá xa nên là một nơi ít người biết tới, rất thích hợp để chọn làm chỗ trút bầu tâm sự.
Chỗ này chỉ có mỗi mình ông chủ tốt bụng làm việc, bên trong quán trang trí ấm cúng theo phong cách thời Showa, chỉ có ghế ngồi xung quanh quầy rượu bằng gỗ, hôm nay khách khứa cũng vừa đúng lúc chỉ có mỗi nhóm của Sanae.
Ai mà ngờ cũng có một đêm giữa tuần như thế này.
Ai bảo nếu phải đợi đến ngày thứ sáu “bung lụa” thì chắc cái bầu nhẫn nại của Sanae sẽ bị vỡ tung ra mất.
“Nói trắng ra là sếp quá nhỏ nhen! Cả hôm nay cũng vậy luôn, cái tên khốn đó, rõ ràng là do lỗi của hắn kiểm tra bị sót mà lại gọi mình vào, rồi chỉ trích không ngớt vụ chuẩn bị không đủ tài liệu. Cứ nhè lúc mình bận bù đầu là đùn đẩy bắt làm ba cái chuyện vụn vặt chết tiệt. Ai đời là sếp mà lại đi gây khó khăn cho công việc của nhân viên như vậy chứ? Đúng là không thể tưởng tượng nổi!”
Sanae vẫn đang cáu tiết, ngấu nghiến xiên thịt heo nướng theo kiểu muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Vị ngọt của thịt lan tỏa trong miệng, ngon tuyệt.
Đã đến quán rượu này thì nhất định phải uống bia và ăn thịt heo nướng xiên.
Cô tiếp tục tu ừng ực cạn bia và thô bạo đặt chiếc cốc trống rỗng xuống quầy một cái rầm.
Từ hai bên trái phải đều rót cho cô ánh nhìn vô cùng đồng cảm.
“Tại chị là người làm việc dứt khoát, nhanh nhẹn nên không ưa nổi cái kiểu nhàn nhã như ông chú kia là đúng rồi”
“Đã vậy Sanae cũng thật là… dám to tiếng chặt chém lại ông ta nữa thì càng bị coi là cứng đầu khó dạy”
Người có mái tóc ánh nâu và chiếc răng khểnh duyên dáng là đàn em làm chung phòng kinh doanh với Sanae. Cô ấy bóc đậu nành luộc thả vào miệng rồi cười khổ. Một người lúc nào cũng ăn nói nhẹ nhàng, khiến chẳng ai nỡ giận bao giờ.
Còn đồng nghiệp vào cùng lúc với cô đang làm ở phòng kế toán thì lại là người có phong cách rất tuyệt, màu son đỏ trên môi phải nói là quá ăn ý với mái tóc đen óng cắt ngắn. Cô nàng khẽ nghiêng ly nước lạnh rồi buông tiếng thở dài.
“Chưa kể vụ bị anh người yêu thốt ra ba cái câu y như thoại trên phim truyền hình để đá đít nữa… thiệt tình, đúng là thương tích đầy mình…”
Sanae rên ư ư tạo thành tiếng vọng lại từ chiếc cốc chỉ còn trơ bọt trắng, nghe đến là tội nghiệp.
Dù không phải là một công ty quy mô khủng cho lắm nhưng nơi Sanae đã làm việc 3 năm nay cũng là một nhà sản xuất thực phẩm chức năng có tiếng tăm, và cô chính là người phụ nữ duy nhất thuộc phòng kinh doanh.
Vốn sẵn tính trời không thích thua kém ai nên cô lúc nào cũng cố gắng phát huy hết sức để không bị lép vế so với những người đàn ông tại chỗ làm, dần dần Sanae cũng đạt thành tựu nhất định nên vị thế cũng vững chắc hơn.
Cô được khách hàng đánh giá tốt, thành tích cũng ngày một tăng lên.
Nhờ sự giúp đỡ của vị cấp trên chu đáo và nhiệt tình lúc cô mới vào công ty cũng như mối quan hệ tốt đẹp với đồng nghiệp nên công việc của cô nói chung là thuận buồm xuôi gió.
Nhưng qua một đợt thay đổi nhân sự thì sếp mới đến lại ghét bỏ cô nên xem ra chiếc thuyền buồm này đã lật úp rồi.
Ngay từ khi vừa chạm mặt, trái ngược hẳn với cách hắn ta luôn cố lấy lòng những người khác, ông sếp to đầu này luôn xem thường Sanae ra mặt cứ như chuyện phụ nữ đi làm ở phòng kinh doanh khiến hắn phật ý lắm.
Mấy chuyện khinh người dễ đoán này cho đến nay không gây ra thiệt hại gì đáng kể, chỉ cần Sanae vận công chịu đựng thì cùng lắm ôm lấy một chút ấm ức là xong chuyện.
Nhưng kể từ khi kế hoạch do Sanae đưa ra được cấp trên trọng dụng hơn kế hoạch của sếp thì cô hoàn toàn trở thành cái gai trong mắt của hắn.
Chắc là hắn ta vẫn cay cú, không thể bỏ qua chuyện bị một người mà mình luôn xem thường ngáng chân như vậy.
