Thế giới OTOME GAME thật khắc nghiệt với nhân vật quần chúng - Tập 1
“Giờ thì, mua cái nào để nhanh chóng kết thúc game đây nhỉ?”
Do đều là vật phẩm có trả phí, cái nào cũng mạnh cả.
Vũ khí chuyên dụng dành cho nhân vật nam, hoặc trang bị đặc trưng của nữ chính… đều đang được bày bán.
Nếu được hỏi nên chọn cái nào, thì tôi muốn thứ gì đó giúp ích trong phần chơi Chiến tranh nên sẽ không mua những món trên. Vì xuyên suốt quá trình chơi thể nào cũng xuất hiện thôi.
“…Đây là?”
Thứ đang lọt vào mắt xanh của tôi, là chiến hạm đắt giá nhất, trông hơn hẳn các vật phẩm khác.
Không cần tiếp nhiên liệu và trạng thái phiền toái, tóm lại là giống như nắm trong tay một tàu bay siêu bá đạo.
“Trông nó giống tàu vũ trụ hơn là tàu bay đó chứ.”
Lớp vỏ kim loại, trông nó không giống bất kỳ tàu bay nào xuất hiện trong game. Thiết kế này, gọi là chiến hạm vũ trụ thì nhiều người sẽ đồng tình hơn đấy.
Với mức giá lên đến 1000 yên, tính năng của nó tuyệt hảo không chê vào đâu được.
Khi kiểm tra các thiết lập, đoạn mô tả ghi rằng nó có từ thời cổ đại gì gì đó… tóm lại là một tàu vũ trụ cực khủng.
“…Tàu vũ trụ thật luôn à! Hừm, có lẽ nào, là lỗi của người đánh máy?”
Người viết sai đoạn mô tả này hẳn là một gã rất đam mê tàu vũ trụ? Nghĩ bụng vậy, nhưng chỉ cần thứ này có thể hoàn thành game thì người đó muốn u mê cỡ nào cũng được.
Quan trọng là, nếu có nó sẽ khiến game trở nên dễ thở hơn rất nhiều, nên tôi bấm bụng nhấn thanh toán.
Kế tiếp, tôi kiểm tra những bộ giáp.
Powered suit… Dù mang hình dạng chiến giáp nhưng lại chẳng có cảm giác thực tế chút nào. Vẻ ngoài này, gọi là người máy có lẽ hợp lý hơn.
Người sẽ mặc chiến giáp tham gia trận chiến là những nhân vật nam… những hiệp sĩ.
Từ góc nhìn của đám con gái, phải chăng họ cảm thấy phấn khích khi chứng kiến bọn con trai chiến đấu vì mình?
Nói chung là, mua đồ giá cao thì chắc là không sai đâu nhỉ?
Nếu thứ này có thể giúp cuộc chiến trở nên dễ dàng, tôi sẽ xem cái giá phải trả cho nó chẳng đáng là bao.
Chiến giáp màu đen có phần gai góc khiến nó trông như vai phản diện nhưng chuyện ấy chẳng hề gì. Ngầu như nhân vật phản anh hùng4 vậy. …Nghĩ kỹ thì, thiết kế này cực kỳ ‘ổn áp’ so với một thứ được xuất hiện trong otome game.
“Với thứ này, mình sẽ hoạt động năng suất hơn cả nhóm đối tượng chinh phục cho xem.”
Một tên Kiếm Hào sở hữu kiếm – mộtmón vũ khí rất mạnh – nhưng lại không có đạo cụ bay. Một tên luôn miệng nói lệ thuộc vào vũ khí là yếu đuối nên trang bị của hắn rất nghèo nàn… Và một tên ẻo lả giỏi ma pháp.
Chính bởi lũ nhân vật đối tượng chinh phục vô tích sự này, tôi đã Game Over không biết bao nhiêu lần.
“Nhất định phải chấm dứt… Bằng bất cứ giá nào, mình muốn chấm dứt nó một cách nhàn nhã.”
Tôi đang để vụt mất cả ngày nghỉ quý báu của mình chỉ vì otome game. Không chịu đựng nổi nữa, tôi chọn sử dụng vật phẩm đã trả phí, rồi khởi động lại otome game.
Khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, bằng một cách nào đó, tôi đã mở khóa hơn 90% các sự kiện và CG5.
Thứ còn lại chỉ là Ending Harem-ngược.
