Thế giới OTOME GAME thật khắc nghiệt với nhân vật quần chúng - Tập 2
Tôi đến nhà xe, để chuẩn bị cho cuộc đua.
Luxion đang kiểm tra chiếc xe, tôi vừa đội mũ bảo hiểm vừa nói chuyện với cậu ta.
“Quả thật chỉ vì không muốn chọc giận người chống lưng là ngài Công tước mà làm đến mức này ư. Cậu đúng là đồ tay chân ‘xịn sò’ của Angelica. Vai quần chúng mà chọn chỗ đứng cũng không đến nỗi nào nhỉ?”
Cậu ta cảm thấy bực bội vì thường ngày tôi cứ luôn miệng gọi mình là vai quần chúng.
Cơ mà sự thật tôi chỉ là một thằng con trai hết sức bình thường, chẳng có gì để khoe ra ở trong cái học viện này. Một thằng con trai tóc đen, mắt đen, hoàn toàn chẳng có gì cuốn hút và đẹp đẽ như đám người Điện hạ Julius.
Nhưng tôi không hề ghét bản thân mình nhé.
Bình thường ư? Chẳng phải rất tốt hay sao? Tôi rất yêu bản thân mình.
“Vị trí yêu thích của ta là càng ở phía sau càng tốt. Chứ còn nếu là tay chân của tiểu thư vai phản diện thì lại phải đóng nhiều vai trò quá. Rất phiền phức. Thế chiếc xe này ổn chứ?”
Những dòng code chạy ra từ cơ thể hình tròn của Luxion xuyên qua chiếc xe. Cậu ta đang cải tổ chiếc xe này thì phải… nhưng nhìn từ bên ngoài vào cảm giác cứ như đang làm chuyện xấu xa gì đó.
“Chắc chỉ cần mười phút là mọi chuyện sẽ được giải quyết. Xem ra cậu đã bị quấy rối đấy. Vì có người đã cố tình động vào động cơ xe để khiến cậu gặp vấn đề khi thi đấu.”
“Ngươi có thấy là ta bị ghét quá không?”
Sau trận đấu đó, tôi bị cả cái trường này ghét.
“Tôi nghĩ là tất cả bọn họ đều ghét cậu. Nên phải trân trọng hai người đang còn coi cậu là bạn kia. Nếu họ không coi cậu là một người khác giới, thì có thể trở thành bạn được.”
“Là bạn khác giới nhỉ.”
“Ngoài bọn con trai ra, thì đó là hai người bạn quan trọng của Chủ nhân, nên hãy giữ gìn thật cẩn thận nhé.”
Thì thầm trò chuyện với Luxion, tôi chợt nghĩ về bọn họ.
Theo lí thuyết thông thường thì nhân vật chính và nhân vật phản diện không thể trở thành bạn được. Và tôi cũng không nghĩ họ có thể trở thành bạn chỉ vì những lí do đơn giản như thế.
Nhưng chẳng hiểu sao hai người họ lại rất thân nhau.
“Cứ như thế này thì tốt. Không có xung đột gì là tốt nhất. Đặc biệt là với hai người bọn họ, nhỉ.”
“Có điều gì khiến cậu bận tâm à?”
“Về mặt bản chất thì hai người đó──”
Tôi đang nói dở thì một đàn anh năm ba đi tới.
Tóc ngắn, dáng người cao ráo, cơ thể vạm vỡ. Nhìn vóc dáng thôi cũng đủ biết anh ta là người rất chăm chỉ luyện tập, và cổ cũng rất to. Anh ta chính là một trong các ứng viên cho chức vô địch và nghe nói được nhiều người đặt cược nhất.
“Hóa ra cậu là người thay thế cho Jilk à?”
Đàn anh bắt chuyện với tôi, nhưng tôi không cảm thấy anh ta có ý thù địch lắm.
“Ô kìa, đây chẳng phải là ứng cử viên cho chức vô địch hay sao? Anh gặp tôi có chuyện gì à? Nhưng hiện giờ tôi đang bận nên để sau có được không? Tôi gặp chút vấn đề về động cơ.”
