Sói và Gia vị - Tập 12
Trong từ điển có từ “hạ lệnh”, nghĩa là ra lệnh cho kẻ dưới.
Khi anh trông thấy một lão kỵ sĩ già vẫn ngồi trên ngựa, đằng sau lưng là những ngọn đuốc sáng rực, nhìn xuống mình để hoạnh họe, anh ngay lập tức có cảm giác, dáng điệu của đối phương chính là ví dụ tiêu biểu cho từ này.
“Các người chính là cái đám đến từ Ruvinheigen?”
Kể cả họ có bỏ chạy ngay lập tức từ lúc đầu, nếu như không mượn tới sức mạnh của Holo, thì chắc họ sẽ bị binh lính bắt ngay trên đường về lại thị trấn. Đằng sau lão hiệp sĩ già, là một đoàn hộ tống gồm toàn những người nông dân – chắc hẳn sống ở những vùng đất quanh đây – mặc áo giáp bằng da, và cũng chỉ vừa mới bị kéo đi làm lính. Bỏ chạy trong đêm tối để bị họ đuổi theo tuyệt đối chẳng phải là một ý tưởng hay ho gì.
Nếu nhìn từ góc độ đó, ở yên trong căn nhà nhỏ không di chuyển, không chừng lại là đúng đắn.
Thế nhưng, anh vẫn không thể chắc chắn được liệu mọi chuyện có xảy ra thuận lợi hay không.
Holo và Col ở trong nhà chờ đợi thời cơ đúng như những gì họ đã bàn bạc, còn Lawrence và Fran đi ra ngoài nghênh đón đoàn người.
“Vâng,” Lawrence trả lời.
Lão hiệp sĩ già hất cằm về phía đám lính.
Ông ta tự xưng là người quản lý lãnh địa của lãnh chúa, thế nên anh đang cân nhắc xem có nên yêu cầu lão đưa ra giấy tờ chứng minh thân phận do chính tay lãnh chúa phát hay không.
Thế nhưng hướng về phía anh là mũi kim loại sắc nhọn của một ngọn giáo dài.
“Các người không nhìn thấy gì ở đây cả, cũng đừng hỏi thăm gì cả. À không, tốt hơn hết là các người chưa từng tới đây.”
Nếu đến ý nghĩa của câu này mà còn không hiểu, thì chỉ có thể nói rằng anh không còn muốn giữ lại cái đầu trên cổ mình nữa rồi.
Thế nhưng, nếu họ định giết anh thì đã làm ngay, chẳng cần phải mất công thương lượng làm gì.
Lawrence yên lặng ngước nhìn lên viên quản lý, không nói gì cả.
“Các người định trả lời thế nào?” ông ta hỏi, giọng điệu vẫn thản nhiên như không, không chút hỗn loạn.
Nếu như họ ngoan ngoãn nghe lời, chắc hẳn ông ta sẽ để cho họ an toàn mà quay trở về.
Sau đó dù cho nhóm Lawrence có nói lại gì với Giáo hội, thì mọi chuyện cũng đã rồi. Chuyện giả vờ không biết gì hết cũng chẳng hề khó khăn đến thế.
Thế nhưng, nếu như họ làm ngược lại với những gì ông ta yêu cầu…
Kể cả họ có kêu cứu, thì ở giữa một khu rừng hoang vắng thế này, chắc chắn rằng cũng chẳng ai nghe thấy.
Không cần phải quá khôn ngoan, đến một thương nhân tầm thường cũng hoàn toàn có thể hiểu được và không do dự đi đến kết luận này.
Thế nhưng, Lawrence lại trả lời:
“Chúng tôi đã nhận được mệnh lệnh của ngài giám mục, đến đây để chế tác đồ bạc về truyền thuyết thiên thần.”
Mí mắt phải của viên quản lý tức thì giật giật, ông ta nói tiếp:
“Vậy thì các người chỉ cần nói là mình đã không thể hoàn thành được nhiệm vụ. Ruvinheigen cách đây rất xa, sẽ không có ai nghi ngờ các người cả.”
