Sakurako và bộ xương dưới gốc anh đào - Tập 1
“Chị Sakurako?”
“Việc ở đây xong rồi. Đến địa điểm tiếp theo thôi.”
“Vâng? Việc xong rồi là… ưm!”
Dứt lời, cô trượt mình vào trong chiếc taxi đỗ lại. Tôi nhanh chóng lên theo, Sakurako đưa gì đó cho tài xế xem rồi nói ‘nhờ bác đưa đến đây’. Khi chiếc xe vừa bắt đầu di chuyển, Sakurako thở phù chậm rãi.
“Việc ở đây mà chị nói là gì vậy?”
“Nhóc không cần quan tâm. Giờ trước tiên, chúng ta hãy phân tích tình hình đã.”
“Sao cơ?”
“Hãy nói hết những điều mà nhóc biết về cô ta cho chị nghe, cái gì cũng được.”
“A…”
“Chẳng phải nhóc muốn cùng chị chơi trò thám tử sao?”
“A… Nhưng mà đột nhiên bảo kể thì…”
Vốn từ ban đầu tôi cũng không phải là thân thiết với chị Kiyomi gì cho mấy.
“Ví dụ như tuổi tác hay nghề nghiệp đó.”
“Những cái đó thì em chưa bao giờ hỏi rõ cả…”
“Bất cứ điều gì cũng được. Những lúc nói chuyện phiếm chẳng phải sẽ biết được nhiều thứ lắm sao?”
Tôi vâng vâng dạ dạ, rồi bắt đầu tua lại trong đầu những lần trò chuyện cùng chị Kiyomi. Những câu chào hỏi khi gặp trước tòa nhà. Những lần cùng nhau nhổ cỏ, hay lúc vui vẻ cùng nhau uống trà. Một đêm mùa hè, trong lễ hội pháo hoa bên bờ sông Kagura, tôi đã tình cờ gặp chị ấy đang đứng trước một cửa tiệm bán kem. Lúc đó, không phải là màu hồng hay xanh nhạt dễ thương mà chị vẫn thường hay chọn, chị Kiyomi đang mặc lên người chiếc yukata màu đen quyến rũ mê mẩn khác hẳn ngày thường, khiến cho tim tôi đập thình thịch.
“… Dù em không biết chính xác tuổi của chị ấy, nhưng có lẽ khoảng bằng tuổi chị hoặc lớn hơn một chút. Vào cuối năm, bọn em có tình cờ gặp nhau một lần, lúc đó chị ấy có cười và nói về việc mình sắp kết hôn, rằng rốt cuộc cũng kịp cưới chồng trước năm ba mươi tuổi, nên có lẽ chị ấy khoảng từ hai mươi bảy đến hai mươi chín chăng?”
Bỏ qua không nói về bộ yukata chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ. Trước tiên, tôi nói phỏng đoán của mình về tuổi tác chị ấy với Sakurako.
“Nói theo kiểu giới trẻ hiện nay thì là Arasa nhỉ.”
“Về công việc thì chị ấy làm dược sĩ. Có lần em nghe kể chị ấy làm ở công ty dược ngay trước bến xe buýt đằng kia. Khi nghỉ trưa có thể về nhà ăn nên rất thuận tiện.”
Sakurako gật đầu khi tôi chỉ vào chiếc xe buýt có dán hình của vườn bách thú Asahiyama khi nó chạy ngang qua.
“Dược sĩ à. Ra là vậy. Còn gì nữa không?”
“Còn gì ạ… Hừm, thực sự thì em cũng không thân với chị ấy lắm.”
“Điều gì cũng được, hãy nói với chị tất cả những thứ nhóc nhớ dù là những việc tầm thường nhất.”
“Tầm thường… A đúng rồi. Thực ra chị ấy muốn trở thành một người bán hoa.”
“Bán hoa?”
“Vâng. Nhưng nếu làm những công việc phải đụng nước thì tay chị ấy sẽ bị dị ứng ngay, nên chị ấy có nói rằng mỗi việc trồng cây trong nhà thôi đã khiến chị ấy vất vả hết sức rồi.”