Kể từ đó thì hắn ta bắt đầu phá rối dai dẳng, còn Sanae cũng làm sao mà chịu thua cái đồ chết tiệt ấy được! Nên cô cứ liều mạng đâm đầu vào làm việc, đến khoảng 1 tháng trước, cô bị anh chàng người yêu hẹn hò từ thuở đại học cắm sừng rồi bị bỏ rơi luôn.
Mặc dù cô cũng thấy bản thân có lỗi khi xem nhẹ người yêu nhưng tuyệt nhiên không phải vì câu hỏi “Anh và công việc, cái nào quan trọng hơn!” mà là do cô đã trót lỡ miệng trả lời rằng “Là công việc thì sao!?” nên hiện giờ cô vẫn đang tự kiểm điểm bản thân.
Nhưng mà anh ta đâu nhất thiết phải thú nhận luôn việc đã ngoại tình ngay sau đó chứ!
“Ông chủ! Cho thêm ly nữa!”
“Có được không đây? Mai cô vẫn đi làm mà”
“Ông chủ nói đúng rồi đó chị ơi! Dù có uống mạnh cỡ nào thì cũng tới lúc dừng rồi…”
“Cậu cũng uống kha khá ngay cả lúc ở nhà đúng không? Làm gì cũng phải có chừng mực thôi!”
Cả chủ quán, lẫn 2 người ở 2 bên đều ra sức ngăn cản nhưng đối với một người có tửu lượng khủng chưa biết say qua ngày thứ hai là gì như Sanae thì mấy thứ bia bọt này, uống cỡ 5, 6 cốc cũng chẳng ăn nhằm gì.
Nhẹ nhàng tránh né những lời can ngăn quý giá kia, cô đón thêm một cốc bia nữa.
Liếc mắt nhìn Sanae như vậy, cô bạn đồng nghiệp cũng phải than lên “Nếu mà có cái gì xoa dịu được cho cậu thì hay nhỉ”, còn Sanae chỉ thầm đáp lại trong lòng “Mình chỉ cần anh áo vest là được rồi!”, sau đó hùng hổ nốc cạn thêm một cốc nữa.
“Thôi mai gặp lại nha. Cảm ơn nhiều, cả 2 người luôn”
Sau khi tạm biệt mọi người, Sanae lên chuyến tàu cuối về tới con đường quen thuộc dẫn đến nhà của cô.
“Nếu muốn than thở cái gì thì cứ hẹn mình nha”, “Chị muốn nói chuyện thì gọi em ra”, cả hai đã vỗ vỗ vai cô tỏ vẻ rất sẵn lòng, cô cảm thấy vô cùng biết ơn họ.
“A~ dễ chịu quá”
Tiếng giày cao gót gõ lộp cộp trên mặt đường nhựa mỗi khi bước đi.
Cô hoàn toàn không say chút nào, cơn gió đêm mang theo một làn hơi lạnh mỏng manh khiến con người ta cảm thấy thật sảng khoái.
Bây giờ là cuối tháng 6, mùa hè cận kề, những cơn mưa cũng kết thúc, không khí đã hết sạch hơi ẩm hong khô làn da đang nóng ran của cô.
11 giờ đêm, những ngôi nhà xung quanh đều đã tắt đèn, không gian yên ắng như thể tất cả mọi người đều đã bốc hơi đi đâu hết.
Giờ này mà có nghêu ngao hát cái gì thì cũng không ai biết.
Vầng trăng non treo đang lơ lửng trên đỉnh đầu trông y hệt nền trời màu đen bị rách toạt một đường.
Quả là một đêm tốt lành bởi cô có thể tạm quên đi hiện thực khắc nghiệt về chuyện cô sẽ phải quay trở lại công ty vào ngày mai.
“Ơ…?”
Xoạc, xoạc… Ở chỗ Sanae đang bước tới, từ bên kia đường xuất hiện một chú mèo tiến về phía cô.
Dưới đốm sáng nhỏ của đèn đường, cô chỉ có thể nhận ra đó là một chú mèo tam thể với ba màu lông trộn lẫn đen, trắng, nâu.
Cặp mắt nhìn có vẻ lanh lợi ấy quét sơ qua người Sanae cứ như đang dò xét điều gì đó.
Mèo tam thể đực nghe nói là hiếm lắm, chẳng biết con mèo này từ đâu tới đây.
Cô cứ tưởng nó là mèo hoang nhưng nhìn kỹ mới thấy nó có đeo một chiếc vòng cổ màu xanh bạc hà giống hệt màu đôi mắt tuyệt đẹp vừa nhìn cô. Thậm chí trên đó còn gắn thẻ ghi thông tin đề phòng đi lạc nữa.
“Mèo cưng mà lén trốn nhà ra đi à? Chắc phải tóm em lại ngay mới được… Á!”
Sanae bất chợt hét lên một tiếng sau khi đắn đo chưa bao lâu.
Oạch.
Chú mèo đang băng qua đường giữa chừng, chẳng hề chạm phải thứ gì mà lại ngã xuống ngay trước mắt cô.
Dịch giả: Mai Cao