Tôi vừa nói chuyện, vừa giấu Luxion ra sau lưng.
Đối phương là một trong những người đi theo chị Clarice.
Tôi có cảm giác vị đàn anh năm ba này đối với tôi có chút gì đó không phòng bị.
“Cậu phát hiện ra rồi à? Nếu thế thì tôi cũng không cần phải báo trước cho cậu nữa. Cơ mà không nghĩ người thay thế Jilk lại là thanh niên dùng xẻng. Thật là khiến cảm xúc của tôi trở nên phức tạp.”
Thanh niên dùng xẻng. Bởi vì trong trận đấu trước đây, tôi dùng nhầm xẻng nên có lẽ người ta gọi tôi như vậy.
“Cảm ơn vì sự thành thật đó.”
Đàn anh cười gượng rồi vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Tôi muốn nói lời xin lỗi trước. Tuy không có hận thù gì với cậu nhưng trong trận đấu tới, tôi sẽ dùng hết sức để đánh cậu.”
Thật là một phát ngôn đầy chính nghĩa! ── Nếu xin lỗi thì đừng có đánh người ta nữa chứ. Làm gì có ai muốn bị đau đâu.
“Anh có lí do gì đặc biệt à? Hay là bị chị Clarice ép buộc!”
“Không phải!”
Sau lời nói đùa của tôi, đàn anh có lên giọng phản ứng nhưng sau đó lại lập tức “Xin lỗi”.
Anh ta hắng giọng rồi bắt đầu kể cho tôi nghe── về mối quan hệ giữa anh ta và chị Clarice.
“Gia đình tôi là một trong những gia đình có cấp bậc thấp nhất ở trong giới quý tộc vương cung, chẳng có tước vị gì. Hơn nữa, bản thân tôi cũng chẳng phải người thừa kế.”
Anh ta là học sinh ở lớp thường, cũng là một trong số những người đi theo chị Clarice. Nếu như tôi không nhầm thì giữa họ hình như có món nợ ân tình nào đó.
“Tiểu thư luôn đối xử rất tốt với một thằng như tôi. Sau khi biết tôi có tài năng điều khiển xe máy trên không thì cô ấy liền ra sức ủng hộ. Nhờ thế mà sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ có thể kiếm được công việc liên quan đến điều khiển xe máy này.”
Đàn anh nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc xe máy và nói, ánh mắt vừa vui lại vừa buồn.
“Cô ấy là một người rất tốt bụng, từng khiến chúng tôi ai nấy đều ngưỡng mộ. Những đứa con gái khác đều rất xấu tính. Nghe những người khác than thở về vị tiểu thư mà họ đi theo── Chúng tôi luôn cảm thấy may mắn vì bản thân đã đi theo cô ấy.”
Thấy tôi im lặng lắng nghe, đàn anh tiếp tục kể đến chuyện quá khứ.
“Gia đình tiểu thư có một khu luyện tập xe máy trên không. Vì chúng tôi được phép tự do sử dụng nên tôi có thể thoải mái luyện tập. Jilk cũng từng luyện tập ở đó trước cả khi đính hôn với tiểu thư. Tiểu thư thậm chí còn thuê cả huấn luyện viên và mua xe cho hắn, không những vậy còn luôn cổ vũ hắn với vẻ mặt thật rạng ngời. Tôi vừa cảm thấy ghen tị, vừa cảm thấy vui cho tiểu thư. Ấy vậy mà tên Jilk kia lại dám hủy hôn với cô ấy. Tiểu thư từng rất nhiều lần định đi gặp cậu ta để thuyết phục nhưng cậu ta quyết không chịu gặp.”
Thế thì ai mà chẳng điên tiết cơ chứ.
Tên Jilk đó xứng đáng bị tẩn cho một trận. Tôi không có ý kiến gì! Cứ thẳng tay mà đập, đàn anh!