Chỉ còn sót lại một kết thúc nơi nhân vật chính sẽ kết hôn với toàn bộ dàn nhân vật nam.
Nó được gọi là True End, hay nói cách khác là cái kết đích thực của game này… Nhưng với tôi mà nói, là hiện thực hay giả dối cũng chẳng quan trọng.
Tôi chơi một cách không cảm xúc, chỉ chăm chăm tính đến chuyện “phá đảo”.
Ở phần chơi thường nhật… Những vật phẩm do các nhân vật nam tặng cho tôi khi Mức độ tình cảm của họ đạt một mốc nhất định, sang ngày hôm sau đã bị tôi đem bán cho cửa hàng đạo cụ, quy đổi thành tiền.
Thêm nữa, người tặng còn đang trong mối quan hệ bạn bè với nhân vật chính. Bán món quà trước mặt chính chủ là hành vi độc ác, nhưng vì đây là game nên không sao.
Nếu là gal game, thì dù có bị dồn vào chân tường, tôi cũng nhất quyết không làm ra hành động này. Mặc dù nó đúng chỉ là game thật đấy.
Dù sao đây cũng chỉ là otome game của con em gái. Miễn hoàn thành, những thứ còn lại chẳng quan trọng.
Nghĩ vậy, tôi vừa tiếp tục chơi… Đến khi nhận ra thì trời đã chuyển tối.
Cuối cùng cũng đi đến Ending Harem-ngược, niềm vui sướng được giải phóng cùng cảm giác trống trải vô vị đâm sầm vào tôi.
“…Thế là đi tong hai ngày tròn.”
Vừa nhìn cảnh kết thúc chạy trên màn hình, cơn tức giận trong tôi tuôn trào, kéo theo đó là cảm giác sầu não.
Tại sao tôi lại phải làm chuyện này?
Lưu dữ liệu và giữ đúng lời hứa với con em gái, tôi đổ cái rầm xuống giường, nằm mơ màng.
Nhìn đồng hồ, vẫn còn hơi sớm cho đến giờ ngủ.
Quá mệt mỏi, đến cơ thể cũng chẳng buồn cử động, nhưng có lẽ do cảm thấy nhẹ nhõm vì mọi thứ đã đến hồi kết, tôi bất giác thấy đói cồn cào.
Đặt tay lên bụng, tôi sực nhớ ra hồi sáng mình mới chỉ ăn một chút, từ lúc đó đến giờ chưa bỏ thêm thứ gì vào bụng.
“Tủ lạnh cũng trống không rồi.”
Tôi đã lên kế hoạch đi mua sắm trong hai ngày nghỉ này, nhưng vì ưu tiên hoàn thành game nên rốt cuộc chẳng hề bước chân ra ngoài.
“Hay đến quán ăn gia đình nhỉ?”
Tôi mở điện thoại ra xem, có một tin nhắn được gửi đến từ em gái.
“Chơi vui quá nên em mệt rũ người luôn ~ Mấy hôm nữa em sẽ về, liệu hồn chơi xong trước lúc đó đấy. Nếu không làm đàng hoàng, anh sẽ dính mãi với cái mác biến thái nhé, anh trai ngốc (cười).”
“Con bé này là tồi tệ nhất.”
Nó vừa thể hiện hết mức rằng bản thân đang chơi bời vui vẻ, vừa dặn dò tôi làm việc chăm chỉ đi. Hơn nữa là, nó tống tiền tôi…
Thế nhưng, có chút nghi vấn nổi lên.
“Con bé đi làm thêm à? Nó lấy đâu ra tiền đi du lịch thế nhỉ?”
Chỉ với số tiền tiêu vặt mà tôi đưa, chắc chắn không đủ lo liệu tất cả. Thêm vào đó, do niềm kiêu hãnh lố bịch của bản thân, con bé không muốn bị tôi bắt thóp. Gia đình tôi cũng có giờ giới nghiêm, nên nó không thể đi chơi vào lúc tối muộn. Ngoài ra, nó từng bảo ghét đi làm nên không muốn đi làm thêm.
Nghĩ đến đây, tôi sực nhớ ra điều mà mẹ đã nói cách đây không lâu.
“Em gái con bảo cần tiền để lấy chứng chỉ gì gì đó của nó ấy.”
Hình như bố mẹ tôi nghĩ nó lấy bằng lái xe nên đã chuẩn bị tiền, nghĩ thế nào cũng thấy một phần tiền trong đó đã bị đổ vào chuyến du lịch này rồi.
