Nhật Ký Kẻ Cô Đơn - Đọc thử
“Anh rất yêu bản thân mình, anh cũng rất yêu thế giới này, vậy nên anh mới tự sát”.
“Em rất yêu bản thân mình, em cũng rất yêu thế giới này, vậy nên em mới…hạ sát”.
NGÀY SỐ KHÔNG – NHÂN SINH, NHÂN TỬ
Chết thôi.
Tôi đã lặng lẽ quyết định như vậy trong căn phòng một gian sáu chiếu nhỏ hẹp.
Tên tôi là Shidou.
Tôi mới 19 tuổi và đang theo học một trường đại học tầm trung, cuộc sống cũng chẳng vấp phải chuyện gì đặc biệt, cũng có thể coi là sống thoải mái.
Chết thôi, tại sao tôi lại nghĩ đến điều chẳng có ích lợi gì như thế? Tôi chẳng nợ nần chi, cũng không bị người yêu đá hay bị ai bắt nạt. Cuộc đời tôi quả thật là không phải chịu điều gì khổ sở.
Chỉ là…
Tôi đây đã hiểu quá rõ thế giới này và nghĩa của hai từ “nhân sinh” mất rồi.
Sống trên đời này có nghĩa lý gì đây?
Hàng nghìn năm trước, các bậc hiền giả đã nghiền ngẫm tới điều này, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa tìm ra được câu trả lời.
Không có câu trả lời thì sống có nghĩa lý gì đâu.
Suy nghĩ của tôi về chuyện này là như vậy đấy.
Các thiên tài đều tự sát.
Mấy bạn có thể phản đối, nhưng thiên tài trong định nghĩa của tôi chẳng phải Edison hay Galileo. Với tôi, họ là những người nhận ra được sự vô nghĩa của sự sinh tồn. Những con người như họ lại chẳng lưu danh sử sách, chỉ lặng lẽ từ chối sinh mệnh của chính mình.
Nhưng nếu bị gộp chung với đám người tự sát chỉ vì mấy lý do nhảm nhí như bị bắt nạt hay thất tình thì cũng phiền đây.
Tôi đây đâu có trốn tránh thực tại.
Chỉ là tự mình kéo màn khép lại một vở kịch trống rỗng, vô vị mà thôi.
Tôi cũng mong các bạn đừng hiểu lầm, tôi chẳng ghét bỏ gì chính mình đâu.
Ngược lại, tôi yêu nó lắm.
Chắc sẽ có người thắc mắc “vậy thì sao lại tự sát?”, nhưng nếu có kẻ tự sát vì ghét bỏ thế giới hay chính mình, thì cũng có thể xuất hiện trường hợp ngược lại chứ?
Mỗi người lại có một cách biểu hiện yêu thương khác nhau.
Con người, ai cũng đều có lúc phải chết.
Mấy kẻ cầu bất lão bất tử liệu có phải xuẩn ngốc không?
Con người sẽ chết nên mới sống. Họ sống để rồi chết.
Kẻ bất tử không được coi là đang sống.
Không có cái chết, sẽ không thể làm nổi bật lên sự sống.
Cuộc đời cũng giống như chuỗi domino.
Được, ta cố gắng xếp thành từng mảnh, từng mảnh một.
Chỉ để một lúc nào đó sụp đổ…
Chà, tôi thấy đời đằng nào cũng có lúc phải chết, thà tự mình chọn lấy thời điểm đó có phải tốt hơn không? Ai mà chả cáu nếu bị đứa khác búng đổ chuỗi domino mình ra sức tạo nên? Tôi cũng vậy thôi.
Chuỗi domino là một trò chơi khi người ta sắp xếp các thanh hình chữ nhật nhỏ gọi là domino cách nhau một khoảng cách phù hợp để đảm bảo khi đẩy đổ thanh đầu tiên sẽ tác động một lực đủ để lần lượt đẩy ngã từng thanh một cho đến thanh cuối cùng theo phản ứng dây truyền.
Nào, chết thôi.
Chuỗi domino của tôi đã hoàn thành rồi.
… Nhân tiện.
Hiện giờ tôi đang say thật, nhưng chẳng liên quan gì đến việc này đâu.
Chủ nhật
“Xin chào, tôi là người của cửa tiệm tự sát”.
Khi tôi mở cánh cửa nơi hiên nhà cũ kỹ, người đàn ông đó đã tươi cười nói vậy. Nụ cười của con người này quá hoàn hảo, đến mức càng khiến người ta cảm thấy cảnh giác.
Đen.
Ấn tượng về người đàn ông này gói gọn trong một chữ đó.
Đôi con ngươi đen. Mái tóc dài đen. Găng tay đen. Đôi giày da đen.
Thêm nữa là… bộ vest trắng sắc đen. Cách nói này có vẻ bất hợp lý nhưng tôi thấy đây là cách miêu tả hoàn toàn phù hợp với bộ đồ anh ta mặc trên người.
Đó là một người đàn ông đen xì đến rùng rợn, trông như thể xác chết con quạ ướt đẫm trong mưa.
“A, vâng. Chào anh”.
Tôi cất tiếng đáp mơ hồ, lục lọi lại ký ức về những chuyện xảy ra đêm qua.