“Trồng hoa à? Nói đến chuyện này thì, trong phòng cô ta có khá nhiều chậu hoa ấy nhỉ?”
“Trước đây mẹ em còn kể là được chị ấy cho một gốc cây ghép thì phải. Mẹ nói rằng chị ấy rất giỏi và trồng rất nhiều loại hoa, có lẽ chị ấy thực sự rất thích hoa.”
Món trà bạc hà không ngon lành mấy mà tôi được uống hôm đó cũng là do chị ấy tự trồng. Những bông hoa đó, liệu ai sẽ chăm sóc chúng khi giờ đây chị ấy đã không còn nữa? Ít ra nếu tìm được người chăm sóc chúng cẩn thận, không để chúng khô héo thì thật tốt quá. Nếu không có bất cứ ai chăm sóc thì tốt hơn hết là để lại nhà chúng tôi. Dù chưa từng trồng hoa bao giờ, nhưng giờ lên mạng là có thể dễ dàng tìm được cách chăm sóc rồi, hơn nữa tôi có thể nhờ mẹ hoặc bà giúp việc chỉ cho cách chăm chúng nữa. Bằng cách nào đó, tôi muốn chăm sóc những sinh vật bé nhỏ còn sót lại thay cho chị ấy. Thật sự mà nói, bây giờ tôi muốn được uống cốc trà bạc hà không ngon cho lắm đó hơn bao giờ hết. Cốc trà bạc hà mà chị Kiyomi đã pha cho tôi.
“…”
Tôi giả vờ ngắm nhìn cảnh tượng đang trôi tuột đi bên ngoài, một lần nữa những giọt nước mắt lại chực tràn ra. Bên ngoài trời đã khá âm u. Tôi nhìn vào điện thoại, đã gần bốn giờ chiều. Tôi nhận được rất nhiều tin nhắn từ mẹ, nhưng tôi quyết định giờ không phải là lúc xem chúng.
“Vị hôn phu đó là bác sĩ khoa mắt nhỉ.”
“Hình như vậy…”
“Cô em gái cũng làm việc ở cùng bệnh viện với anh ta.”
“Vậy ư?… A, phải rồi, chị ấy có nói là làm việc tại bệnh viện ngay gần đó nhỉ.”
“Và hai người này đang ngoại tình với nhau. À, mà dù sao cũng chưa kết hôn, thế thì phải nói là bắt cá hai tay mới đúng.”
“Ồ thật ư?”
Tôi đang ngồi quay lưng lại với Sakurako để giấu những giọt nước mắt vẫn chưa khô, miệng nói qua loa phụ họa thì bỗng dưng khựng lại.
“Chị nói gì cơ? Tại-tại sao lại có chuyện như vậy được!?”
“Chẳng phải hai người họ đã ôm nhau trong phòng đó sao?”
“Thay vì nói là ôm nhau, chẳng phải đấy là níu vào nhau vì quá sốc thì đúng hơn ư! Chị phóng đại câu chuyện lên quá rồi đó!”
Tôi tức giận trước những lời nói thô lỗ của Sakurako. Tuy nhiên, cô ấy một lần nữa cười nhạo và bảo tôi thật ngốc nghếch.
“Đối với cấp trên, hơn nữa lại là vị hôn phu của chị gái mình, dù có dao động bao nhiêu đi chăng nữa thì bình thường cũng không ôm nhau kiểu vậy đâu. Đây là Nhật Bản đấy, chúng ta đâu có thói quen ôm nhau như các nước Âu Mỹ. Hơn thế nữa, bàn tay đặt trên lưng của gã đàn ông đó cũng không có chút nào là ngập ngừng hay do dự.”
“Ơ…”
“Chị và nhóc cũng có thể coi là mối quan hệ thân thiết. Vậy nếu chị bỗng nhiên ôm lấy nhóc, thì nhóc có ôm lại một cách không hề do dự không?”