“Vâng, ngài nói đúng.”
Ngay cả từ vị trí anh đang đứng, Lawrence cũng có thể nhận ra viên quản lý cao ngạo kia tức thì thở phào nhẹ nhõm.
Có không ít vua chúa hoàng đế trước khi sáng lập một đất nước vĩ đại, ban đầu cũng chỉ là lãnh chúa của một vùng đất nhỏ bé nghèo khổ. Những người khác có thể xưng hùng xưng bá, còn lãnh chúa của vùng đất này chỉ có thể chạy tới chạy lui giữa chính giáo và dị giáo, khác nhau đơn giản là ở khí độ.
Nếu vậy thì, viên quản lý lãnh địa cho một lãnh chúa như thế, cũng chỉ có thể đến mức này mà thôi.
Chính vì vậy, Lawrence đáp lại thật rõ ràng:
“Tuy nhiên, chúng tôi vẫn còn có một nhiệm vụ khác nữa.”
Anh thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở sâu đầy kinh ngạc của đối phương.
“Ngài có biết rằng người từng sống trong căn nhà phía sau lưng tôi đây là một thánh nữ không?”
“Thánh… nữ?”
Viên quản lý hỏi lại, đầy vẻ ngờ vực. Lawrence tiếp tục nói:
“Tên của bà ấy là Katerina Lucci. Bà ấy đã nhận được sự tín nhiệm của rất nhiều lãnh chúa và quý tộc mộ đạo, và họ đã trình đơn thỉnh nguyện phong thánh cho bà lên Giáo hoàng ở miền Nam xa xôi. Bà ấy thực sự là một thánh nữ đáng kính đấy.”
“…”
Khi sự nghi ngờ và kinh ngạc bị trộn lẫn vào nhau, vẻ mặt của người ta sẽ trở thành không cảm xúc. Chỉ có ánh mắt của ông ta là không thể giấu được sự phiền não.
“Chúng tôi được giao nhiệm vụ xác nhận thông tin cho quá trình phong thánh. Hơn thế nữa, do thánh nữ không thích xuất đầu lộ diện, thế nên chúng tôi đã phải tìm hiểu hành tung của bà ấy rất lâu, cho đến tận bây giờ cuối cùng mới may mắn tìm thấy.”
Nếu như họ tin vào lời nói dối này của anh, thì chắc tạm thời họ sẽ không tìm cách bịt miệng nhóm của Lawrence.
Bởi vì nếu làm như vậy, đối với lãnh chúa và viên quản lý mà nói, tổn hại đến nhóm của anh, cũng chính là làm tổn hại đến tương lai của chính bản thân mình.
“Chỉ là, thánh nữ đã yên nghỉ trong cõi vĩnh hằng mất rồi. Trên thế giới này, có biết bao những kẻ vô tri đã đối xử với thần thánh như với súc sinh, chỉ bởi vì những vị ấy không huênh hoang tên tuổi của mình. Thế nhưng, ngài lãnh chúa ở vùng này chắc hẳn là một người hiểu biết đạo lý. Tôi chắc chắn sẽ báo cáo lại đầy đủ điều này với Giáo hội. Hơn nữa…”
Lawrence chăm chú nhìn thẳng vào mắt của viên quản lý.
“Tôi đoán, chắc ngài cần phải bàn bạc lại một chút với lãnh chúa của mình về chuyện này chứ nhỉ?”
Viên quản lý giật mình bừng tỉnh, giống như thể vừa được giải thoát từ một thứ phép thuật nào đó làm đông cứng thời gian, ông vội vàng đưa tay lau mồ hôi trên trán. Mặc dù khóe miệng đang run rẩy đầy sợ hãi, thế nhưng ông ta vẫn tiếp tục ra vẻ ngạo mạn.
Chỉ là, trước khi những lời tức giận kịp thoát ra khỏi miệng ông ta, thì từ đằng sau lưng viên quản lý đã vang lên một giọng nói:
“Chắc chắn là như vậy rồi.”
Lão kỵ sĩ giật mình quay lại như thể bị ai đó kéo mạnh về phía sau.