Tôi sao chép tin nhắn và hình ảnh được gửi đến từ em gái. Chỉnh sửa trên máy tính rồi gửi vào địa chỉ mail của mẹ. Tất nhiên là có đính kèm hình ảnh và những bình luận của nó nữa.
“…Con ngốc. Đây là cái giá phải trả vì dám coi thường anh mày!”
Cả chuyện nó đe dọa tôi, và tất tần tật chuyện đang đi du lịch.
Không biết khi trông thấy chúng, bố mẹ tôi sẽ nghĩ như thế nào?
Tôi đã có bằng chứng đanh thép không thể chối cãi, con bé sẽ chẳng thể biện minh gì nữa. Sau tất cả, nhóc con, thời khắc anh bóc trần bộ mặt của mày đã tới!
Nghĩ đến đây, tôi nở nụ cười nham hiểm. Sau đó tôi chợt ngộ ra.
“Ủa? Nếu vậy, ngay từ đầu mình cần gì phải tốn công tốn sức chơi hết game này? …Aaa, đúng là phí thời gian quá mà.”
Trong lúc tự gợi nhắc bản thân đã ngu ngốc thế nào, tôi ôm cái bụng đói meo đứng dậy, cầm theo ví tiền.
Việc của em gái tạm thời như thế đã, giờ đi ăn thôi.
Tôi không việc gì phải vấn vương với cái otome game chết tiệt này nữa.
Tự nhủ như vậy, bước chân của tôi trở nên nhẹ tênh.
Cảm giác lâng lâng khó tả này, giống hệt như sau khi được giải phóng khỏi công việc.
“Được rồi, vì hôm nay đang cao hứng nên mình quyết định sẽ order những món có giá cao một chút…”
Tôi bước qua cửa, ngóng chờ một bữa ăn tối thịnh soạn hơn thường ngày. Tiến bước trên con đường vắng vẻ không một bóng người, ánh đèn huỳnh quang chập chờn khiến tôi khó chịu. Khi đến gần cầu thang, tôi đột nhiên bị tấn công bởi cảm giác choáng váng.
“…A, chuyện tồi tệ rồi đây.”
Như con rối đột ngột bị cắt dây, cơ thể tôi mất hết sức lực, ngã nhào xuống.
Cơ thể không chịu nghe lời, điều xui xẻo là nó ập đến ngay trước cầu thang, lúc tôi chuẩn bị bước xuống.
Cầu thang áp sát tầm nhìn, cứ như thế quang cảnh trước mắt tôi đột nhiên quay cuồng.
Tôi không cảm thấy đau, nhưng phần nào thấu hiểu tình trạng nguy kịch của bản thân khi lăn mạnh từ trên kia xuống.
“Mình… không thể… khoảnh khắc… cuối cùng này…”
Ngày nghỉ quý báu bị con em gái phá hoại, đến khi nghĩ mình đã thoát nạn thì “ẵm” nguyên vết thương mười mươi nghiêm trọng này. À không, không chừng nguy hiểm đến cả tính mạng ấy chứ.
Nghĩ vậy, tôi bất giác cảm thấy… tức giận.
Trong quang cảnh mờ dần ngay phía trước, một dãy dài đèn kéo quân hiện ra, ngỡ rằng thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình đã cận kề… Tôi đang được chiêm ngưỡng quang cảnh mà đến cuối cùng của cuối cùng, chưa một ai từng trông thấy.
Một đại lục nổi lên từ mặt biển.
Tàu bay bay lượn trên không trung.
Bầu trời xanh và những gợn mây trắng… Nhìn hình bóng của chính mình đang vươn tay về phía mặt trời, ý thức của tôi trở nên xa xăm.
◇
Trên bờ đê nghiêng nghiêng, những ngọn cỏ cao vừa phải phủ lên một màu xanh tươi tốt.
Trong âm thanh của những ngọn cỏ chà xát vào nhau, tôi ngửi thấy mùi cỏ xanh mát.
Ngả lưng ở một nơi như thế, tôi – Leon Fou Bartford – vươn tay về phía mặt trời, trống ngực đập liên hồi.
Ánh mặt trời ấm áp không khiến tôi cảm thấy nóng bức, trái lại, những giọt mồ hôi lạnh đang không ngừng túa ra. Tim đập loạn nhịp đến đau nhói, giọt mồ hôi mang theo cảm giác khó chịu tiếp tục tuôn rơi.