Tôi trở nên bối rối trước câu hỏi này. Thử nghĩ đến thì quả thật dù có là người quen đi chăng nữa, nếu đột nhiên động chạm thân thể với người khác giới ít nhiều cũng sẽ khựng lại. Thực tế mà nói thì nếu tôi bị Sakurako đột ngột ôm chầm lấy, tôi sẽ vô cùng ngạc nhiên. Thật luôn, vừa nãy cô ấy mới chỉ chạm vào má thôi đã khiến tôi bối rối gần chết rồi.
“Cơ mà, vấn đề này thì chẳng phải mỗi người sẽ có cách nhìn nhận khác nhau ư? Nếu chỉ vậy thôi mà đã cho rằng hai người đang có quan hệ bất chính thì có hơi…”
“Vậy sao? Nhưng việc giữa hai người này có mối quan hệ thể xác là điều chắc chắn.”
“Chắc đơn giản chỉ là họ rất thân nhau thôi… Với lại, có khi đàn ông trưởng thành lại miễn dịch với vấn đề này chẳng hạn.”
“Đang nói về một người đàn ông và một người phụ nữ đấy. Dù có thân nhau đến mức nào thì chẳng phải cũng nên giữ khoảng cách sao? Xác suất ADN giống nhau giữa chị em ruột là một phần tư. Năm mươi phần trăm từ mẹ, năm mươi phần trăm từ cha, như vậy tỉ lệ ADN giống nhau giữa chị em cùng cha cùng mẹ là hai mươi lăm phần trăm. Chỉ nhìn trực quan cũng thấy được hình dáng cơ thể giữa chị em họ khá khác nhau, dù ADN có giống nhau thì không nhất thiết lúc nào cấu tạo cơ thể cũng giống nhau hoàn toàn. Do vậy, cấu tạo âm đạo giữa hai chị em cũng khá là khác nhau đó.”
“Chị Sakurako…”
“Đặc biệt là cô em gái, cô ta có một cơ thể được đàn ông ưa chuộng đấy. Làm một nhân viên y tế lại dùng nước hoa. Không biết có phải đối với khoa mắt thì quy định không nghiêm ngặt lắm không, nhưng có vẻ cô ta là kiểu phụ nữ ít nhiều dễ làm những việc đi ngược lại với đạo đức đấy.”
“Xịt-xịt nước hoa thì không được sao?”
Đối với phụ nữ trẻ tuổi thì dùng nước hoa là chuyện hết sức bình thường.
“Vậy nhóc đã từng gặp y tá nào có mùi nước hoa trên người chưa?”
“A…”
Tôi lại một lần nữa á khẩu. Nghĩ đến bệnh viện thì trong đầu tôi chỉ liên tưởng tới mùi thuốc khử trùng hay mùi của dung dịch cồn đặc trưng mà thôi. Và những người làm việc ở đó cũng có mùi như vậy. Nhắc đến mới nhớ, tôi ngẫm lại mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ người chị Yoshimi, rồi thở dài một tiếng thay cho câu trả lời.
“Nội dung các tin nhắn vị hôn phu gửi cho chị gái mình dường như cô ta cũng nắm khá rõ. Bộ cứ chị em là nên cho nhau xem nội dung của từng tin nhắn tình tứ như vậy à? Hay phải chăng cô ta đã đọc khi nằm bên cạnh người đàn ông đang gõ từng chữ các tin nhắn biện minh đầy lí do lí trấu đó? Không dừng lại ở quan hệ công việc, họ vui đùa thân mật với nhau trên cả mức bình thường.”
“Cái này…”
Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh chị Yoshimi đau khổ trước cái chết của người chị gái, cùng dáng vẻ cô đơn đến cùng cực của anh Hashiguchi.
“Không có chuyện đó đâu…”
Tôi không muốn nghĩ giữa hai người họ lại có mối quan hệ như vậy, và cũng không thể nào tưởng tượng được điều đó, nhưng những lời miêu tả sống động của Sakurako khiến trong đầu tôi cứ lẩn quẩn bộ dạng phản bội của hai người họ.
