(Mong muốn) sống chậm ở thế giới mới - Chương 2
- Home
- All Mangas
- (Mong muốn) sống chậm ở thế giới mới
- Chương 2 - Cuộc sống ở thế giới khác - Nhanh chóng rơi vào tình trạng nguy hiểm
Một bầu trời trong xanh với ánh mặt trời chói chang khi tôi mở mắt ra.
Tôi bật dậy và nhìn quanh quất.
“Ô ô ô…”
Đó là một vùng thảo nguyên bạt ngàn.
Tôi có thể cảm nhận được làn không khí tươi mới tràn ngập phổi, khác hẳn với khói bụi ô nhiễm ở thành thị, có vẻ như tôi thực sự tới thế giới khác rồi.
Chỉ là tôi có một câu hỏi.
“Đây có phải là một thị trấn đâu!”
Đúng vậy. Trong tầm mắt tôi, là một vùng bình nguyên, đương nhiên chẳng thể nào đây lại là giữa phố được.
Đúng không, nữ thần.
Tại sao đến phút chót lại để xảy ra trục trặc như thế này!?
“Mình phải làm sao đây… mình làm sao biết đi hướng nào mới là vào thành thị.”
Tôi gặp rắc rối to rồi.
Điều may mắn duy nhất là chưa nhìn thấy bọn quỷ hay quái vật ở đây, nhưng cứ khơi khơi ở đây cho tới tối thì hơi sợ đấy.
Tưởng tượng… trời tối là thời gian hoạt động của lũ quỷ…
Tôi lại không có kỹ năng chiến đấu nào.
Cũng không có trạng thái đặc biệt nào.
“Ủa, chẳng phải là rắc rối thật rồi sao?”
A ha ha ha.
Nguy to, nguy to rồi.
A ha ha ha ha ha.
“Cười cái gì mà cười. Giờ làm sao đây”
Này này, nữ thần kia!
Với những kỹ năng hiện có tôi sống được sao?
Nếu có hỏi thì cũng có trả lời đâu!
Chẳng phải là chỉ còn đường chết thôi ư!
Gì chứ, trong lúc tôi độc diễn thì xui xẻo lại âm thầm kéo tới.
Nụ cười cứng đơ. Này, tệ thật đấy.
Cơn lạnh chạy khắp người. Nỗi sợ ngập tràn. Đã tệ nay càng hại.
Tôi nhớ lại những gì tôi đã nói.
“Á á á á á á á”
“Tôi đã nói là đừng dùng mấy con sâu bọ mà à à à à”
Con sâu đuổi tới trước mặt tôi, nó chồm lên há to cái mồm rộng hoác như gào rú.
Vào thời khắc nhận thấy nguy hiểm đó, tôi vội quay đầu bỏ chạy như chưa từng được chạy.
Tôi không nghĩ là những loài côn trùng lại có thể mở to mồm như vậy.
Cảm giác thật sự kinh dị.
Ủa nhưng mà sao tại sao lại có tiếng?
Nó có dây thanh sao?
Tiếng của nó là như vậy à?
Nó có đang đuổi theo không vậy? Nó đuổi tới rồi sao?
Đôi chân gần như quíu cả lại vì áp lực rượt đuổi từ phía sau của tôi giờ đây chỉ biết tập trung chạy bằng niềm tin.
Khoan khoan khoan. Tôi vẫn chưa kiểm tra kỹ năng của mình!
A, đúng rồi, phép thuật không gian! Mình có kỹ năn phép thuật không gian. Dù chỉ có cấp 1 nhưng chắc cũng có thể dùng được.
Cẩn tắc vô ưu. Biết trước thì tôi đã dồn nhiều điểm vào cho kỹ năng này rồi.
[Phép thuật không gian cấp 1: Tạo không gian ảo để cất giữ vật phẩm]
“Không dùng được!!!”
Đúng như tôi dự tính.
Nó là kho chứa vật phẩm! Yay!
Giờ mà không dùng thì cả đời không thể dùng đâu đấy!!
“Không phải, đây không phải là thật đâu nhỉ. Không thể nào tiến triển đột ngột như này!”
Chuyện này không thể nào. Như vầy không được.
Nếu là hệ thú thì việc tôi từ bỏ cũng có thể chấp nhận được, nhưng mà đây là côn trùng.
Dù có chiến đấu với nó, hay bị nó đánh bại thì cũng chẳng có gì hay ho đáng tự hào cả.
Nhưng nếu nó là con sâu, như vậy chẳng phải là nó chạy nhanh quá sao?
Nếu mà nó di chuyển nhanh chóng như con sâu đo thì lại càng đáng sợ a!
[Víu]
Cái gì vậy. Cái cảm giác đáng ghét này…
Nếu nó là sâu thì đòn tấn công có thể nghĩ tới của nó… chính là cái đó rồi.
Trong lúc đang nghĩ tới nó thì đúng thật là con sâu khổng lồ phun ra sợi tơ trắng bóc thật.
“Ôi mẹ ơiiiii!”
Sợi tơ bắn tới rồi! Đang bắn tới! Mình có cách gì không?