“Vừa nãy… là gì vậy?”
Bàng hoàng dựng nửa thân trên ngồi dậy, những ngọn cỏ vương trên quần áo lác đác rơi xuống. Khi ngọn gió mát lành thổi đến, lá cây và cỏ vút bay phấp phới.
Trong lúc tôi đang ngẩn ngơ nghĩ “gió mạnh thật!”, thì một chiếc tàu bay bay lướt qua ngay trên đỉnh đầu tôi, phủ bóng xuống như muốn che lấp mặt trời.
Tàu bay trông như một chiếc hộp gỗ hình tứ giác đó là tàu bay định kỳ bay đến lãnh địa.
Mọi khi tôi chỉ nhìn nó một cách thờ ơ, nhưng hôm nay, hai mắt tôi mở lớn, không giấu được sự kinh hãi. Cảm giác hệt như lần đầu tiên nhìn thấy.
Tôi đặt tay lên ngực nơi trái tim đang đập dồn dập. Hơi thở cũng không cách nào bình tĩnh được.
Tôi đứng dậy, dõi theo hướng chiếc tàu bay đang bay đến, ở phía trước đó là mặt biển trải rộng mênh mông.
Tôi cảm thấy có gì đó sai sai, hướng nhìn biển không đúng.
“Chuyện gì vậy. Sao lại…”
Tôi chậm rãi bước lên trước, rồi ngã nhào.
Kiểm tra cơ thể của chính mình, tay và chân nhỏ một cách kỳ lạ.
Mặc cho đây chắc chắn là cơ thể của tôi, nhưng lại thấy khó hiểu về việc nó nhỏ một cách lạ kỳ.
Quan trọng hơn việc lo lắng, trước tiên tôi phải kiểm tra lại đã.
Tôi đứng dậy và chậm rãi bước đi, hướng về phía biển.
Một cảm giác nôn nao khó tả.
Dù cảm thấy khá tốn thời gian với đôi chân bé nhỏ, nhưng cuối cùng tôi cũng đến được nơi mà mình muốn.
Cảnh vật nhìn xuống từ hàng rào đúng là quang cảnh như mọi khi.
“Phải rồi. Hòn đảo đang nổi… giống mọi khi.”
Một hòn đảo nổi lên từ biển.
Hôm nay hòn đảo cũng đang lơ lửng, tôi không biết nên cảm thấy vui hay buồn. Hình ảnh hiện lên trong đầu tôi khớp với hình ảnh hòn đảo đang nổi trên mặt biển.
Dù chắc chắn không thể có chuyện như thế, nhưng tôi muốn kiểm tra lại.
Từ ban nãy đến giờ thật kỳ quặc. Hình ảnh mà tôi trông thấy vào khoảnh khắc vươn tay về phía mặt trời ấy, đó như là một cuộc đời hoàn toàn khác. Cuộc đời của một chàng trai sống ở một nơi nào đó không thuộc về nơi này.
Dù không có gì rõ ràng, nhưng trông anh ta có vẻ hạnh phúc. Tôi quả quyết rằng đó chỉ là mơ hoặc ảo giác, nhưng lại vô cùng sinh động, và cảm giác thực đến không thốt nên lời.
Dù có thể nhìn thấu toàn bộ cuộc đời của chàng trai ấy, nhưng không tài nào nhớ được tên.
Tôi ôm chặt đầu bằng hai tay.
Ký ức mà tôi đã chứng kiến rõ ràng đến thế, nhưng sao lại không tài nào nhớ được tên?
Năm năm cuộc đời… những thứ vượt trên trải nghiệm năm năm cuộc đời của tôi, trong một khắc, tôi có cảm giác mình đã trải nghiệm… nhớ lại tất cả chúng.
Tôi ngồi bệt xuống, thẫn thờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cảm tưởng giống như những ký ức từ trước đến giờ của tôi và ký ức nhớ lại đó đang dung hòa vào nhau, tiến hành đối chiếu nhau.
Tôi tựa lưng vào hàng rào, ngước nhìn bầu trời.
“Mình… Mình rốt cuộc đang bị gì vậy?”
Đến cả bản thân tôi cũng không rõ, câu hỏi vừa rồi là dành cho ai.
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về công ty Tsuki Light Novel.]