“Và, có một điểm lạ nữa là thời gian tử vong của cô ta.”
“Thời gian tử vong?”
“Thời gian tử vong dự đoán chỉ trong vòng hai mươi tư giờ, nhóc không thấy lạ sao?”
“Lạ chỗ nào cơ?”
“Cô em gái đã nói rằng ngày hôm kia cô chị vẫn còn rất khỏe mạnh.”
“Nếu thời gian tử vong là trong vòng hai mươi tư giờ thì có gì lạ nếu họ gặp nhau vào hai ngày trước đó, và chị ấy thấy chị mình vẫn ổn chứ?”
Giả dụ như chị ta nói là gặp nhau vào một tiếng trước thì tôi còn thấy lạ lùng. Tuy nhiên, nếu gặp nhau vào ngày hôm kia, thì lúc đó chị Kiyomi vẫn còn sống, vậy thì có gì đáng nghi hoặc ở đây chứ.
“Nếu chị mà nói người chị ta gặp là xác chết biết đi thì em sẽ rất ngạc nhiên đó.”
“Vậy nếu là nhóc thì liệu nhóc có xông đến căn hộ của người chị cùng lắm là mới hai ngày không liên lạc, và để cho người quản lý cắt cả khóa cửa để vào không?”
“Ơ…?”
“Nếu là một tuần hay một tháng thì còn có thể hiểu được. Nhưng đây lại mới có hai ngày.”
“À… Chị nói phải.”
Mới chỉ có hai ngày. Nghĩ đến thì lần cuối tôi và anh trai nhắn tin với nhau là hai tuần trước. Có thể con trai với nhau thì khác, nhưng mối quan hệ giữa chúng tôi cũng không phải là tệ, nếu không phải là chuyện gấp, lúc cần nhờ vả hay có vấn đề gì đó, thì tầm hai ngày không liên lạc là chuyện thường tình. Chỉ là bốn mươi tám giờ thôi. Dù chị em có thân thiết đến mấy, chỉ một khoảng thời gian ngắn như vậy, thì có đến mức cần làm những việc phóng đại như này không?
“Chị nói em mới thấy lạ… Hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
“Em chỉ hơi ngờ ngợ một chút, nhưng hình như chị Yoshimi… có vẻ mơ hồ cảm nhận được chị gái mình đã mất thì phải, em cảm thấy thế.”
Nghe tôi nhỏ giọng nói, Sakurako chậm rãi gật đầu.
“Có lẽ hai ngày không liên lạc được với người chị, cô em gái đã có dự cảm xấu. Chẳng hạn như, cô ta đã đoán được cô chị nằm chết trong phòng rồi, nhỉ.”
“Thời gian tử vong đó chắc chắn không sai chứ ạ?”
“Dù không thể nói là chắc chắn 100%, nhưng xét khí hậu tại thời điểm này, hình dạng cơ thể của người đã mất và lượng ánh sáng mặt trời chiếu vào căn phòng, chị thấy tử thi chưa đến mức thối rữa. Chị không phải là chuyên gia nên không thể khẳng định được, nhưng xét về độ đục của giác mạc cùng độ cứng của các bộ phận cơ thể trên tử thi thì thời gian tử vong trong vòng hai mươi đến hai mươi tư tiếng. Dù gì thì hôm qua cô ta vẫn còn sống. Nếu cái xác không bị di chuyển, và nếu điều cô em gái nói là sự thật, thì thời gian tử vong không thể quá hai ngày được, đúng chứ?”
Cái mà Sakurako yêu say đắm là xương. Dù cô ấy đã từng tiếp xúc nhiều với các sinh vật đang ở giai đoạn trước khi chỉ còn là bộ xương trắng, nhưng có lẽ với bản mẫu là xương người thì mọi việc sẽ khác.
Cô ấy hay ghé qua phòng thí nghiệm của người bác cô kính trọng nhất, việc này có thể đã giúp cô ấy có kiến thức sâu rộng về vấn đề này hơn so với người thường như tôi, tuy nhiên, Sakurako vẫn không phải là chuyên gia. Nhưng dù thế, ít ra tôi cũng hiểu được rằng, di thể của chị Kiyomi vẫn còn mới là điều không cần phải bàn cãi.