Ở khoảng chính giữa đám binh lính trông như những nông dân vừa mới cầm vũ khí lên mà vội vã tòng quân, là một người đàn ông. Đó là một người trung niên gầy gò, dáng vẻ căng thẳng, quả thật vô cùng phù hợp với giọng nói cao vút chói tai vừa xong. Tuy nhiên, ở ông ta vẫn toát lên một vẻ gì đó đầy quyền lực, xứng đáng với địa vị của một lãnh chúa. Viên quản lý còn đang hấp tấp định leo xuống ngựa để cung kính chào đón, nhưng nhanh chóng bị ông ta ngăn lại.
Ông ta một mình bước về phía anh, chắc hẳn là vì không muốn những người khác nghe được những gì họ nói.
“Tôi là Kirchner Linguid.”
Anh không ngờ ông ta lại tự giới thiệu bản thân mình trước.
Có vẻ như đối phương chưa nghi ngờ lời anh nói ngay tức khắc.
Lawrence ngay lập tức định quỳ một gối xuống mà trả lời, thế nhưng đối phương đã giơ tay lên ngăn cản.
“Tôi là Kraft Lawrence, một thương nhân trực thuộc thương hội Rowen,” anh đứng thẳng và trả lời.
Linguid gật đầu “ừm”, và rồi sau một tiếng thở ra rất dài, ông ta nói tiếp:
“Tôi sẽ hỏi anh một cách thẳng thắn. Anh có bằng chứng nào để khiến chúng tôi tin vào những gì anh vừa nói không?”
Một vị lãnh chúa mà lại xuống ngựa để nói vài lời với anh, sự dè dặt thận trọng này rõ ràng còn cho thấy nhiều điều hơn cả một sự đe dọa và thái độ cứng rắn.
Đương nhiên Lawrence hiểu được rằng, trong lãnh địa chật hẹp này, ông ta cũng chỉ là một thành phần rất nhỏ bé, và luôn cố gắng hành động thật cẩn thận để bảo vệ chính mình.
“Vậy ngài muốn thứ gì làm bằng chứng?” anh hỏi lại.
Trong một thoáng, Linguid nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Ông ta há miệng, đầy tức giận, như thể cho rằng anh đang giễu cợt ông, hoặc cũng có thể, sự phẫn nộ của ông ta là bởi điều mà anh đã hỏi.
“Tôi chưa từng nghe thấy bất cứ điều gì về chuyện phong thánh. Một chuyện quan trọng như vậy chắc chắn phải tới tai tôi rồi mới đúng. Mong anh nói rõ cho tôi biết. Anh có bằng chứng gì không?”
Khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận, nhưng người đàn ông vẫn cẩn thận lên tiếng. Anh có thể khẳng định rằng nỗi sợ hãi của ông ta đã bị dấy lên từ tận đáy lòng.
Đương nhiên không cần thiết phải làm tổn thương đến lòng tự trọng của đối phương, vậy nên Lawrence liền lập tức nói tiếp.
“Chuyện này có liên quan đến rất nhiều vị ở những địa vị khác nhau. Một người như tôi thì tất nhiên không được giao cho những bằng chứng cụ thể rồi. Thế nhưng, thay vào đó tôi có thể liệt kê ra tên tuổi của các vị quý tộc đã giao cho chúng tôi nhiệm vụ lần này.”
Thế giới của quý tộc khá là nhỏ hẹp, và anh đã từng nghe qua và đại khái cũng hiểu được những ai liên quan đến ai. Đặc biệt là ở trong một khu vực mà tín đồ chính giáo và tín đồ dị giáo lẫn lộn với nhau như thế này, để có thể tiếp tục sinh tồn, lãnh chúa nhất định phải bợ đỡ người này, tâng bốc người kia, chắc hẳn ông ta biết quá rõ ràng chi tiết về những người mà anh sắp liệt kê ra.
