Thế Giới Đầy Quái Vật Rồi, Sống Theo Cách Mình Thích Thôi! - Chương 2
- Home
- All Mangas
- Thế Giới Đầy Quái Vật Rồi, Sống Theo Cách Mình Thích Thôi!
- Chương 2 - Bằng cách nào đó mà thế giới đang trở nên kỳ lạ
Tôi mở mắt ra.
A, một giấc ngủ thật ngon.
Tôi không muốn làm việc. Mệt mỏi quá.
Thôi, hôm nay là ngày nghỉ nên xõa cũng được.
“Nhưng mà, việc thức giấc vào giờ cố định thế này, quả thức nó đã ăn sâu thành thói quen mất rồi nhỉ…”
Nhà vệ sinh… đi tè…
Tôi cố lê cái thân thể lười nhác ra khỏi tấm chăn futon.
Xả hết ở nhà vệ sinh xong, thật nhẹ nhõm.
À mà, bên ngoài sao ồn ào vậy.
Tôi nghe thấy có tiếng loa cảnh báo, tiếng còi hụ…?
Mới sáng mà đã có chuyện gì?
Thôi kệ đi.
“Đói bụng quá…”
Rốt cuộc, tối hôm qua về đến nhà là tôi ngủ quay đơ, chả ăn gì.
Ừ, ăn sáng xong rồi ngủ thêm tập nữa nào.
“Xem nào, a, chưa nấu cơm. Thôi, đành ăn bánh mì vậy…”
Có trứng và thịt muối, ăn bánh mì nướng kẹp trứng và thịt muối thôi.
Được, làm theo kiểu của Ghibl- nào.
Kiểu mà Pazu đã ăn.
“… Hử? Ủa?”
Kì lạ.
Điện tủ lạnh bị ngắt rồi.
“Ối, sữa của tôi…”
Sữa lấy từ trong tủ lạnh ra lại âm ấm…
Tôi muốn uống lúc nó còn mát lạnh vậy mà…
Tôi mở tủ lạnh định lấy đá mới phát hiện ra, nước đá đã tan từ hồi nào.
Nó bị sao vậy nhỉ?
Vừa nghĩ, tôi vừa với tay giật sợi dây bật đèn phòng.
Không lên.
“…Ái chà, có khi nào bị đứt cầu chì rồi không?”
Hôm qua có sấm sét à?
Không, tôi nhớ là thời tiết tốt mà.
Không còn cách nào khác, tôi bước ra cửa, mở hộp cầu dao lên.
Không tác dụng.
Nó bị gì vậy?
“Này này, không phải là cúp điện đấy chứ?”
Đang cúp điện cục bộ?
Chắc là vì vậy mới có tiếng còi hụ chăng?
Đành vậy. Cố lên nào điện lực Tok—
Gas thì sao ta… ừm, chắc không sao.
“Thôi, chờ một lúc chắc sẽ ổn thôi. Mình ăn cái đã, ăn đã.”
Đặt chảo lên bếp và bật lửa.
Bơ tan ra, tôi cho thịt muối và trứng vào.
“Không dùng được lò nướng nên mình sẽ nước bánh mì trên chảo luôn vậy”
Sau khi thịt muối và trứng đã xong, tôi lại cho bơ rồi bánh mì vào.
Tôi nướng hơi cháy một mặt.
Kiểu giống với bánh mì Panini. Không ngờ tôi cũng làm được.
Giờ cho thịt muối và trứng vừa làm xong khi nãy lên là xong.
Có thể rắc thêm ít muối hoặc tiêu tùy thích.
Đây là bữa ăn đạm bạc cho người độc thân.
Ừm, thơm đấy.
Có vẻ ngon thật.
“Ăn nào”
Bánh mì xốp xốp, thịt muối giòn giòn, trứng rán chín một nửa mềm mại.
Ngon thật. Cái này mà có thêm ly sữa mát lạnh thì không chê vào đâu được.