“Mà cũng có thể cô chị đã phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người kia không chừng. Có khi cô ta đã gửi một tin nhắn ẩn ý về việc tự sát?”
“Tại sao lại là tự sát!? Như chị nói thì không phải ngược lại, cô em mới là người đáng ngờ sao? Hoặc là vị hôn phu làm bác sĩ đó?”
“Nhóc muốn nói là họ giết người vì bị phát hiện ngoại tình hả?”
Sakurako nhướn một bên mày lên ngờ vực.
“Em nghĩ không phải là không có khả năng. Hơn nữa chính chị Sakurako cũng đã nhìn thấy căn phòng tan hoang đó, không phải sao!”
“Quả thực, trên đời này có rất nhiều chuyện khó lí giải.”
Tôi hoàn toàn không có ý nghi ngờ chị Yoshimi hay anh Hashiguchi, nhưng dù sao thì tôi cũng không thể bỏ qua chi tiết căn phòng lộn xộn được.
“Vậy nhóc có thể nói cho chị nghe lập luận của nhóc chứ?”
“Dạ?”
“Kịch bản cô em và vị hôn thê đã giết chết chị gái mình mà nhóc nghĩ đó.”
“Kịch bản ư…”
Nghe vậy, giọng tôi bỗng nhiên nghẹn lại. Tuy nhiên, cũng giống như trong cơ thể tôi có khung xương thì tất cả mọi việc cũng có cốt truyện của riêng nó. Chắc hẳn có điều gì đó ẩn giấu sau cái chết của chị Kiyomi. Thế nên, trước tiên tôi thử cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ rối loạn trong đầu.
“… Cái khiến em nghi ngờ, đầu tiên là căn phòng đó. Chị Kiyomi không phải là kiểu người để phòng ốc lộn xộn, rác rưởi vương vãi khắp nơi bẩn thỉu như vậy không giống với tính cách của chị ấy. Tóm lại, em nghĩ đã diễn ra tranh cãi với một ai đó. Dù có thể nghĩ đây là một vụ trộm cướp, nhưng tiền vẫn còn nguyên trong ví thì rất lạ, vì vậy em cho rằng có thể loại trừ khả năng này.”
“Ồ”, chị Sakurako nâng giọng. Dựa trên phản ứng vừa rồi thì không biết cô ấy đang nghĩ tôi là thằng ngốc hay đang tỏ ra rất ấn tượng nữa, tôi bỗng bất an ghê gớm.
“Nếu xảy ra tranh cãi thì có nghĩa là đang trong tình trạng có ý thức. Vậy, em nghĩ là không có chuyện chị ấy tự tử bằng thuốc ngủ. Nhưng mà, tại hiện trường không có vết máu nên phương thức giết người có thể là đánh mạnh hoặc siết cổ chăng?”
Phải rồi, quần áo trên thi thể chị ấy rất phẳng phiu. Dù phần ngực áo có hơi xộc xệch nhưng không hề dính máu, và tôi cũng không ngửi thấy nhiều mùi máu. Tôi lục lại trí nhớ của bản thân xem còn sót chi tiết nào không – à phải rồi, khác với căn phòng bên trong vô cùng tan hoang thì ngoài sảnh lại hoàn toàn không lộn xộn chút nào. Thế nên tôi đã rất ngạc nhiên khi mở cánh cửa phòng trong.
“Sảnh nhà rất gọn gàng. Giày cũng không hề phân tán lung tung, vậy hẳn là không có chuyện người lạ cố ý xông vào. Chỉ có thể là người đó được chị Kiyomi mời vào nhà – tóm lại, anh Hashiguchi, chị Yoshimi hoặc là một người thứ ba mà em chưa biết. Do đó cũng có thể loại khả năng tên biến thái xông vào. Còn gì nữa nhỉ… À đúng rồi, em nghĩ hung thủ phải là một người rất thông minh. Hoặc là người rất hay đọc các truyện trinh thám.”