Lawrence đằng hắng một tiếng, tưởng tượng trong đầu những trang nhật ký của Katerina, rồi bắt đầu kể lại từng cái tên một:
“Bá tước Lance ở Rien. Ngài Marth ở Dorenne. Hầu tước Ivendott ở Singhilt. Đức Tổng giám mục Corselio ở giáo phận Laman.”
Lawrence ngưng lại một chút để quan sát phản ứng của Linguid.
Ông ta chăm chú lắng nghe, như thể chợt nhớ lại những cái tên đã từng nghe thấy ở đâu đó.
Lawrence tiếp tục nói:
“Ngài Diune, ngài Maraffe, và phu nhân bá tước Roez ở công quốc Linz. Và ở Ploania…”
Lawrence tiếp tục, thế nhưng vị lãnh chúa đã giơ tay ngăn lại, sắc mặt tái mét, chắc hẳn là do căng thẳng. Anh mới chỉ liệt kê ra tên của những lãnh chúa ở các vùng đất phía Bắc Ploania, lân cận nơi này. Đối với một người tận dụng mọi cơ hội để làm thân với cả chính giáo và dị giáo như ông ta, những cái tên ấy hẳn là vô cùng quen thuộc. Tuy nhiên, còn có một điều khác, quan trọng hơn. Trên thực tế, có bao nhiêu là lãnh chúa quý tộc liên quan đến một sự việc xảy ra ngay trên lãnh thổ của ông ta, thế nhưng bản thân ông ta lại hoàn toàn không được tham gia vào chút nào cả.
Điều đó đưa ra một khả năng rằng ông ta đang bị coi là một người ở bên phe dị giáo.
Nếu như Lawrence thực sự tới là để xác nhận thông tin cho quá trình phong thánh, thì việc nghi ngờ những hành động lời nói của anh, thì sẽ chỉ càng đẩy bản thân ông ta rơi vào tình trạng nguy hiểm hơn. Nếu như vậy, đã đến nước này rồi, thì cách duy nhất để ông ta có thể làm hòa được với những lãnh chúa khác, chính là thông qua Lawrence – người đến đây để xác nhận thông tin về thánh nữ.
“T-tôi hiểu rồi. Vậy… giờ tôi nên làm gì?”
Sẽ là nói dối nếu như anh bảo rằng mình không thấy thương hại cho vị lãnh chúa đang phát hoảng cả lên này, thế nhưng sau đó, trong lòng anh chỉ tràn ngập phẫn nộ.
Có người nói rằng thương nhân là những kẻ sống không màng nguyên tắc, chẳng cần danh dự số một trên thế giới này, thế nhưng đến cả anh cũng cảm thấy đáng thương cho ông ta. Sống ngay thẳng rất khó khăn, anh thừa nhận. Thế nhưng, không phải một lãnh chúa nên có nhiều lòng tự trọng hơn thế này một chút hay sao?
Lawrence nghĩ, nhưng giấu kín những xúc ấy trong lòng, còn ngoài mặt anh vẫn nở một nụ cười lịch thiệp.
“Xin ngài hãy yên tâm. Chắc các vị ấy không nhắc chuyện phong thánh với ngài, bởi vì vùng đất này là một nơi vô cùng khó khăn phức tạp. Chúng tôi cũng có nghe nói rằng ngài lãnh chúa đã phải vất vả trăm bề để trị vì lãnh địa này đây.”
Linguid, vị lãnh chúa về tuổi tác trông phải gấp đôi Lawrence, giờ lại vội vàng gật đầu như một đứa trẻ. Có lẽ thực sự là ông ta đã sinh nhầm nơi rồi.
“Hơn nữa, căn nhà nhỏ này được giữ gìn rất sạch sẽ, chúng tôi tin chắc rằng lãnh chúa là một người hết sức sùng đạo. Nếu như nghe được chuyện này, chắc chắn các vị có liên quan sẽ thở phào nhẹ nhõm.”
“V-vâng, đúng vậy. Đúng là như vậy đấy,” ông lập tức nở một nụ cười nhún nhường.
