Nguyệt đạo dị giới - Tập 2
Tên chính xác của chúng là Size Ant và Red Bee thì phải?
Tôi có cảm giác sẽ kiếm được kha khá nguyên liệu từ chúng.
Quay đầu lại, tôi thấy ánh mắt của những người đồng hành trong thùng xe vốn đang hướng về bức tường đá ở phía xa cũng đã nhìn chăm chăm vào đám côn trùng. Tôi thật sự rất muốn nói, “Chỉ biết vươn cổ ra nhìn, mấy người là rùa à?”
“Anh Ra, Ra, Raidou!! Cái đó, cái đó!”
Với vẻ mặt phấn khích, Toa chỉ ngón tay vào bầy quái vật.
Nhắc mới nhớ, tên giả của tôi là Raidou.
[Size Ant và Red Bee đúng không? Chúng thì có gì ghê gớm?]“Không phải! Chúng… không phải là Red Bee!!”
Mặc dù lũ quái vật còn ở khá xa, nhưng xem ra Toa rất chắc chắn với nhận định của mình.
“Không thể tin được… Là Ruby Eye!”
Một cô gái Elf là mạo hiểm giả hạng A cũng đưa tay lên che miệng với vẻ mặt kinh ngạc.
Cô gái ấy đúng là Elf giống trong tưởng tượng của tôi, sử dụng cung và ma pháp.
“Là thật…”
Người thanh niên Loài người là mạo hiểm giả hạng B lẩm bẩm.
Người thanh niên đó là một ma thuật sư, ngoại trừ biết giả kim thuật và khéo tay ra thì chẳng có gì đặc biệt ưu tú.
Ruby Eye à…
Mặc dù trông giống với Red Bee, nhưng có vẻ đó là loài khác.
Theo như phản ứng của các mạo hiểm giả, những sinh vật giống như ong kia là quái vật hiếm?
Có sáu con ong. Có lẽ toàn bộ chúng đều là Ruby Eye vì con nào cũng giống nhau cả. Dường như sự chú ý của chúng đã bị thu hút tới bên này, tuy nhiên chúng tôi vẫn cách bầy quái vật một khoảng cách không nhỏ.
[Chúng rất hiếm sao?]“Cực kỳ hiếm! Không thể tin được chúng ta lại gặp phải chúng ở một nơi gần thị trấn như vậy!”
Cô gái tộc Người lùn là Thần Quan Chiến Sĩ1 và cũng là mạo hiểm giả hạng C, mặc bộ áo giáp kín toàn thân được làm bằng kim loại đang khá hưng phấn.
-
Nhữngchiến sĩ tôn thờ thần linh, vũ khí chính là chùy, gần giống như
“Chúng là đối thủ rất khó xơi đấy! Ma pháp gần như vô hiệu với Ruby Eye! Tốc độ của Red Bee chẳng là gì so với chúng. Không chỉ ngòi đốt mà móng vuốt chân trước và những chiếc răng lớn của chúng cũng chứa nọc độc rất mạnh!!”
Toa giải thích cho tôi về sức mạnh của Ruby Eye. Ồ, quả thực trông chúng mạnh hơn hẳn Red Bee.
Các mạo hiểm giả rất hào hứng, nhưng đụng độ loại ma vật mạnh như vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao…?
[Mọi người có thể hạ gục chúng chứ? Nếu được thì tôi sẽ giao cho mọi người.]Cứ ngồi mãi trên xe ngựa sẽ làm cho tay chân chậm chạp hẳn đi, nên khi đối đầu với kẻ địch mà nhóm mạo hiểm giả ấy có thể giải quyết, tôi sẽ giao cho họ. Vậy nên, nếu lần này họ làm được, tôi nghĩ sẽ để…
“Tuyệt đối không được!! Chúng tôi sẽ bị giết mất!!”
… Hầy.
“Cho dù chỉ có một con đi chăng nữa, nhưng nếu không có một đội ngũ với cấp độ trên 130 biết cân bằng và phối hợp tốt với nhau thì khó mà giải quyết được thứ quái vật này.”