“Vì sao?”
“Vì nếu không phải như vậy thì sẽ không nghĩ đến những chuyện như giết người trong phòng kín.”
Nghe tôi khẳng định như vậy, Sakurako bật cười nhẹ một tiếng.
“Tại-tại sao chị lại cười!”
Thậm chí tôi đã hỏi như vậy rồi, Sakurako vẫn như không nhịn được mà cười thêm một lúc lâu nữa. Tài xế ngờ vực nhìn chúng tôi qua gương chiếu. Tôi thực sự cảm thấy khó chịu.
“Chị đừng cười nữa có được không. Em đã nói điều gì kì cục đến độ đó sao?”
“Tại sao chị cười ấy hả?”
Khục khục khục, Sakurako cuối cùng cũng trả lời bằng giọng khàn khàn do vẫn cố ghìm tiếng cười trong cổ họng.
“Vậy… chị hãy giải thích đi chứ…”
Thất vọng, tôi tiếp tục nhắc lại lời đề nghị của mình, Sakurako liền chẹp miệng, đưa tay ra sau gãi đầu rồi ngồi thẳng người lại trên ghế.
“Động não suy nghĩ thì sẽ hiểu được thôi. Lí do mà hung thủ chọn cách tạo án mạng trong phòng kín là gì?”
“Sao cơ?”
“Lí do hung thủ chọn dàn dựng phòng kín ấy.”
“Là để… tránh bị tóm?”
“Nhóc đần hả? Đấy là để tạo tình huống giống như một vụ tự tử. Bởi vì nếu là phòng kín thì khả năng có bên thứ ba can thiệp có thể được loại bỏ. Nhưng trong hoàn cảnh nhìn qua đã biết đây là một vụ giết người thì ý nghĩa của việc dàn dựng ra phòng kín ở đâu cơ chứ?”
“Cái này, cái này thì… có thể để cản trở điều tra chẳng hạn…”
“Nói không biết bao nhiêu lần, nhóc ngốc thật ấy. Lúc nhìn ra được rằng có bên thứ ba tham gia phạm tội thì việc dàn dựng phòng kín không còn có ý nghĩa gì cả. Dù cửa đóng hay mở, nếu đã nghi ngờ là một vụ giết người thì cảnh sát sẽ điều tra đến cùng… Nhưng cũng phải nói có những trường hợp vụ án được dàn dựng thành tự sát một cách cẩu thả.”
Sakurako thở dài một hơi. Tất cả những điều cô ấy nói là có ý gì? Sự thất vọng tràn đầy trong tiếng thở dài của cô ấy khiến ngực tôi thắt lại.
“Vậy chúng ta cùng lý giải cách thức dàn dựng phòng kín đó đi. Tạm không bàn đến chuyện chìa khóa, nhưng nhóc định giải thích sao về xích khóa bên trong? Chẳng lẽ dây xích sau khi tháo ra tự khóa trở lại, hay chốt cửa sau khi hung thủ rời khỏi phòng thì được dán lại bằng keo dán?”
“Em không biết nữa, nhưng chắc sẽ làm được… bằng cách nào đấy, có lẽ là vậy…”
Càng trả lời, tôi càng thấm thía “lập luận” của bản thân vô lý đến mức nào.
“Thế, cứ cho là vậy. Chưa bàn tới cách thức dàn dựng cụ thể. Nhưng điều này rốt cuộc gây cản trở cho công cuộc điều tra ở điểm nào? Vì không biết được cách hung thủ trốn thoát nên không thể tóm được hắn sao? Đâu phải thế, đúng chứ? Dựa trên tình trạng xác chết, các di vật sót lại, tra hỏi cư dân xung quanh, là có thể tra xét những kẻ tình nghi… Với vô số các bằng chứng như vậy là đã đủ để truy tố án hình sự rồi. Cảnh sát đôi lúc cũng sẵn sàng sử dụng vũ lực nếu cần thiết. Nắm được nhiều bằng chứng như thế, thì dù có là án mạng phòng kín đi nữa thì hung thủ cũng sẽ bị bắt giữ mà không chối cãi được gì.”