Bên cạnh anh, Fran hoàn toàn chẳng có phản ứng gì cả, có thể là bởi cô sở hữu khả năng kiềm chế tuyệt vời, cũng có thể là bởi vì cô đã chán ghét chiến trường, nên muốn tránh những chuyện thị phi càng xa càng tốt.
“Thế nhưng, với một chuyện hệ trọng như thế này, chúng tôi cần phải bí mật tiến hành. Trong lúc các thủ tục của quá trình phong thánh vẫn còn đang được thực hiện, rất mong ngài giữ bí mật giúp cho.”
“… Thế nhưng, chuyện đó…”
“Vẫn còn có rất nhiều chướng ngại mà chúng tôi cần phải xử lý.”
Nghe Lawrence nói, Linguid nuốt nước miếng ực một cái, gật đầu. Nhiệm vụ của anh đã thành công. Giờ để cho chắc chắn, chỉ cần thêm vào sự xuất hiện của Holo nữa là được. Đảm bảo sẽ không còn ai dám ra tay ở khu vực rừng và hồ nước này nữa.
Lawrence đang định phát ra ám hiệu mà anh đã thống nhất sẵn với Holo từ trước, thì đúng vào khoảnh khắc đó…
“Tôi nhớ ra rồi!”
Một giọng nói hoàn toàn lạc lõng vang lên.
Linguid giật bắn mình quay lại, ánh mắt của Lawrence cũng hướng về phía phát ra tiếng nói. Trước mặt họ và một binh sĩ tay cầm cây giáo, đội một chiếc mũ giáp sứt mẻ, mang trên người chiếc áo giáp đầy vết nứt, vừa liếc nhìn qua đã có thể nhận ra đây là một binh sĩ dày dạn kinh nghiệm sa trường.
Ông ta bước lên trước mấy bước, vừa đi vừa nói:
“Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra rồi.”
Anh nhận ra Fran chợt phát ra một âm thanh gì đó như tiếng hít sâu.
“Anh đã nhớ ra cái gì?”
“Tôi đã nhớ ra rồi, thưa chủ nhân.”
Anh không nghĩ rằng người đàn ông gọi Linguid là “chủ nhân” kia là thủ hạ chính thức của lãnh chúa. Ông ta chắc hẳn là một lính đánh thuê lang thang, nhận làm công với mức lương rẻ mạt. Ông ta vừa nói vừa nhổ xuống mặt tuyết, ánh mắt ngờ vực nhìn về phía anh. Không, nói đúng hơn là nhìn về phía bên cạnh anh, chỗ của Fran.
“Chuyện mà dân làng đã nói ấy ạ.”
“Dân làng?”
Linguid khẽ lẩm bẩm, quay lại nhìn anh, vẻ mặt đầy băn khoăn lo lắng. Ông nhẹ nhàng giơ tay về phía Lawrence như thể muốn anh yên tâm, ánh mắt giống như đang xin anh tha thứ cho hành vi vô lễ của thuộc hạ mình.
“Vâng, chuyện dân làng đã nói ấy ạ. Họ đã nhắc tới một thợ bạc với nước da nâu, cuối cùng tôi cũng đã nhớ ra rồi.”
Linguid đông cứng người lại, nhưng cũng có thể là do anh nhìn nhầm, bởi vì chính Lawrence mới là người cứng đờ cả ra, tầm nhìn lờ mờ hẳn đi.
“N-nói thử xem nào. Anh biết chuyện gì?
Nghe Linguid hỏi, người đàn ông lại nhổ toẹt xuống đất lần nữa, hơi mỉm cười, nói:
“Nói gì mà họ đến theo lệnh của Giáo hội, toàn là nói nhảm!”
Linguid quay lại nhìn họ, ánh mắt hết chạy từ Fran lại đến Lawrence, không chút ngần ngại khách sáo. Ông ta không phải muốn quan sát cảm xúc của anh và Fran, mà là muốn đoán phản ứng của họ.
“Thưa chủ nhân, đừng để bị đánh lừa. Con bé thợ bạc da nâu đó tên là Fran Vonely, từng được gọi là ‘nữ tu hắc ám’ của đội quân đánh thuê ‘Chim ưng Đỏ’.”