Tôi uống chỗ sữa âm ấm, bật kênh tin lên. Không kết nối.
A, đúng rồi, đang cúp điện mà.
Vậy thì đọc tin tứ trên điện thoại…
“A, quên nạp pin rồi.”
Điện thoại cũng hết pin rồi.
Có phải không đây. Cái ngày gì thế này!
“Ừm, gượm đã. Nếu không sử dụng được điện, vậy mình cũng đâu có dùng được internet!”
Các bộ truyện đánh dấu đang chờ tôi mà…
Haiz… Đành chịu. Đi ngủ thôi.
Để nhanh chóng kết thúc buổi sáng chán nản, tôi chui vào chăn.
Đồ giặt thì tôi cứ bật nước để sẵn.
Tôi sẽ giặt sau.
… Đồ ăn cho “nó” để sau cũng được.
“Ừm, ngủ ngon nhé!”
Và thế là tôi bắt đầu giấc ngủ thứ hai.
Nhưng mà, bên ngoài vẫn ồn ào suốt từ nãy đến giờ…
Có chuyện gì vậy…
Thôi, cứ sao đi nữa tôi cũng đi ngủ à.
Khò…
…
…
Tôi thức dậy.
Tôi ngủ rất ngon…
Chui ra khỏi chăn, tôi nhìn thời gian.
“Woa, trưa rồi sao”
Giấc ngủ thứ hai kéo dài tận 6 tiếng.
Ánh sáng len qua khe hở ở cửa sổ như vậy, rõ ràng là trưa rồi.
”Chói thật…”
Ánh sáng mặt trời là thuốc độc đối với dân công sở cuồng việc.
Nó thanh lọc năng lượng âm (chủ yếu do cấp trên tạo ra) bên trong cơ thể.
Không được. Thanh lọc mất là không được.
Năng lượng đó, tôi để dành sẵn cho ngày các cấp trên phạm phải sai lầm.
Tôi kéo tung rèm cửa.
“… Ủa?”
Tôi nghiêng cổ nhìn.
Phòng của tôi ở tầng 4 của khu căn hộ tồi tàn.
Vị trí có thể nhìn xuống dãy phố một chút nhưng mà…
“Hả, quang cảnh này là sao?”
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là một cái cây to kỳ lạ.
Một cái cây to khổng lồ cao vài mươi mét.
Cái cây giống như là cây thế giới thường thấy trong thế giới kỳ ảo.
Vậy mà nó lại mọc lên đột ngột giữa những con đường bê tông và nhà cửa này.
Hơn nữa, phần mặt đường được lát đá như đang chồng lên và đâm vào nhau.
Nhìn giống như là một bức tranh ghép hình được ghép vô tội vạ vậy.
Thêm vào đó, còn có khói bốc lên chỗ này chỗ kia, tiếng còi hụ rền vang không dứt.
Có thể nghe thấy tiếng kèn ô tô kêu liên tục.
Hòa vào đó là tiếng thét chói tai, tiếng thét không thể nào là của con người.
Tiếng thét như kiểu “ANGAAAA!” hoặc là “GIGAAAAAAAA”
Đúng vậy, rất giống với tiếng của quái vật…
Không, làm sao có chuyện đó được.
Không thể nào…
“A, Orc…”
Cơ thể béo ịch, đầu heo.
Là một dạng quái vật cơ bản trong thế giới huyền ảo.
Lũ Orc đang đi lại trên con đường.
Không, từ sáng, à, trưa rồi chứ nhỉ. Mình vẫn khỏe mạnh mà.
“Nhưng, không không không!”
Kỳ lạ!
Rất kỳ lạ!
Orc!? Tại sao lại có Orc ở đây!?
Tôi nhìn lại lũ sinh vật giống Orc lần nữa.
Thật đó! Không phải là đồ giả hay gì đâu…
Cũng không có chỗ dây kéo sau lưng.
Nếu coi đây là đồ hóa trang thì nó được làm quá kỹ ấy.