Người thỏa mãn điều kiện đó xem ra chỉ Toa và cô gái Người lùn. Đã thế thì…
[Mio, nhờ cô vậy.]“Lại nữa! Hôm qua khi chiến đấu với đám kiến đó, áo quần của tôi đã bị ăn mòn đấy.”
Dứt lời, Mio liền cho tôi xem khuỷu tay áo của bộ Kimono… Chỉ có vài xen-ti-mét thôi mà! Còn chẳng đáng để bận tâm!
[Khi đến thị trấn, tôi sẽ sửa lại cho cô, trước mắt cứ tạm để vậy đi, được chứ?]“Lại… Tôi hiểu rồi.”
Rốt cuộc cô ấy đã đồng ý chiến đấu. Tốt rồi. “Ngài Mio! Xin hãy giữ lại chiếc liềm của Size Ant!” “Tuyệt đối đừng đánh nát đầu của Ruby Eye!” “Và cả cánh của Ruby Eye nữa…”
Đua nhau đưa ra yêu cầu thay vì cổ vũ Mio… Đúng là một đám người thực dụng.
“… Thiếu chủ.”
Tôi bỗng có một dự cảm xấu. [Gì vậy?]
“Tôi… không muốn làm. Mọi người hãy nhờ vả thiếu chủ đi.”
[Chờ đã!]Oa, tất cả mọi người đồng loạt kinh ngạc. Tất nhiên, cả tôi cũng vậy.
[T-tôi làm á?]“Lần nào cũng vậy… thật phiền toái! Xin giữ lại cái này, xin nhắm vào chỗ nọ. Sức chịu đựng của tôi đã đến giới hạn rồi!!”
“Nhưng, nhưng mà, Mio… Dù gì chúng cũng là nguyên liệu quý giá đấy, lũ quái vật đó cũng giúp ích cho việc rèn luyện của cô nữa mà?”
“Tôi chỉ học kiềm chế sức mạnh nên cũng chẳng cần nhiều! Đây mới là phương pháp luyện tập tốt dành cho thiếu chủ. Tôi xin nhường lại cho ngài.”
Mio quay đầu và làm tư thế từ chối.
Haa… tuy bực mình khi vẫn để cho nhóm người Toa nghĩ rằng tôi vô năng, nhưng tôi sẽ phải thực hiện việc này sao?
[Chẳng còn cách nào khác. Được rồi, tôi sẽ làm.] “Hảaaaaa?!”Rinon là người đầu tiên kinh ngạc thốt lên.
Hức hức hức. Sự kỳ vọng của cô bé dành cho tôi chỉ ở mức độ đó thôi sao?
“A, à ừm, anh Raidou? Ngay cả bọn tôi cũng không đấu nổi với lũ quái vật đó đâu đấy?! Chúng ta hãy cùng nhờ vả ngài Mio đi!”
Với lời nói của Toa đi đầu, những người khác cũng đồng loạt muốn khuyên tôi dừng lại.
Nghe những lời đánh giá của bọn họ về mình mà tôi muốn khóc quá.
Cầm lấy cung và rút mũi tên ra, tôi dùng mắt ra hiệu cho Mio dừng xe lại.
Hmm, điểm yếu của kiến là gì nhỉ? Cả ong nữa?
[Hừm, điểm yếu của Size Ant chắc nằm ở đầu.Vậy của Ruby Eye thì ở đâu? Cũng đầu à?] “Vậy nên tôi mới bảo không thể mà!”
“Tuyệt đối không được nhắm vào đầu của Ruby Eye!!” “Xin hãy nghiêm túc nghe lời khuyên của người khác đi, anh không thắng nổi chúng đâu!”
Các mạo hiểm giả liên tiếp nói ra những lời tiêu cực.
Bọn họ đúng là quá đáng. Làm như tôi chắc chắn sẽ thua không bằng. Tôi sẽ khóc đấy?
Tôi có cảm giác họ sẽ chỉ nói những điều như “Đừng nhắm vào đầu”. Đúng là thừa thãi.
[Không sao, xin hãy chỉ cho tôi biết điểm yếu của Ruby Eye đi.]“Trời… Người này nghiêm túc à!”