Người đàn ông nọ bước tới trước không hề do dự.
“Soạt” một tiếng, ông ta hướng mũi giáo cũ mòn của mình về phía Fran.
“Cô ta chính là tuyên úy quân đội của đội quân đánh thuê Kirjavainen, ít nhiều cũng khá nổi tiếng ở Ploania. Đội quân của chúng tôi cũng được họ ‘chiếu cố’ rất nhiều. Những đồng đội gắn bó hơn hai mươi năm của tôi vì họ mà đều chết trận ở hẻm núi Kardin.”
Linguid lùi phắt lại như thể muốn nhảy xa khỏi Lawrence và Fran càng xa càng tốt. Thế giới của quý tộc khá nhỏ hẹp, và có vẻ như thế giới của những lính đánh thuê nhận thù lao để bán mình cũng chẳng rộng hơn bao nhiêu. Làm thế nào để có thể hóa giải được tình thế này đây?
Thế nhưng anh không thể nói thêm được điều gì cả, nếu như đối phương định kiểm tra hành lý của họ, thì anh cũng chẳng còn cớ nào để biện minh cả.
“Họ đã gây thù chuốc oán với nhiều quý tộc lãnh chúa ở khắp nơi, sau đó thủ lĩnh của họ còn bị cáo buộc có liên quan đến dị giáo, và phải chịu án treo cổ tử hình. Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa, cô ta cũng sẽ không thể trở thành tay chân của Giáo hội được.”
“Ch-chuyện đó là thật hay sao?!”
Linguid lớn tiếng kêu lên, âm thanh nghe như một con gà bị bóp cổ. Người đàn ông nọ bực bội nhắm một mắt lại, rồi hất nhẹ đầu mũi giáo.
“Ngài nên tự mình hỏi cô ta xem.”
Người đàn ông mỉm cười, không phải chỉ bởi vì mình đã lập công với lãnh chúa và có thể sẽ được thưởng rất nhiều tiền, mà còn bởi vì một lý do khác nữa. Ánh mắt của ông ta cháy rực mong muốn phục thù. Không, không phải như vậy. Ấy là ánh mắt tràn đầy khát khao muốn giẫm đạp lên, muốn tàn hại những kẻ mạnh khi mà vinh quang của họ đã trở thành quá khứ.
“T-tức là sao chứ? Chuyện đó có thật hay không?”
Linguid quay lại nhìn Fran, hỏi. Khẽ cúi đầu, cô im lặng, không nói gì cả. Họ không thể tìm ra cái cớ nào để trốn tránh, bởi vì đặc điểm ngoại hình của Fran quá hiếm thấy.
Lawrence quay về phía căn nhà nhỏ, nói một câu:
“Thiên thần thật sự có tồn tại.”
“C-cái gì? Tức là sao chứ…”
Thế nhưng Linguid đã không có cơ hội được nói nốt nữa rồi.
Fran đưa tay gạt ngọn giáo đang hướng về mình sang bên, nhẹ nhàng như đuổi đi một con ruồi.
Không chỉ đối phương, mà ngay đến cả Lawrence cũng hết sức kinh ngạc.
Mặc dù nghe thì có vẻ thật dễ dàng, thế nhưng khi một ngọn giáo sắc nhọn chỉ thẳng vào mình, gạt nó ra trong tích tắc là một điều không hề dễ. Để có thể làm như vậy, cần phải là một người dày dạn kinh nghiệm, hoặc không thì cũng phải là người trong lòng không chút sợ hãi, mà ngập trong Đức tin vững vàng.
Fran tiến lên một bước, Linguid liền lùi lại, có lẽ là bởi vì ông ta đã cảm nhận được một quyết tâm không thể nào lung lay nào đó trong cô.
Fran tiến lên hai bước, Linguid liền lùi lại ba bước, người đàn ông cầm giáo vừa bị cô gạt ra, giờ lại lần nữa chĩa mũi giáo vào cô.
“Cô có phải là Fran Vonely không?”
