Mong muốn làm nhà thám hiểm, con gái tôi lên thành thị và đạt luôn cấp S. - Chương 1
- Home
- All Mangas
- Mong muốn làm nhà thám hiểm, con gái tôi lên thành thị và đạt luôn cấp S.
- Chương 1 - Thời tiết thật tốt. Dù ánh mặt trời đầu hè có chói chang...
Thời tiết thật tốt. Dù ánh mặt trời đầu hè có chói chang nhưng vẫn chưa đến mức gây kích ứng da. Nhờ có ánh nắng mặt trời chói chang này mà những luống rau được trồng ngoài ruộng đang phát triển vùn vụt. Gà chạy quanh quẩn, trong lúc các mục đồng đang lùa những bầy dê và sơn dương ra khu chăn thả.
Belgrif vừa lui cui nhặt cỏ giữa các luống rau xong và đứng lên. Trán đầy mồ hôi.
“A… Nóng quá”
Lúc này chưa chính thức vào mùa hè nên cái nóng này là do vận động cơ thể. Ánh nắng chói chang kia chỉ là một phần góp thêm vào.
Vans, con trai nối dõi của Kerry cuối cùng cũng ra đến, cất giọng hốt hoảng.
“Chú… Chú Bel đang làm gì vậy!”
“Hử? Vans đấy à? Còn làm gì, ta đang nhổ cỏ…”
“Thôi! Cái đó thì để người giúp việc của nhà cháu làm là được mà!”
“Không sao! Ta đang rảnh mà…”
“Nhưng mà chú mà làm vậy thì nhà cháu chẳng còn việc gì để làm mất!”
“Ừm, ờ, cũng đúng nhưng mà…”
“Thôi, ba cháu bảo cháu ra đây gọi chú đấy. Chú vào đây, chú vào đây đi”
Bị Vans thúc giục, Belgrif đành cười khổ đi vào bóng mát của chòi nghỉ.
Kerry đang ngồi xem sổ sách ở chòi nghỉ.
Người đàn ông béo chắc, phúc hậu trong bộ trang phục may bằng vải tốt. Do vừa đứng ra đảm trách công việc kinh doanh nên thực tế, việc ra đồng làm việc cũng đã ít đi hẳn.
Chỗ Belgrif nhổ cỏ, cũng chính là thửa ruộng trong nông trường của Kerry. Kerry hiện tại, được coi là người giàu nhất làng rồi. Ruộng rộng mênh mông, bầy dê 150 con, và cả trăm đầu sơn dương, anh ta còn mở cả nhà máy sợi, nơi làm phó mát mang lại rất nhiều việc làm cho người dân trong làng. Mặc dù Belgrif không phải là người làm thuê cho Kerry, nhưng mà những lúc anh làm xong việc ở ruộng của mình và không phải lên núi, anh thường hay giúp đỡ ở ruộng của những người khác. Và một trong số đó là ruộng của nhà Kerry.
Kerry nhìn thấy Belgrif đi tới bèn nhoẻn miệng cười.
“Chào Bel. Có phải anh vừa nhổ cỏ bên ruộng nhà chúng tôi không?”
“Ừ, tại tôi thấy cỏ cũng lên nhiều rồi…:”
“Ha ha ha, bộ cậu coi chúng là địch sao, Bel? Cậu đâu cần phải ra ruộng làm gì… Chỉ riêng việc cậu vào núi đánh đuổi bọn ma thú và dạy học cho bọn trẻ là mọi người đã quá biết ơn rồi”
Có vẻ ngại trước những gì Kerry nói, Belgrif đưa tay lên gãi đầu.
“Đâu phải tôi làm để được mọi người cảm tạ”
“Ha ha ha, đó chính là điểm tốt của cậu! Này, Vans! Đem rượu lại đây! Với lại phó mát mới nữa!”
Cậu con trai vội vàng đáp lại rồi nhanh chóng đi chuẩn bị.