Nhưng mà làm ơn tha cho tôi đi.
“Thế thì có thể tha cho tôi được không?”
“Thật đáng tiếc. Mặc dù trong lòng thì tôi đồng ý với cậu, nhưng mệnh lệnh của tiểu thư là tuyệt đối. ── Chúng tôi sẽ tuân theo mệnh lệnh của tiểu thư, cho dù có phải đánh đổi cả tính mạng này.”
Thật là quyết tâm.
Đến mức được ngưỡng mộ như thế này thì chứng tỏ chị Clarice cũng rất được lòng những người xung quanh.
Nhưng người mà đàn anh vừa nói đó, hiện giờ đã trở thành một người khác mất rồi.
“Tôi đã được nghe chuyện ở phòng y tế. Tôi biết là khó nhưng xin đừng nghĩ xấu về con người của tiểu thư. Cô ấy đã trở thành một người khác kể từ kì nghỉ hè, dắt theo người hầu, đi chơi qua đêm đến tận sáng mới trở về. Trước đây cô ấy chưa từng như vậy.”
Dắt theo người hầu và đi chơi đến tận sáng? Đó là chuyện mà rất nhiều cô gái, điển hình là chị thứ của tôi vẫn thường làm mà. Tôi nghe cũng quen rồi hay sao mà không cảm thấy ngạc nhiên gì cho lắm.
──Thôi hỏng bét. Xem ra càng ngày tôi càng dấn sâu vào thế giới Otome game này rồi.
Chẳng phải thế là bình thường sao! Tự nhiên tôi cảm thấy khó chịu với suy nghĩ của chính mình.
“Anh nghĩ tôi sẽ vì thế mà đồng cảm và nương tay sao?”
Đàn anh cười.
“Không được sao? Mà, xem ra cậu cũng không mấy hứng thú với câu chuyện này của tôi. Cũng không sao. Chỉ là vài lời than thở của tôi thôi. Cậu hãy bỏ ngoài tai đi.”
Nhìn đàn anh rời đi, tôi ngồi lên chiếc xe máy, đội mũ bảo hiểm và cài quai ở cằm một cách chắc chắn.
“Việc sửa xe đã hoàn tất.”
“Vậy à.”
“Chủ nhân, sau khi nghe câu chuyện vừa rồi mà cậu vẫn quyết tâm giành chiến thắng sao?”
“Dĩ nhiên rồi. Dù vô cùng áy náy nhưng quan trọng là ta đang đặt rất nhiều tiền cược cho chính mình.”
Đám học sinh nhộn nhịp hẳn lên sau khi nghe tin tôi là người thay thế cho Jilk── và đặc biệt là họ nghĩ tôi sẽ thua khi học viện chuẩn bị xe cho tôi.
Nếu so sánh với những tuyển thủ tham gia trận chung kết, có thể thấy là tôi yếu thế hơn họ nhiều. Nói cách khác là tôi ở cửa dưới, thấp nhất.
“Tôi nghĩ cậu cần gì đến tiền đâu. Vốn dĩ đã có tôi rồi thì cậu chẳng bao giờ phải lo gì cho cuộc sống của cậu nữa.”
Cái tên đần độn này. Rốt cuộc cậu ta có giúp tôi tìm kiếm đối tượng kết hôn được đâu cơ chứ! Thiệt tình, đúng là cái tên trí tuệ nhân tạo vô dụng.
Ngoài ra, tôi cũng chỉ đơn giản là muốn thắng thôi.
Tôi là một thằng thích chiến thắng. Bên cạnh đó ──
“Ta muốn chứng kiến khuôn mặt uất ức của những kẻ nghĩ rằng ta chắc chắn sẽ thua. Cho nên nhất định phải thắng. Sau đó mới đến việc cá cược. Đây lại là vấn đề khác.”
“Cậu có sở thích hay ho đấy nhỉ. Vốn dĩ ngay từ thời điểm sử dụng tôi để giành chiến thắng đã rất đáng hổ thẹn nhưng cậu lại không hề cảm thấy một chút xíu xấu hổ nào cả, đó quả thật là một sức mạnh tinh thần đáng học hỏi.”