Con dao bầu chúng cầm trên tay, hoàn toàn có thể cắt bay cổ con người á chứ… Ôi, tôi còn nhìn thấy máu dính trên đó nữa kìa.
“……”
Nói đến đây, hình như 1 tay của tên Orc kia đang cầm cái gì…
Máu chảy nhễu nhạo, tròn tròn… ừm, trông như là quả bóng bowling nhỉ.
Chắc chắn là vậy rồi.
Chỗ đáng ra là mấy cái lỗ thì nhìn giống như mà mắt và miệng nhưng mà chắc không phải là cái tôi đang nghĩ đâu. Chắc tôi chỉ nhìn nhầm thôi.
Ổn, tôi ổn.
“Ư… ọe… ọe…”
Tôi nôn ra rồi.
Ừm, không chịu được.
Cái gì vậy?
Máu me quá.
Quá mức máu me.
Đúng là máu me đạt tiêu chuẩn rồi.
Ngoài nó ra, vẫn còn những con Orc và các con quái giống như xác sống đang lượn lờ.
Có phải là lễ hội Halloween tổ chức sớm không nhỉ.
Ngớ ngẩn, mới chỉ tháng năm thôi mà.
“Thật không vậy…”
Tình hình quá mức bất thường, không cách nào lý giải.
Nhưng mà nó có vẻ là như vậy thật.
Thế giới thay đổi rồi.
Giờ đây đã là thế giới mà quái vật xuất hiện, săn con người.
Tôi không biết lí do gì nhưng mà có vẻ như nó là như vậy đó.
“Chắc không phải là mơ đâu?”
Tôi ngắt má của mình. Đau.
Tôi cho rằng tình hình này giống với tiểu thuyết Light Novel và sự hoang tưởng của các Otaku.
Không, tôi cũng thường đọc các loại tiểu thuyết như vậy trên mạng.
Nhưng không nghĩ có lúc nó sẽ xảy ra thật.
Tôi không chấp nhận được hiện thực này.
“Hừm…”
Hộp sữa được đặt suốt trên bàn.
Tôi mặc kệ, có cái gì đó cho vào bụng là được
“Ực, ực… hà à…”
Tôi uống cạn sạch sẽ. Nhưng đầu óc của tôi đã bắt đầu hoạt động lại.
“… Vậy có nghĩa là, chuyện xảy ra tối hôm qua không phải là tôi nhìn nhầm sao?”
Tôi bình tĩnh và nhớ lại chuyện hôm qua.
Tôi đâm chết con chó lớn bất tường trong lúc lái xe về nhà.
Có lẽ nào nó là quái vật chăng?
Nếu vậy thị rất có khả năng thế giới thay đổi vào đêm hôm qua.
“Vậy thì cái âm thanh mà mình nghe thấy sau đó cũng vậy?”
Sau khi con chó biến mất, có tiếng nói vang trong đầu tôi.
Nhớ lại nào.
Lúc đó, giọng nói ấy đã nói gì?
“Hình như là… xác nhận phần thưởng ban đầui, lấy được kỹ năng… tôi nhớ là như vậy”
Hừm, tôi nghĩ thử khả năng nó là sự thật.
Thế giới có tồn tại quái vật.
Và âm thanh thông báo bí ẩn.
Nếu là vậy, thì cũng sẽ có “cái đó” chứ nhỉ?
Rất có khả năng đây.
“Mở thông báo tình trạng”
Đùa thôi.
Kudou Kazuto
Cấp độ: 1
HP: 5
MP: 1/1
Sức mạnh: 3
Chịu đựng: 2
Nhanh nhẹn: 1
Khéo léo: 1
Phép thuật: 0
Kháng phép: 0
SP: 10
JP: 10
Chức nghiệp: Chưa có
Kỹ năng cố hữu: Tảo thục
Kỹ năng: Chưa có
… Nó xuất hiện thật kìa!