“Này này, uống rượu sáng như này sao?”
“Có phải chỉ là uống rượu chơi bời gì đâu. Tôi chỉ thử kiểm tra pho mát được làm theo cách mới thôi ấy mà. Tôi đã hỏi những thương nhân đến làng chúng ta lần trước ấy”
“Hử… Còn rượu thì sao?”
Belgrif vừa nhìn Vans mang chai rượu đến vừa hỏi. Chẳng thấy có dán nhãn hiệu. Kerry cười ẩn ý.
“Thật ra, chúng tôi đã trồng nho từ nhiều năm trước. Có thể nó sẽ trở thành một mặt hàng mới của làng chúng ta”
“A, lần đi khai hoang lúc đó!”
“Đi khảo sát!”
Kerry vừa cười vừa rót rượu vào ly. Dòng dung dịch màu đỏ thẳm sóng sánh bên trong ly rượu.
6 năm trước, Kerry đã xây dựng kế hoạch khai hoang mảnh đất ở gần làng. Mặc dù chất lượng đất không xấu nhưng mà vì phát sinh vụ việc ma thú thằn lằn trong lúc khai thác nên kế hoạch tưởng chừng đã bị thất bại.
Tuy nhiên, nhờ có Belgrif và Angelin đánh đuổi ma thú mà vùng đất hoang đó được khai thác thuận lợi, trở thành mảnh ruộng màu mỡ. Nhưng không ngờ nó lại trở thành ruộng nho.
Rượu hơi chát nhưng vị rất nồng, có thể gọi là rượu ngon.
“Ngon đấy”
“Vậy sao? Anh thấy sao. Đem đi bán được chứ nhỉ?”
Belgrif nhấp thêm một ngụm, và đảo nó trong miệng.
“Hơi chát một chút nhưng mà không tệ đâu. Chỉ cần điều chỉnh một tí là hoàn toàn có thể bán được”
Nghe vậy, Kerry cười thỏa mãn.
“Vậy là tôi yên tâm rồi. Nho vẫn còn nhỏ và ít nhưng tôi định năm nay sẽ trồng thêm cây giống. Lúc đó lại nhờ anh giúp nhé!”
“Chuyện nhỏ… Pho mát cũng ngon đấy”
“Vậy sao. Mời anh ăn tự nhiên”
Và cứ vậy, hai người đàn ông tuổi tứ tuần vừa thưởng thức pho mát vừa nếm rượu.
Như chợt nhớ ra, Kerry bèn hỏi
“… Ange vẫn khỏe chứ?”
“Tôi cũng không rõ! Suốt từ năm ngoái chẳng thấy tin gì”
“Này này, vậy không có việc gì chứ?”
“Không có tin gì tức là bình an”
“Vậy sao… Anh cũng tin tưởng con bé quá nhỉ”
“Ha ha. Dù sao thì năm ngoái tôi cũng đã nhận được thư bảo nó đã đạt được cấp S rồi. Mà từ sau đó chẳng có tin gì nữa. Hẳn là bận rộn quá thôi”
“Cấp S, là ghê gớm lắm hả?”
“Ừ, đó là phân hạng cao nhất trong một hội các nhà thám hiểm rồi.”
“Đứa trẻ bị bỏ rơi này… Cũng không tầm thường tí nào”
“Ừm… Nó là đứa con gái mà tôi rất tự hào”
Mới đó mà đã năm năm sau ngày Angelin đến thành Orphen.
Belgrif giờ đây đã 42 tuổi. Nhưng cơ thể anh vẫn săn chắc và dẻo dai không thay đổi mấy theo tuổi tác, khác hẳn với thân thể béo tròn của Kerry. Tuy nhiên, gương mặt anh càng thâm trầm, cằm cũng đã xồm xoàm bao bọc trong lớp râu đỏ như màu tóc của anh.
Đúng lúc đó thì Vans huỳnh huỵch chạy lại.
