Mong muốn làm nhà thám hiểm, con gái tôi lên thành thị và đạt luôn cấp S. - Chương 0.2
- Home
- All Mangas
- Mong muốn làm nhà thám hiểm, con gái tôi lên thành thị và đạt luôn cấp S.
- Chương 0.2 - Năm năm trước
“Hấp!”
Bé gái tóc đen cắt ngắn giơ cao thanh kiếm gỗ và đánh vào Belgrif. Bước chân hoàn hảo. Vừa bước đi vừa như lướt lại gần, cô nhắm vào chỗ phòng thủ kém nhất của Belgrif.
Tuy nhiên, Belgrif lấy chân giả làm trụ, vặn người tránh được kiếm gỗ của cô bé, dùng kiếm gỗ của mình gõ đánh “bộp” nhẹ nhàng vào đầu của cô.
Cô bé lăn bò ra và thốt lên “Ối chao!”
“Con quá chăm chú tìm kẻ hở rồi đấy. Hãy dự đoán thêm chuyển động của đối thủ nữa.”
“Ư ư… Ba đánh thẳng tay quá…”
Cô bé nước mắt lưng tròng nhìn Belgrif. Belgrif luống cuống.
“Hả. Đâu nào, đó là vì con đánh thật đấy chứ…”
Cô bé thút thít, dang rộng 2 tay.
“… Ôm con đi”
“Thôi nào… Angel, con còn định làm nững đến bao giờ”
Khi Belgrif ôm cô bé lên, cô bé cũng mừng rỡ dùng hai tay ôm chặt lấy anh.
Vậy mà đã 12 năm kể từ ngày anh nhặt đứa trẻ sơ sinh ở trong núi.
Đứa bé tóc đen ấy đã được anh đặt tên là Angelin, nay đã lớn và trở thành một cô bé đáng yêu. Không biết có phải vì được nuôi dưỡng bởi Belgrif, người từng là một nhà thám hiểm hay không mà cô bé cũng có sự ngưỡng mộ đối với những nhà thám hiểm tự lúc nào.
Từ khi cô bé còn nhỏ, Belgrif đã dạy kiếm thuật cho cô bé để phòng thân, đến nay, có thể nói không có người lớn nào trong làng là đối thủ của cô. Tuy nhiên, cô vẫn đáng trúng sư phụ của mình, Belgrif dù chỉ một lần.
Angelin dụi dụi trán của mình vào ngực của Belgrif.
“Ba có mùi thật dễ chịu…”
“Con nói gì vậy… Để ba đi nấu cơm tối nào”
“Dạ”
Belgrif cứ thế ôm Angelin vào trong nhà. Trời cũng sắp tối rồi.
Năm nay, Belgrif đã bước vào tuổi 37.
Cũng sắp đến tuổi U40 vậy mà thân thể anh vẫn tráng kiện, vẫn ngày ngày vào núi, đánh trừ ma thú và các loài dã thú. Việc dùng chân giả cũng thành quen, có thể nói giờ đây anh di chuyển còn tốt hơn thời trẻ. Thẳng thắn mà nói, với những gì anh đã làm giúp dân làng, người trong làng ngày càng tin tưởng anh hơn, đến nay, có thể nói anh là một người không thể nào thiếu được ở làng ngày.
Bữa tối gồm có soup thịt, rau và tí muối ăn kèm cùng với bánh mì phó mát sơn dương.
Tráng miệng là thật nhiều quả dâu đài đào (iwa kokemomo) yêu thích của Angelin.Thường thì cô bé chỉ được ăn một ít thôi, nhưng vì hôm nay là bữa tối cuối cùng cả 2 ăn cùng nhau nên việc này cũng được xí xóa.
Đây là nơi có hoạt động của các loài thú trong núi, vì vậy Belgrif thường đưau Angelin theo vào trong núi để đi săn. Và số thịt thu được, họ dùng để ăn, nhưng phần lớn đều chia lại cho dân làng.
Chắc có lẽ là nhờ đó mà tình hình dinh dưỡng của làng rất tốt, người dân ai cũng hồng hào sức khỏe và làm việc hăng say. Làng Tornella được xem là làng trù phú nhất khu vực này, và còn được lãnh chúa khen tặng vì không để chậm trễ việc nộp thuế.
Mặc dù việc đi săn cũng một phần là để lấy thịt nhưng cũng có phần được xem như là huấn luyện đặc biệt dành cho Angelin. Nếu cô bé trở thành một nhà thám hiểm, kinh nghiệm có được với đối thủ ngoài con người, như những sinh vật trong núi này sẽ không uổng phí.
Anh nhìn Angelin đang gặm ngon lành mẩu bánh mì ở phía đối diện.
Lần đầu tiên nghe Angelin nói mình muốn trở thành nhà thám hiểm đã làm Belgrif thay đổi sắc mặt.
Tuy nhiên, bản thân anh cũng từng là một nhà thám hiểm, và anh cũng không muốn trở thành người cản trở những người trẻ với ước mơ được thử thách bản thân mình ở các thành phố lớn thay vì thu mình ở vùng quê hẻo lánh.
Nhưng việc để đứa con gái đáng yêu như này gặp phải những nguy hiểm thì thực lòng, anh không nỡ.
Belgrif lo lắng nhiều lắm nhưng cuối cùng, anh đã quyết định sẽ hỗ trợ để Angelin có thể trở thành một nhà thám hiểm thực thụ.