Đêm qua, tôi đã uống phải thứ rượu không quen và xỉn quắc cần câu.
Thế rồi, tôi đã nghĩ đến cái chết, còn tra cứu các phương pháp tự sát trên mạng.
Tuy đây là một chuyện chẳng quan trọng mấy, nhưng tôi chưa từng đánh nhau bao giờ. Vết thương ghê gớm nhất trong đời cũng chỉ dừng ở mức bong gân. Tôi là một kẻ thuộc chủ nghĩa hòa bình đến mức một khi bị cảm lạnh thì có phải cúng tế cả trăm người Brazil cũng muốn chữa khỏi ngay tức khắc.
Gọi tôi là con gà hay thằng nhát gan cũng được.
Tóm lại, tôi ghét bị đau. Cực ghét.
Chắc chắn tôi sẽ không cắt cổ tay. Ngược lại, tôi thấy ngưỡng mộ kẻ nào có gan làm điều đó.
Cũng đừng mơ có chuyện nhảy lầu. Đau bỏ cha.
Trầm mình ngoài biển cũng không được. Tôi đâu có biết bơi. Ơ kìa, không biết bơi càng tốt chứ sao? Không đâu, chết đuối cũng khiếp lắm. Ừm, cho qua.
Trong khi đang nghĩ đến những điều nhảm nhí, tôi vẫn tiếp tục tra cứu cho tới khi bốn chữ đơn giản đập vào mắt tôi.
“… Cửa tiệm tự sát?”.
Một cụm từ nghe chẳng hề quen tai. Tôi chẳng nghĩ ngợi sâu xa, mở luôn trang đó.
Trang web đen thui nổi lên một dòng chữ trắng to tướng:
CỬA TIỆM TỰ SÁT
viết bằng font chữ đậm rất rõ ràng. Bên dưới có ghi thêm một dòng nho nhỏ,
“Con người sống là để chết. Chúng tôi sẽ hỗ trợ bạn trên con đường xuống suối vàng”.
Một trang chủ đơn giản với hai dòng tựa đề và một số điện thoại.
Cái của nợ gì vậy trời?
Đầu thì nghĩ vậy, tôi lại thấy khá hứng thú với trang chủ này.
Thật cuốn hút. Thật hấp dẫn. Tôi thấy nó sao mà ngầu thật ngầu, dù chẳng vì lý do gì.
Tôi rút di động ra, gọi vào số điện thoại ghi trên trang đó.
Sau đó, tôi thực sự đã ngấm say, chẳng còn nhớ được trời trăng gì nữa.
Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Hôm nay là Chủ nhật.
Sau khi xem “Siêu chiến đội” và “Fate/zero” xong, tôi lăn ra ngủ thêm lần nữa thì một tiếng “ping pong” vang lên như thể âm thanh của vị vua xứ địa ngục Hades, thứ âm thanh đầy nguy hiểm như lũ tà ma ngoại đạo chọc vào tai tôi, – nói cho dễ hiểu thì là tiếng chuông cửa.
Tôi vẫn mặc nguyên bộ đồ thể thao, ngật ngưỡng đứng dậy, mở cửa với đôi chút cáu giận.
Hồi tưởng đến đây kết thúc.
Tôi vội vàng dọn sơ qua căn phòng. May thay, tôi vừa mới dọn phòng hôm kia xong nên còn khá sạch sẽ. Vẫn còn có chỗ trống để giẫm chân lên. Cũng không thấy ló ra cuốn tạp chí khiêu dâm nào. Hoàn hảo. Nếu còn đòi hỏi hơn thế nữa thì là quá mức xa xỉ rồi.
Rốt cuộc, tôi mời con người đáng nghi tự xưng là đến từ cửa tiệm tự sát kia ngồi lên đệm. Đặt cốc hồng trà túi lọc lên bàn, tôi cũng ngồi xuống đối diện với người đó.
“Chân thành cảm ơn quý khách đã lựa chọn dịch vụ của Cửa tiệm tự sát”.
Người đàn ông tươi cười.
Một người con trai có gương mặt với những đường nét trung tính. Trông có vẻ hơn tuổi tôi, nhưng cố ép một chút thì cũng có thể tự xưng là học sinh cấp ba được. Da trắng hếu như xương, tóc thì đen bóng như vuốt dầu. Đôi mắt phượng dài, khi cười sẽ híp lại thành một đường thẳng tắp.
“Tôi là Yomiji”.
“Yomiji?”.
Khi tôi hỏi lại thì anh ta đáp ‘vâng’ và gật đầu, chìa ra một miếng giấy đen hình chữ nhật. Còn có cả danh thiếp nữa.
Nền đen chữ trắng ghi đơn giản ‘Cửa tiệm tự sát Yomiji’ y như trên trang chủ. Ba chữ Yomiji viết bằng chữ Katakana.
Đó là tên hay họ vậy?
“Xem nào, anh Yomiji đúng không?”.
“Vâng”, người tên Yomiji này cười mỉm. “Nhân tiện, tôi có thể không sử dụng kính ngữ nữa được không?”…
Trích từ: NHẬT KÝ KẺ CÔ ĐƠN
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về công ty Sakura Light Novel.]