“Ba, thương đoàn đến! Với lại có thư gửi cho chú Bel ạ! Thư của Ange!”
“Này! Con bé cũng hay đấy! Vừa nhắc đến nó, Bel nhỉ!”
“Ha ha, giống như là nó biết là chúng ta đang nhắc tới nó vậy!”
Belgrif vừa cười khổ vừa nhận lá thư từ tay Vans, mở nó ra. Kerry và Vans cũng đứng nhìn Belgrif đọc bức thư với tâm trạng mong chờ.
“Hừm… Hừm”
“Có, có chuyện gì vậy? Có gì không? Nó khỏe không?”
Belgrif ngẩng đầu lên và cười đểu.
“Nó bảo có thể cuối tháng này sẽ lấy kỳ nghỉ dài và về đây”
“Ồ!”
Kerry đứng bật dậy một cách vô thức.
“Vậy thì căng rồi. Chúng ta phải gấp rút chuẩn bị để đón nó về”
“Này này, không cần phải căng thẳng như vậy!”
“Cậu nói gì vậy Bel. 5 năm rồi mới gặp lại nó đấy. Cậu đáng ra phải vui hơn chứ!”
“Ha ha. Tôi còn chưa tin đây là sự thật ấy”
Nhưng mà, thử tưởng tượng xem.
Sau 5 năm, Angelin giờ cũng đã 17 tuổi. Chắc hẳn đã cao lên không ít. Mái tóc đã cắt ngắn của cô bé bây giờ ra sao? Vẻ mặt có già dặn trưởng thành hơn không?
Nhìn thấy sự trưởng thành của con mình chính là niềm vui của anh.
Cũng giống như việc chăm sóc bọn trẻ con của làng chỉ là của con gái mình thì càng đáng trông đợi hơn. Nghĩ đến điều này, quả nhiên là anh có điều trông đợi.
Belgrif cười đăm chiêu và rót một ly rượu rồi uống cạn.
“Nâng ly vì Ange”
“Ừ. Vinh danh chủ thần Vienna!”
Bữa thử rượu trưa nay, đúng là thịnh soạn đối với Belgrif.
O
Thành Orphen, chỗ quầy lễ tân của hội các nhà thám hiểm ở 1 góc trung tâm, có cô gái tóc đen đang nổi giận lôi đình. Còn cô gái lễ tân thì đang sợ xanh mặt. Các nhà thám hiểm đang đi lại bên trong tòa nhà, nhưng vẻ mặt ai cũng căng thẳng, im lặng và nín cả thở.
Cô gái mặc bộ khinh giáp dễ dàng di chuyển bó sát cơ thể, hông đeo kiếm. Một nhà thám hiểm.
Cô gái có mái tóc đen dài ngang hông, được cột đơn giản, cùng đôi mắt trông giống như hơi buồn ngủ một tí cũng màu đen như màu tóc. Trong đôi mắt màu đen ấy, lại không chút nào che giấu sự giận dữ, như muốn xuyên thẳng vào cô gái lễ tân nọ.
“… Tôi đã nói rõ ràng là từ ngày mai sẽ nghỉ dài hạn kia mà”
Cô gái lễ tân rụt rè trả lời:
“Dạ, dạ đúng là vậy, dự định là như vậy nhưng vì có thông báo về sự xuất hiện của ma thú cấp độ thiên tai ở gần thành phố Garuda… Nếu Angelin không đi thì…”
Đúng vậy, cô gái tóc đen chính là Angelin. Đã 5 năm kể từ ngày cô rời làng Tornella. Cô giờ đã là một thiếu nữ với dáng người cao, gương mặt tuy vẫn còn nét ngây thơ nhưng cũng nhiều phần chững chạc.
Angelin gật đầu nhưng không che giấu sự khó chịu.
“Tại sao phải là tôi mới được? Chỉ là cấp độ Thiên tai thì chỉ cần cấp A trở lên là được mà. Sao cứ phải độc đoán quyết định là cần đến cấp S rồi lấy lại ngày phép quý giá của tôi chứ…!”