Giả kim thuật sư trẻ tuổi, đồng thời cũng là mạo hiểm giả hạng B lẩm bẩm bằng giọng ngạc nhiên.
Là người đồng hành duy nhất có cùng giới tính với tôi trong chuyến đi này, vậy mà anh ta chẳng hề lưu tình chút nào.
“Thôi được rồi, hiện tại cậu thuyết phục ngài Mio vẫn còn kịp đấy.”
Cô gái Elf bình tĩnh khuyên bảo tôi.
… Cô chắc hẳn là một cung thủ nhỉ?
Liệu cô có thể nhẹ nhàng hơn với tôi, người cũng sử dụng cung tên giống như cô dù chỉ là một chút thôi được không?
“… Nếu tôi nhớ không nhầm, điểm yếu của Ruby Eye là ở phần bụng. Chân trước phát triển của nó sẽ chặn các đòn công kích, vậy nên rất khó để nhắm vào phần đó.”
Lời Toa nói khiến mọi người xung quanh im bặt. Ừm, cô gái này có mắt nhìn không tồi. Xem ra thực lực của tôi đã bộc lộ vào thời điểm tôi cầm chiếc cung lên. Ha ha, bản thân tôi cũng đáng sợ lắm đấy chứ.
… Được rồi, đầu và bụng à…
Hmm, không đời nào tôi lại bắn hụt ở khoảng cách này đâu.
Tôi giương cung. (Này này, Toa?!)
(Yên lặng nào! Anh ấy đang rất tập trung.) (Không, chính vì thế nên mới không thể. Chưa nói
tới ma pháp, tầm bắn cung quá ngắn.)
(… Hơn nữa, đứa trẻ kia mới chỉ đạt đến cấp 1 thôi mà? Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ cái gì vậy?)
Coi thường tôi quá đấy. Từ “đứa trẻ” trong câu nói cuối cùng của cô gái Elf điềm tĩnh kia là quá đáng nhất. Thậm chí cô ấy còn gọi Mio là “ngài”!
Tuy nhiên, hiện tại tôi đã khóa chặt được sáu trên mười mục tiêu.
Bảy, tám, chín…
“Mình có nên đáp lại kỳ vọng của Toa không?”, khi tôi vừa nghĩ như vậy thì…
(Không sao đâu. Nếu có chuyện gì bất trắc, ngài Mio sẽ ra tay.)
… Cô Toa à.
(Ồ, thì ra là vậy.)
Cô gái Người lùn tỏ vẻ đã thông suốt. (Hơn nữa, nếu ngài Mio đã tin tưởng giao trọng trách cho Raidou, biết đâu anh ấy cũng rất lợi hại thì sao?)
Ồ, nói đúng hướng rồi đấy. Toa, cô cứ tiếp tục phát huy đi.
(… Không thể nào, cậu ta chỉ mới đạt cấp 1 mà?) Im đi, Loài người.
(Tôi không nói Raidou. Có lẽ cái cung kia mới là thứ thực sự lợi hại. Chắc hẳn nó đã được gia tăng khả năng nhắm bắn và trúng mục tiêu, tất sát tất trúng đấy.)
… À, ra là thế à!
Quả nhiên tôi không nên đánh giá cao Toa.
(… Thì ra là vậy, tôi đã không nghĩ tới điều đó. Ừm, chưa nói tới cung, mũi tên được làm rất tốt.)
Đặt mũi tên được chế tạo bởi tộc Eldwa sang một bên, thật ra cây cung này chỉ là một thứ hết sức bình thường…
Cùng là người sử dụng cung tên làm vũ khí, tôi đã mong đợi những phát ngôn tử tế từ cô gái Elf, tuy nhiên…
Tuyến phòng thủ trong trái tim tôi sắp sụp đổ đến nơi rồi.
Tất cả các người có muốn tôi cho yên giấc ngàn thu luôn không? Mấy kẻ ngu ngốc này! Hừ hừ…
Được rồi! Các người chống mắt lên mà nhìn đây! “Anh trai, không sao chứ?”
Ôi, xem ra Rinon là đứa trẻ tốt nhất ở đây! Khoảng cách ước chừng tầm một trăm mét… Được rồi, toàn bộ các mục tiêu đã được xác định…
Tôi nên bắt đầu từ Ruby Eye nhỉ?