Dù sao thì anh vẫn muốn cô bé có được thực lực cao một chút, để có thể tránh được càng nhiều nguy hiểm càng tốt. Đó chính là đáp án mà Belgrif đã chọn.
Tuy nhiên, dù Angelin đã có thực lực đi nữa thì cô vẫn còn non và xanh lắm. Liệu với thực lực hiện nay, cô bé có thể trở thành nhà thám hiểm hay không, Belgrif cũng có chút lo lắng nhưng anh không muốn bảo bọc cô bé quá.
Tâm lý người làm cha luôn xung đột với tâm lý của người thầy nhưng tận đáy lòng, thì tình thương của người cha đã chiến thắng. Belgrif cũng từng là con của cha mẹ anh mà.
“Con ăn xong rồi”
“Xong rồi…”
Anh chồng chén dĩa lạch cạnh, mang đi rửa. Lúc anh vừa múc nước trong lu chứa chuẩn bị rửa thì Angelin đi đến và kéo kéo tay áo.
“Ba…”
“Gì vậy?”
“Để con làm cho…”
“Được rồi, không sao cả, để ba làm…”
Khi Belgrif nói vậy thì Angelin lắc đầu nguầy nguậy.
“Ngày mai, sau khi con đi lên thành phố… con sẽ không giúp ba được nữa…”
“… Ha ha, vậy sao. Vậy thì đành để con làm rồi.”
Belgrif xoa đầu Angelin. Angelin nhíu mắt tỏ vẻ vui mừng, rồi thay Belgrif bắt đầu rửa chén.
Belgrif nghĩ rằng, mình đã nuôi dạy cô bé thật tốt.
Ngày mai là ngày Angelin đi lên thành phố. Anh đã chuẩn bị từng chút một, và giờ đây cô bé đã sẵn sàng mọi thứ.
Dù có phải là ly biệt vĩnh viễn trong kiếp này đâu, nhưng chia ly vẫn là chia ly. Làm sao có thể không buồn.
Vì lo là nếu làm gì đó đặc biệt hơn thì sẽ càng buồn hơn nên cả Belgrif và Angelin không làm gì mà chỉ cứ tự nhiên như mọi ngày. Có chăng chỉ là được ăn nhiều quả dâu đài đào hơn mà thôi.
“Thời gian trôi nhanh quá…”
Belgrif vừa nhìn về phía Angelin đang rửa chén vừa cảm thán thốt lên. Vậy mà đã 12 năm rồi. Mặc dù tóc ngắn như con trai, nhưng khuôn mặt của cô bé lại nhiều nét dễ thương nữ tính. Nếu không phải trở thành nhà thám hiểm thì chắc chắn, con bé sẽ là một cô dâu giỏi, Belgrif thầm nghĩ và gật gù.
“Mình thật là nhẹ dạ”
Angelin vừa rửa chén xong thì bay ngay vào lòng Belgrif bấy giờ đang cười khổ.
“Hự”
“Ba ơi… Ôm chặt con một cái đi…”
“Tay con còn ướt mèm kia kìa… Ái chà chà”
Khi Belgrif vòng tay ôm cô bé, Angelin thu người lại như chú mèo nhỏ.
“… Con, sẽ cố gắng”
“Ừm”
“Dù chỉ có một mình… Con nhất định sẽ cố gắng, sẽ trở thành một nhà thám hiểm hoàn hảo”
“Ừm”
“Và, một lúc nào đó, con sẽ đánh thắng ba”
“Ha ha, ta chờ đợi điều đó…”
Belgrif vừa xoa đầu vừa nói với Angelin.
“Khi lạc trong rừng thì sao?”
“Tìm ngân long thảo. Cánh hoa lớn nhất chắc chắn hướng về phía bắc cho nên ta sẽ nhờ nó để xác định phương hướng”
“Khi tìm nguồn nước thì sao?”
“Lần theo mùi hương của hoa Oniva Misery. Vì nó chỉ mọc được ở những nơi có nguồn nước sạch”
“Lưu ý khi chiến đấu với Ma thú là gì?”
“Phải xem xung quanh còn có Ma thú khác không. Mình có đang đứng ở địa hình có lợi không”
“Khi gặp phải đối thủ không đánh nổi thì sao?”
“Chạy ngay khi có thể. Nếu không chạy ngay được thì bảo lưu suy nghĩ bỏ chạy, tìm cách đảm bảo đường thoát rồi tấn công đối thủ để ngăn chặn hành động của nó, sau đó bỏ chạy.”
“Ừ”
Belgrif gật đầu một cách thỏa mãn.
“Như vậy là được. Tính mạng của nhà thám hiểm là quan trọng nhất. Không được liều mạng quá mức nha con”
“Dạ… Con hiểu rồi”
Angelin gật đầu chắc chắn.
“Được rồi, mai còn phải dậy sớm. Chúng ta đi ngủ thôi”
“Ba…”
Angelin nắm lấy tay áo của Belgrif khi anh đứng lên.
“Hôm nay con ngủ cùng ba có được không…?”
“Hử? Con không tập ngủ một mình nữa sao?”
“Ba này…”
Nhìn Angelin chun mỏ làm nũng, Belgrif bật cười.
“Ba đùa đấy. Lại đây nào”
“Tuyệt vời…!”
Angelin vui vẻ ôm chặt lấy cánh tay của Belgrif.
Dịch giả: ViXiM