“Chuyện… chuyện này là do đã cử một đội cấp AA đi nhưng hình như đã thất bại ạ…”
Nắm tay của Angelin đập rầm lên mặt bàn tiếp tân. Mặt bàn cẩm thạch lộ ra các vết nứt, chạy lan xuống tận sàn. Cô gái tiếp tân hoảng sợ đến phát ngất nhưng vẫn gắng gượng trụ lại.
“Vì những kẻ vô dụng ất ơ nào đó thất bại thảm hại mà phải lôi tôi vào vụ này vậy sao!?”
Khắp người Angelin toát ra khí tức màu đen, cô bất mãn như thể muốn nguyền rủa tất cả những kẻ đã gây ra chuyện này.
“Sau khi lên cấp S, tôi liên tục nhận phải những yêu cầu khó khăn… Đến nỗi không có thời gian rảnh viết thư cho ba của mình. Chứ đừng nói đến việc về thăm nhà! Vừa tưởng rỗi tay được một chút thì lại bị yêu cầu xử lý gấp…! Tôi đã phải liên tục chiến đấu gần cả năm như vậy, sao bọn ma thú cấp thiên tai cứ lần lượt hết con này đến con khác xuất hiện vậy!? Rồi sao cứ để chúng nó thoát ra như thế!? Các nhà thám hiểm khác đang làm cái gì!?
Vừa nói, Angelin vừa nhìn quanh những nhà thám hiểm đang im lặng, co người ngồi trong sảnh. Họ lặng lẽ quay lưng và nhìn đi chỗ khác một cách gượng gạo. Angelin bốc hỏa thở hồng hộc, một lần nữa đập tay lên bàn tiếp tân. Các vết nứt rộng hoác ra.
“Đừng có đùa với tôi!”
“An… An… Angelin, cô bình tĩnh lại đã!”
“Ừ, ừ đấy! Tôi chỉ muốn tìm người mà trút giận!”
2 cô gái từ đầu đến giờ vẫn im lặng theo dõi câu chuyện rốt cục đã ra mặt ngăn Angelin lại. Angelin thở dốc, nhìn cô gái tiếp tân và hét vào mặt cô ta.
“Tình hình thế nào! Nói mau!”
“Dạ, dạ!!”
Cô gái tiếp tân nhanh chóng lấy tờ giấy ghi chi tiết yêu cầu, run rẩy đưa cho Angelin. Angelin khịt mũi rồi quay gót rời đi.
“Milli, Arne. Em đợi các chị ở quán rượu mọi khi.”
Nói rồi cô rời khỏi tòa nhà. Sự yên tĩnh đã trở lại bên trong hội, mọi người bắt đầu xì xào như thể cuối cùng họ có thể hít thở. Cô gái chỗ tiếp tân đặt tay lên ngực và hít một hơi thật sâu.
“Thật… thật đáng sợ… Lần đầu tiên Angelin nổi giận đến mức đó…”
“Xin lỗi nhé. Thường em ấy không có giận như vậy đâu. Phải không, chị Arne.”
Người vừa nói chính là cô gái đang vân vê lọn tóc màu tím nhạt, đầu đội mũ 3 múi, mặc chiếc áo chùng màu xanh mướt. Đây là Miliam, pháp sư cấp AAA. Cô 18 tuổi, hơn Angelin 1 tuổi nhưng vì dáng người thấp nên nhìn như là người nhỏ tuổi nhất trong đội.
“Ừ… Lần đầu tiên chị thấy Angelin như vậy đấy!”
Cô gái có mái tóc màu hạt dẻ đứng bên cạnh gật gật đầu. Cô ấy là Arnessa. Cô cũng là một nhà thám hiểm cấp AAA, chuyên dùng cung. Cô là người lớn tuổi nhất trong đội, 19 tuổi. Cô có vai trò như là người trung hòa giữa Angelin nóng nảy và Miliam. Miliam và Arnessa là thành viên trong đội của Angelin.