“Nhưng khuôn mặt chị ấy khi chết thật sự là đau đớn cùng cực!”
“Đủ rồi. Chị Sakurako, đúng như chị nói, em chỉ là một đứa ngu ngốc. Nhưng dù có là thế thì điều mà em chẳng thể nào lí giải được, chính là gương mặt của chị Kiyomi. Thực sự, thực sự là vô cùng đau đớn. Không còn chút dấu tích của một người con gái xinh đẹp nhường ấy, thứ duy nhất còn sót lại chỉ là một biểu cảm tràn đầy thống khổ mà thôi.”
“Nếu không bị giết thì lúc chết chẳng lẽ sẽ không cảm thấy đau đớn ư?”
“Chị nói không sai… Nhưng mà trên gương mặt của chị ấy, em cảm nhận được sự hối tiếc, và cả giận dữ nữa! Chính vì vậy… chính vì vậy mà không thể có chuyện chị ấy tự tử được! Thi hài của chị Kiyomi, giả sử chị ấy đã tuyệt vọng cùng cực với cuộc sống này, thì biểu cảm cũng không đến độ như vậy!”
Cuối cùng thì chính là nó. Vẻ mặt đớn đau trong thời khắc cuối của đời mình cùng hình bóng của chị Kiyomi lúc còn sống trong đầu tôi là thứ đã phủ định khả năng chị ấy tự sát. Một cô gái tốt bụng với bề ngoài mỏng manh, nhưng tôi cảm giác rằng bên trong chị ấy là một con người cứng cỏi. Chị ấy chắc hẳn có thế giới của riêng mình. Là người có một sức mạnh tiềm ẩn phi phàm. Vì vậy, tôi không thể tưởng tượng nổi chị lại trở nên tuyệt vọng với thế giới này chỉ vì bị người yêu phản bội. Không thể tưởng tượng nổi chị từ bỏ tất cả mà tự sát.
“Dù chị Sakurako có lập luận như nào đi chăng nữa… chị Kiyomi nhất định không phải tự sát, chị ấy là một người cứng cỏi hơn thế. Phải rồi, nếu như thế này thì sao? Giả dụ chị Kiyomi vẫn còn chút ý thức sau khi bị vị hôn phu hay chị Yoshimi sát hại. Để che đậy cho người thân yêu đã rời khỏi hiện trường, chị ấy cố gắng sử dụng chút sức lực cuối cùng còn sót lại, chốt khóa xích để dàn dựng thành một căn phòng kín. Nhất định là thế, chị Kiyomi là kiểu người chính trực như vậy.”
Một lần nữa, tôi khẳng định chắc nịch.
“Và em nghĩ rằng sau đó cô ta quay lại phòng ngủ rồi chết trong đau đớn?”
“Có thể. Riêng chị Kiyomi, em không thể tưởng tượng được chị ấy lại tự sát.”
“… Tuyệt vọng thôi thì không đủ lí do để một người tìm đến cái chết.”
Sakurako nhìn chằm chằm vào tôi một lúc trong im lặng, sau đó thì thầm mấy từ đó.
“Vậy thì chị Sakurako, chị hãy giải đáp bí ẩn đằng sau cái chết của chị ấy đi!”
“Đấy là việc của cảnh sát. Có điều tra viên và các chuyên gia, cùng cách thức điều tra thích hợp thì sự thật sẽ được phơi bày thôi. Chị không cần phải cố gắng đưa ra một câu trả lời mà làm gì.”
“Chị đừng giả vờ nữa, rõ ràng là chị làm được mà!”
Tôi lườm Sakurako một phát, đến nước này rồi mà cô ấy còn định hèn nhát trốn chạy bằng những lời như vậy. Hứ một tiếng, cô ấy đành bỏ cuộc và tiếp tục nói.