Nguy to, nguy to, nguy to, con sâu nhanh quá! Con sâu gần quá!
Con sâu tooo quá! A hu hu hu huuuuuu.
— Nhận được kỹ năng: Hóa điên–
“Hóa điên!? Là do vừa mới phát điên mà thu được sao? Này không, đợi đã, aaaaa!!!”
Khi cảm nhận được sợi tơ con sâu phun ra, da gà tôi nổi rần rần.
Sợi tơ cuốn tròn lại, chân tôi quíu lại, ngã xuống, và con sâu đang đuổi theo.
Oaaaa! Tôi sắp bị thịt rồi! Sắp bị thịt rồi!
Aa, Nữ thần ơi, Ông trời ơi, Phật ơi. Hãy lắng nghe tiếng gọi của con.
Không thể nào cho con chết một cách ngon lành hơn sao?
Aa, con vừa mới có được cuộc sống ở thế giới khác thôi mà.
Giấc mơ của con, niềm hi vọng của con, không lẽ lại kết thúc chóng vánh chỉ vì sự nhầm lẫn địa điểm khi được nữ thần đưa đến thế giới khác như vầy sao.
Cầu mong kiếp sau con được đầu thai vào nhà giàu, không phải lo nghĩ về cuộc sống.
Cầu mong sao con bị mất ý thức trước khi bị con sâu ăn thịt!
Và rồi, ngay thời khắc đó.
Con sâu khổng lồ với cái miệng nhễ nhại nước dãi đang há to lộ ra những cái răng như gai nhọn của nó bỗng nhiên bị sương mờ che phủ…
“A…”
Tôi không có một chút cảm giác đau đớn nào. Tôi nhắm nghiền mắt, trông chờ một cái chết tức khắc.
“Này, không sao chứ?”
Tôi nhắm chặt mắt một lúc lâu. Đột nhiên phản ứng lại với thanh nghe thấy, trong đầu tôi đang nghĩ, nếu đây là giọng nói của con sâu thì thật đáng sợ.
Nếu mà con sâu nó nói “này, không sao chứ?”, rồi ngay giây phút tôi mở mắt ra, nó phập cho một phát, ôi ghê! Rất là ghê!
“Này, anh không sao chứ!? Tỉnh lại đi nào!”
Vai tôi bị lay dữ dội.
Rõ ràng đây là cảm giác của 2 cánh tay đang chụp vào đôi vai của tôi.
Hay là tôi đã được cứu nhỉ?
Tôi từ từ mở mắt ra thì thấy đang đứng trước mặt mình là một kỵ sĩ trong bộ giáp màu trắng.
“Hayato? Có sao không?”
“Ừm, cũng may, vừa kịp lúc”
Mội người lững thững bước tới từ phía sau kỵ sĩ.
Đó là một thiếu nữ xinh đẹp ngực phẳng nhưng đôi chân thật đẹp.
“A…A! Xin lỗi, cám ơn! Tôi thật may mắn!”
“Không, không. Đừng khách sáo. Cũng là tiện đường sẵn tay thôi.”
“Nhưng mà tại sao anh bạn lại tới đây?”
Thế là tôi bắt đầu kể lắp ba lắp bắp về chuyện từ lúc đó tới bây giờ.
“Là như vậy, và phép thuật không gian không dùng được… thật, không biết nói sao để cảm ơn mọi người!”
Tôi trào nước mắt trong lúc nói.
Nếu không có những người này đi qua gần đây, có lẽ giờ này tôi đang bị con sâu nằm kia ăn thịt rào rạo rào rạo rồi ấy chứ.
“A, à, ờm, ừm. Tôi còn nhiều chuyện muốn hỏi thêm nữa. Nhưng tôi cũng vui vì đã giúp được anh.”
“Này, Hayato… Người này…?”
”Ừ, có thể. Có thể cũng giống tôi đấy”
“Đúng… Nào, chúng ta vừa đưa anh ta tới thị trấn vừa hướng dẫn thêm đi”
“Ừ. Vậy đi”
Cả 2 cứ nói úp úp mở mở như thế, tôi không hiểu họ đang nói gì.
“Ô? Ồ? Không biết tôi có nhầm không, quí vị sẽ đưa tôi đến thị trấn à?”
“Ừ. Vừa đúng lúc chúng tôi cũng đang định đến Ainshale. Vì vậy chúng tôi định cho cậu đi cùng và trò chuyện thêm về các vấn đề ở thế giới này.”
“Ồ! Tốt quá! Không biết nói sao để cảm ơn cho hết!”
“Thay vào đó, chúng tôi có nhiều điều muốn hỏi cậu, cậu có phiền không?”
“Được chứ! Chỉ cần trong khả năng hiểu biết của tôi là tôi trả lời hết!”
“Được rồi. Chúng ta lên xe ngựa nào”
Tôi đưa tay ra, nắm lấy cánh tay đó để đứng lên và rảo bước về phía xe ngựa.
… Được một anh trai đẹp, đẹp từ trong ra ngoài nắm tay… Khặc! Sao mà sướng quá vậy!