Cả 2 sau khi xoa dịu cô gái tiếp tân cũng đứng lên rời khỏi hội, lên đường đến quán rượu mà Angelin đang chờ.
Ở quán rượu, Angelin đã ăn món thịt vịt nướng trong tâm trạng vẫn còn khó chịu. Không biết có phải vì cảm thấy được sự khó chịu của cô hay không mà xung quanh chỗ cô ngồi sạch bong, không một bóng người. Cả 2 cười khổ và đến ngồi cùng với cô. Angelin liền càm ràm.
“Các chị lâu quá đấy”
“Xin lỗi, xin lỗi”
“Này, kì nghỉ dài lần này quan trọng với em vậy sao?”
Những đội có nhà thám hiểm caaso S thường bị kéo đi đây đi đó để đối phó với các ma thú cao cấp và chiến đấu ở các hầm ngục có độ khó cao.
Căn bản, các nhà thám hiểm được coi là một chức nghiệp nửa tự do, nghỉ ngơi hay làm việc là do tự mình điều chỉnh nhưng mà khi đã lên tới cấp S thì đó là một câu chuyện khác. Đó là vì có những ma thú chỉ có người ở cấp cao mới đánh được.
Ma thú cũng có phân chia cấp độ, một khi được xếp vào cấp A trở lên thì được gọi là cấp Thiên tai, các nhà thám hiểm cấp thấp thì vô phương đụng tới. Khi đó, các nhà thám hiểm cấp cao buộc phải ra tay.
Chính vì vậy, khi cấp cao lên, thay vì được chọn lựa yêu cầu, hầu hết họ lại được hội chỉ định công việc. Nói ngắn gọn, họ giống như là một người làm việc trong các hội tầm trung. Chính vì vậy mà khi trở thành cấp A trở lên, họ cũng có những cái gọi là kỳ nghỉ.
Tuy nhiên, sự thật là họ chẳng mấy khi rảnh rỗi để lấy kỳ nghỉ dài.
Và Angelin đã cố gắng tham gia liên tục yêu cầu đánh đuổi và yêu cầu tấn công để có thể lấy được kỳ nghỉ dài từ trước đây rất lâu. Nhờ vậy mà tất cả các kế hoạch đều được cô xử lý sạch sẽ thế nên, chuyện xảy ra hôm nay khó trách cô không thể kiềm chế được. Nhưng mà, làm như thế này là quá sức chịu đựng của cô.
Angelin bực dọc cắn nuốt miếng thịt vịt và uống ừng ực cốc nước nho. Sau đó thở dài thườn thượt và nằm dài ra bàn một cách chán chường.
“Em cứ tưởng là sắp được gặp lại ba rồi vậy mà…”
“Ba em ấy à…”
“Ange, em vẫn thi thoảng kể về ông phải không? Ba của Ange là người như thế nào?”
“… Ba rất hiền, rất mạnh, rất ngầu. Một người cha rất đáng tự hào.”
Vừa nói, ánh mắt của Angelin vừa nhìn xa xăm. Như thể cô đang nhìn thấy ba vậy. Miliam và Agnessa cười khổi và nâng cốc nước vừa được mang tới.
“Vậy có nghĩa là ba em cũng là một nhà thám hiểm?”
“Đúng vậy… Kiếm thuật và kiến thức cơ bản của một nhà thám hiểm của em đều là ba dạy. Nhưng mà em chưa lần nào đánh bại ông…”
Miliam và Agnessa chợt như đông cứng.
5 năm trước, khi Angelin xuất hiện ở hội, cô đã một mình đánh bại một đám nhà thám hiểm xấu tính dám xem thường cô vì cô còn nhỏ.
Nếu chỉ có như vậy thôi thì cũng không có gì là to tát nhưng mà những nhà thám hiểm đó là một đội cấp B. Một đội thám hiểm cấp B mà gần như không thể làm gì được một cô bé 12 tuổi, chưa vào hội.