“… Phù.”
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, tôi kéo căng cung bắn mũi tên về phía trước. Mục tiêu là một trong hai con Ruby Eye đang dẫn đầu. Một con đã bị tôi bắn thủng một lỗ ở phần bụng và rơi xuống đất.
Đến lượt con còn lại.
Đúng như Toa đã nói, Ruby Eye đưa chân ra phía trước để bảo vệ phần bụng của mình, nhưng mũi tên đã xuyên qua khe hở nhỏ giữa những cái chân và trúng đích.
Ba, bốn, năm…
Các mục tiêu lần lượt bị tôi tiêu diệt hết.
Tôi có thể nghe thấy một vài lời cảm thán như “Đùa à…”, hay “Chuyện gì đang diễn ra vậy?” vang lên từ phía sau.
Các người đã hiểu chưa, hiểu khi tôi sử dụng cung thì sẽ lợi hại như thế nào chưa?
Tám, chín…
Và mọi thứ đến đây là kết thúc.
Đầu của con kiến cuối cùng bị tôi bắn xuyên.
Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ mới chỉ khoảng ba mươi giây trôi qua.
Toàn bộ quái vật đều đã bị tôi tiêu diệt! Đây chính là uy lực của đòn tấn công cự ly xa.
Ừm, dạo gần đây không đi vào Á Không, thực ra tôi cũng hơi nhớ cung tên của mình. Hôm nay ít nhiều vẫn có phần gượng gạo không quen tay, tuy nhiên lúc thực chiến không có vấn đề gì. Tôi cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
“… Thật lợi hại!”
Rinon, cảm ơn vì suy nghĩ thật lòng của em. Chắc là đánh giá của mọi người về tôi đã thay đổi rồi đúng không ? Ừm ừm.
[Vậy đấy. Mọi người đã thay đổi cách nhìn về tôi rồi chứ?]Tôi nói với đám người ở phía sau. Không chỉ vậy, tôi còn đưa cây cung cho họ xem luôn. Bởi nó vốn chẳng có khả năng đặc biệt nào cả!
“Th-thật lợi hại. Mặc dù đây chỉ là một cây cung bình thường…”
Vậy nên, cô gái Người lùn này! Tất cả không phải nhờ cây cung đâu! Tại sao cô không chịu tin vậy… Cấp 1 không đáng tin vậy sao… Chết tiệt!
[… Đây là một cây cung vô cùng bình thường. Mặc dù mũi tên đúng là do những người thợ tài giỏi làm ra,nhưng chúng cũng không được yểm bất kỳ ma pháp gì. Từ nhỏ, bắn cung đã là sở trường của tôi rồi.]
Tôi tự mình giải thích mọi chuyện… Tuy vừa có một màn trình diễn ngoạn mục nhưng cuối cùng tôi lại tự làm suy giảm khí thế bản thân.
“Chuyện này… đúng là vậy, trên mũi tên không hề có ma pháp tăng cường nào…”
Không thèm đoái hoài đến lời phân bua của tôi, giả kim thuật sư trẻ tuổi nghiên cứu cây cung rồi đưa ra kết luận.
Thật tình, Misumi Makoto đây tuyệt đối sẽ không thèm nhớ tên của cái gã bất lịch sự dám nghi ngờ thực lực của tôi đâu! Đã được mục sở thị rồi mà anh ta vẫn còn nghi ngờ được nữa!
“… Không thể nào.”
Cô gái Elf vốn cũng là một cung thủ nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến uy lực, tầm bắn và cả độ chính xác tuyệt đối như vậy.”
“Đúng thế.”
Toa cũng đồng tình. Bọn họ đã nghĩ rằng màn trình diễn vừa nãy hoàn toàn nhờ vào vũ khí trong tay tôi, vì vậy điều này đối với họ gần như là chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng.
À thì… dù sao trước giờ tôi cũng chưa từng thể hiện năng lực trước mặt bọn họ, nên họ cảm thấy khó tin cũng là chuyện hết sức bình thường.
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về nhãn sách SkyBooks]