Cái tên này, cậu ta ghét tôi đến thế cơ à?
◇
Tôi phóng xe ra để chuẩn bị cho cuộc đua.
Cảm giác bay trên không với chiếc xe, nên diễn tả thế nào bây giờ nhỉ── Nếu không nhìn xuống dưới thì nó thực sự rất sảng khoái. Cảm giác khi ngồi trên xe cũng vô cùng thư thái.
Từng chiếc xe máy phi ra trường đua, khách khứa xung quanh càng lúc càng náo nhiệt.
Trong khi đó, các tuyển thủ trên những chiếc xe ở xung quanh tôi, ai nấy đều đằng đằng sát khí.
“Yoh! Chúng tôi đợi cậu nãy giờ. Hôm nay tôi sẽ đòi lại món nợ hôm trước.”
Hắn ta là ai nhỉ?
Chắc có vẻ là học sinh năm hai, nhưng tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.
Thấy tôi lờ đi, hắn ta liền húc vào xe tôi.
“Mày dám lờ tao đi hả. Thằng nhóc năm nhất!”
Tôi cười khẩy.
“Trời ơi, làm sao mà tôi nhớ mặt từng kẻ cặn bã như các anh được chứ. Nào, để tôi nói lại với nhà công tước nên anh cứ xưng danh đi. Nói cho tôi nghe tên của anh đi nào!”
Ra vẻ là mình thân thiết với nhà Công tước Redgrave, tôi giả vờ lịch sự, thế là đối phương liền lùi lại.
Cáo mượn oai hùm? Thế thì sao nào? Vui phết mà.
Đối phương tặc lưỡi rồi lủi đi.
Khi cờ được giương lên, tất cả tuyển thủ xếp thành hàng tại vạch xuất phát.
Ở trên đường đua cũng được bố trí các chướng ngại vật.
“Lúc nào ăn nói cũng ghê gớm nhỉ.”
“Ta nghiêm túc như này mà sao lúc nào cũng toàn gặp rắc rối thế nhỉ. Thiệt là mệt mỏi.”
“Cái đó người ta gọi là tự làm tự chịu. Thật ra gần đây tôi bắt đầu cảm thấy cậu có vẻ thích khoa trương. Nào, sắp bắt đầu rồi đấy.”
Tôi nhìn về phía trước, đúng lúc trọng tài giương súng lên và bóp cò.
Lập tức hàng loạt xe máy vọt đi. Và tôi… đã không thể ở trong top đầu.
“Bị bao vây luôn rồi.”
“Goddamn!”
“Kiếp trước của cậu là người Nhật mà?”
“Chỉ là muốn thử nói ra xem thế nào thôi mà!”
Ngay từ thời điểm bắt đầu, tôi đã bị những chiếc xe khác bao vây. Họ bắt đầu tấn công tôi, vừa đâm vào xe vừa đá vào người.
Thật là một đám người quá đáng!
“Chết đi tên khốn nạn này!”
“Chỉ vì mày mà tao đang phải sống trong nợ nần!”
“Mau ngã xuống điiiii!”
Nghe những tiếng chửi rủa này, tôi chỉ muốn nói là họ đã hiểu nhầm rồi.
“Tất cả đều là do các người tự làm tự chịu, đồ đần! Mau rơi xuống đất đi!”
Khi tôi bắt đầu đá lại những tên đó, Luxion tỏ ra chán nản.
“Thật là một cuộc hội thoại rẻ tiền. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao người ta nói rằng chiến tranh chỉ xảy ra giữa những kẻ giống nhau mà thôi.”
Thế rồi từ trên xuống dưới, từ trái sang phải và từ trước ra sau, tất cả đều nhắm vào tôi mà đánh.
“Úi da! Đứa nào ném đấy! Nhớ rõ mặt tao nhé!”
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về công ty Tsuki Light Novel.]