Thay vì trả lời câu hỏi của người đàn ông kia, cô bỏ mũ trùm đầu xuống. Cô nhẹ nhàng lên tiếng, hơi thở nhuốm thành sương trắng:
“Nếu như tôi nói mình không phải là Fran Vonely thì sao?”
Cô nhẹ nhàng tránh khỏi mũi giáo và bắt đầu bước tới, động tác tự nhiên linh hoạt tới mức ông ta thậm chí còn không có thời gian để kịp phản ứng. Người đàn ông giật mình bừng tỉnh, hoảng hốt kêu lên tên cô. Fran quay lại nhìn ông ta, mỉm cười vui vẻ:
“Một vị nữ tu sùng đạo đã bị dân làng và lãnh chúa gọi là ‘phù thủy’ bởi vì những lợi ích cá nhân hèn mọn của họ. Sau đó, vị ‘phù thủy’ ấy lại được rất nhiều quý tộc lãnh chúa bỏ tiền ra để biến thành ‘thánh nữ’, lần này là để đạt được lợi ích còn to lớn hơn nhiều. Và rồi, lại đến phiên vị lãnh chúa này vì muốn xây dựng cối xay nước để thỏa mãn lòng tham nhỏ nhặt của mình mà định xóa sạch toàn bộ dấu vết chứng minh sự tồn tại của bà ấy. Các vị nghĩ như thế nào về chuyện này?”
Người đàn ông kia trông như thể không hiểu cô đang nói gì, còn lãnh chúa thì nhìn chăm chăm vào Fran, giống như đang nhìn một vị thần chuẩn bị giáng hình phạt xuống đầu mình.
Fran nở nụ cười, và rồi nhìn về phía Lawrence. Anh hoàn toàn không hiểu được cô muốn gì. Thế nhưng anh biết rằng không bao lâu nữa Holo sẽ xuất hiện phía trên thác nước, và tất cả những người ở đây đều sẽ kinh sợ đến ngây người. Vậy nên anh cần phải ngăn Fran lại, Lawrence nghĩ.
Thế nhưng anh đã không kịp làm vậy… Hoặc cũng có thể, đó là bởi sức mạnh của Katerina.
“Tên của tôi là Fran Vonely. Liệu tôi là một vị thánh, hay là một phù thủy?”
Những lời này của cô là hướng về những binh sĩ nông dân đứng trước mặt mình, những người bị gọi đi lính từ rất nhiều ngôi làng. Họ nuốt nước miếng, như thể đang lắng nghe bài thuyết giảng về địa ngục.
Fran tuyên bố, giọng cô âm vang khắp không gian:
“Tất cả mọi người ở đây chắc chắn đều biết câu trả lời đúng là gì.”
Tiếng xì xào vang lên, cũng có thể đó là tiếng những người nghe đồng loạt nuốt khan. Đại đa số những người đứng đây đều sống trong lãnh địa của Linguid, và bọn họ biết rất rõ bản thân mình đang làm gì. Trong cuộc sống ngày ngày phải qua qua lại lại giữa chính giáo và dị giáo, những người với lòng mộ đạo sâu sắc là những người phải chịu khổ nhiều nhất.
Và họ cũng là những người mang nhiều nỗi sợ hãi nhất.
“Sau khi chết đi, nhất định các vị sẽ biết. Dù sao đi nữa, thiên thần cũng đang dõi theo các vị.”
Có âm thanh như tiếng gió đột ngột vút lên: người đàn ông đã âm thầm lao ngọn giáo! Fran vẫn yên lặng đứng đó. Tuyết tung bay, mũi giáo xé rách không khí, đâm thẳng vào người cô.
Một thương nhân lưu động như Lawrence không thể kịp làm gì trước tốc độ quá nhanh ấy.
“Phập” một tiếng, mũi giáo sắc nhọn đâm vào mạng sườn của Fran. “Phù thủy!” Người đàn ông hét lên, rút mũi giáo ra, rồi lại lần nữa giơ nó lên, định tiếp tục tấn công cô.
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về công ty Hikari Light Novel.]