“Trước tiên, có xảy ra xung đột hay không thì chỉ cần khám nghiệm tử thi là sẽ biết. Xem có hay không các vết thương do phòng vệ hay dấu vết của sự kháng cự. Căn phòng bị tàn phá tanh bành như vậy, nếu thực sự có hung thủ thì hắn cũng sẽ không giết người trong yên lặng đâu, đúng chứ? Trên áo của nạn nhân sẽ có tóc của hung thủ, hoặc trước khi chết có thể nạn nhân đã khiến hung thủ bị trầy xước. Vì vậy, khả năng cao sẽ còn xót lại ADN của hung thủ tại hiện trường.”
“ADN của hung thủ…”
“Dạo này, mấy tên hiếp dâm cũng đã biết sử dụng các dụng cụ tránh thai đấy. Mà cũng đương nhiên thôi, có rất nhiều trường hợp người ta dùng lược chải phần lông ở âm đạo nạn nhân và thu được mẫu lông của hung thủ, từ đó không ít vụ án được giải quyết. Giả dụ như nhóc có muốn thực hiện hành vi phi pháp đó thì chị khuyên trước tiên hãy cạo lông vùng kín của mình đi.”
“Hiển nhiên là em sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy rồi!”
“Ừ, chị cũng không tưởng tượng được là nhóc có thể trở thành cầm thú dữ vậy.”
Ha ha ha, cô ấy lại cất tiếng cười giễu cợt khiến tôi rất không thoải mái. Không chỉ đem tôi ra làm trò đùa, mà cả sự vô ý vô tứ của cô ấy cũng khiến tôi tức giận. Tuy nhiên, nói những điều làm cho người khác khó chịu là tật xấu muôn đời của Sakurako. Bằng cách này, cô có thể thấy được những phản ứng chân thật của đối phương, nhìn vào tâm can và điều khiển cảm xúc của người khác.
“Được rồi, chị trở lại vấn đề chính giùm đi.”
Không để bị đánh lừa, tôi nỗ lực ra vẻ điềm tĩnh nói. Sakurako bĩu môi buồn chán. Quả nhiên cô ấy có ý định khiến tôi tức giận, sau đó thuận tiện bỏ ngang câu chuyện.
“Thôi được rồi…”
Dù phiền phức nhưng đâu còn cách khác, Sakurako thở dài một hơi, khóe môi hơi kéo ra làm khuôn mặt cau có.
“… Xem qua thì chị không thấy cô ta bị chảy máu hay có vết thương bên ngoài nào đáng chú ý cả.”
“Hung thủ dùng phương pháp nào đó không để lại vết thương thì sao nhỉ?”
Sakurako chậm rãi lắc đầu.
“Để giết được một người đang kháng cự mạnh mẽ, thì thường người ta sẽ dùng dao đâm, đánh hoặc siết cổ phải không? Nhưng đây lại không tìm thấy vết thương ngoài da nào, hơn thế nữa cũng không có dấu hiệu bị siết cổ. Nếu bị nghẹt thở mà chết thì mạch máu hay nhãn cầu sẽ xuất hiện các tia máu, trường hợp này lại không như vậy.” “Vậy chẳng lẽ chị ấy bị bệnh mà chết sao…?”
“Ai biết được.”
Sakurako nhún vai, cố tình trưng ra tư thế ‘giơ tay đầu hàng’ cho tôi xem.
“Nhưng nếu như vậy thì tại sao căn phòng lại tan hoang đến thế?”
“Có thể là do bị kích động, giờ chúng ta sẽ đi kiểm chứng điều đó.”
“Đi kiểm chứng?”
Nghe cô ấy nói vậy, tôi lại cảm thấy tò mò không biết chiếc taxi này đang đưa mình tới đâu.
“Nhân tiện, rốt cuộc là chúng ta đang đi đâu vậy?”
Trước câu hỏi của tôi, thay vì trả lời, Sakurako đưa tôi xem tấm vé đang kẹp giữa hai ngón tay. “Vườn bách thảo?”
Đấy là cuống vé của vườn bách thảo trong thành phố.
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về công ty Hikari Light Novel.]