Sau đó, chưa đầy 1 năm, cô bé ấy đã đạt cấp B, trong vòng 4 năm leo lên cấp S, và giờ đây cô là một người có thực lực được công quốc công nhận và biết đến với cái tên khác: “Chiến nữ tóc đen”.
Có thể nói, với thực lực của Angelin xuất hiện ở hội năm 12 tuổi đã không phải dạng thường, vậy mà còn có một nhà thám hiểm mà cô không thể đánh bại được một lần, rõ ràng đây không phải làm một người cha đơn giản.
“Ba… ba của Ange đáng nể thật đó…!”
Miliam thốt lên như vậy, còn ánh mắt của Angelin trở nên long lanh và gật đầu liên tục.
“Dạ, rất đáng nể ạ. Nhưng mà ba không chỉ mạnh mà còn rất hiền…:”
“Nếu vậy, hẳn ba của em là một nhà thám hiểm rất nổi tiếng nhỉ?”
Khi Arnessa nói vậy, Angelin như chờ đợi điều này từ lâu, vội vàng ưỡn ngực kiêu hãnh.
“Đúng, biệt danh của ông là “Quỷ đỏ” đến trẻ nhỏ cũng phải ngừng khóc, Belgrif. Ba của em đó”
“… Vậy… vậy à”
“Ha… Haa…”
Là ai vậy?
Trong lòng của Miliam và Agnessa thầm nghĩ vậy nhưng nếu nói thẳng ra cho Angelin biết là họ không biết người cha mà cô tự hào là ai, hẳn sẽ làm cô suy sụp lắm. Cả 2 đành tự thuyết phục mình là, có thể mình không biết, nhưng hẳn đây là nhà thám hiểm rất nổi tiếng.
Tuy nhiên, đây là cái tên của Angelin đặt cho ba mình. Có khi, cả người được đặt tên còn không biết nữa ấy chứ.
Belgrif thật sự không có cái tên nào khác nhưng mà Angelin đã nhìn vào chòm râu đỏ của ông để gắn cho ông cái tên khác là “Quỷ đỏ” mà thôi.
Có thể nói, đây là cách thể hiện lòng hiếu thảo của Angelin dành cho ba mình người vừa mạnh mẽ vừa tốt bụng mà lại ở quê nhà, không ai biết đến.
Sau khi nguôi ngoai cơn bực tức khi nhớ về người cha đáng tự hào của mình, Angelin lúc này mới mở tờ giấy ghi chi tiết yêu cầu. Vừa xem bản đồ, vừa nhỏ giọng trao đổi với Miliam.
“Ở thành phố Garuda thì phải mất 3 ngày đi ngựa rồi.”
“Ừm… nhưng mà nó là một con phi long Wyvern. Phiền phức đấy. Ange, kế hoạch của chúng ta là sao…”
Argnessa vừa nói và nhìn sang Angelin và bất giác hít thật sâu. Angelin trông giống như một nhà thông thái đang nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm bức họa phi long Wyvern trong tờ chi tiết yêu cầu.
“… Nó là thứ đã phá tan kỳ nghỉ trong kế hoạch của mình sao… Không thể tha thứ. Mình sẽ băm nhỏ nó ra làm mồi cho lợn…”
Luồng khí tức màu đen lại bao trùm lấy cơ thể của Angelin, cô đứng lên.
“Đi nào, 2 chị…Nó cũng giống như một con diều giấy bay trên trời thôi, em sẽ xử đẹp nó trong chớp mắt…!”
Cả 2 không nói gì ngoài việc chỉ biết gật đầu đồng ý liên tục.
Và rồi, 1 tuần sau đó, con ma thú phi long Wyvern gây khiếp sợ cho thành phố Garuda đã bị nhà thám hiểm tóc đen đột ngột xuất hiện, 1 phát cắt đứt đầu.
Người dịch: ViXiM