TÌM XÁC - Đọc thử
Ngày thứ nhất
“Nè Asuka… Tìm xác cho mình đi”
Tôi thật sự bối rối trước câu nói đột ngột của cô bạn Haruka.
“Khoan… Cậu đùa à? Haruka…”
Dù tôi đã hỏi thế nhưng Haruka vẫn không lộ chút cảm xúc, tiếp tục đi nói y như vậy với những người khác.
Không thể nào, “lời đồn” kia đến tận lúc này, tôi vẫn chưa nghĩ nó là sự thật.
Tôi chỉ cho đó đơn thuần là một “câu chuyện kinh dị trong trường học” mà bất kỳ chỗ nào cũng có.
Nhưng hôm nay trông Haruka có gì đó là lạ…
Tôi bỗng nhiên cảm thấy lo lắng.
Nếu như ngày hôm qua tôi đi nộp báo cáo cùng với Haruka thì biết đâu đã không xảy ra chuyện như thế này.
“A, Asuka… Mình bị Haruka kêu đi tìm xác cho cậu ấy”
Nhìn tái mét thế kia, hẳn là cũng đang nói về chuyện này rồi.
Người đang tiến tới với gương mặt vẫn như sắp phát khóc lên chính là cô bạn học Rie của tôi.
Đối với một người luôn sợ hãi mấy chuyện kinh dị như Rie thì chỉ tin đồn thôi cũng đủ khiến cậu ấy mất hồn rồi.
Có một câu chuyện đáng sợ được kể lại tại ngôi trường mà tôi đang theo học.
Nó gọi là “xích nhân”.
“Tìm xác” là thứ đi kèm theo với lời đồn về “xích nhân”, tới tận lúc này tôi vẫn chỉ nghĩ có vậy.
“Cái quái gì đây! Khi không kêu “tìm xác” là sao! Khó hiểu thiệt chứ!”
Sau giờ tan học, chúng tôi- những người đã bị Haruka nhờ “tìm xác”- tụ lại bàn bạc với nhau trong lớp.
“Nói cho rõ coi! “Tìm xác” là cái quái gì?”
Takahiro đã nổi cáu suốt từ nãy đến giờ, cậu ấy vừa nhìn chúng tôi vừa quát.
Đó chính là cậu bạn từ thuở nhỏ của tôi, đồng thời cũng là đầu sỏ của mấy đứa đầu gấu trong lớp.
“Cậu không biết à? Hễ trông thấy “xích nhân” thì tuyệt đối không được quay đầu lại cho đến lúc ra khỏi cổng trường”. Shouta vừa đẩy sát gọng kính lên rồi nói.
“Cho nên, ai mà quay lại sẽ bị phân xác thành 8 mảnh rồi đem đi giấu khắp nơi trong sân trường”. Rie sợ sệt vừa run rẩy vừa thều thào.
“Vậy là phải đi tìm à. Tụi mình phải tìm xác cho Haruka ấy hả”
Cách nói của Rumiko cho thấy cậu ấy chẳng tin vào vụ “tìm xác” cho lắm.
Và Kenji chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Đầu óc mấy cậu có bình thường không vậy? Ba cái đó chỉ là lời đồn thôi mà?”
Nếu là bình thường, có lẽ tôi cũng đã nghĩ giống như những gì Takahiro nói.
Nhưng mà… đôi mắt của Haruka ngày hôm nay, trông y hệt như mấy con ma-nơ-canh ở cửa tiệm, bởi vì nó thật rợn người, chẳng biết nó đang nhìn vào đâu, nên tôi không nghĩ chuyện này chỉ là đùa chút nào.
“Ngu ngốc hết sức… Về thôi”
Chúng tôi rời khỏi lớp học sau khi Takahiro dứt lời.
Tiếp sau đây, chẳng ai biết sẽ có chuyện gì xảy hay không…
Sau khi từ trường trở về, tôi vẫn thư thả giết thời gian như mọi khi, rồi chuẩn bị cho ngày mai và lên giường.
Tôi sẽ lại cùng Rie gửi tin nhắn cho nhau đến khi buồn ngủ díp cả mắt.
Vẫn là một đêm như thường ngày, chẳng có gì khác lạ.
Tôi đã nghĩ như vậy.
“Asuka nghĩ xích nhân có thật không?”
Thật hiếm thấy người luôn sợ sệt như Rie lại chủ động nhắc tới mấy câu chuyện kinh dị thế này.
Bình thường hễ mà tôi bắt đầu nói về mấy chuyện kinh dị là cậu ấy sẽ cắt ngang ngay lập tức cơ mà.
“Mình cũng không biết nữa, nhưng mà hôm qua Haruka đã đi nộp báo cáo một mình thật đó. Biết đâu lúc đó cậu ấy đã gặp xích nhân thì sao”
Lúc gõ những dòng này, ngực tôi cảm thấy thắt lại.
Đúng rồi… Nếu mà tôi đi cùng Haruka thì có lẽ cậu ấy đã không nói những câu đùa thế kia.
“Ra là vậy à… Nhưng cậu có biết tại sao xích nhân lại có màu đỏ không?”
Sao hôm nay Rie lại có vẻ gan dạ hơn thường ngày vậy nhỉ.
Ba cái chuyện tại sao lại có màu đỏ này chẳng cần phải suy nghĩ cũng biết.
“Tại nhuốm máu nên mới đỏ chứ gì? Thôi tụi mình dừng chuyện này ở đây đi”
Tôi cũng chẳng thích thú gì khi cứ phải nghĩ ngợi về mấy chuyện kinh dị.
Mà quan trọng hơn là hễ nghĩ đến Haruka thì lại liên tưởng đến vụ “tìm xác” mất tiêu.
“Đúng rồi đó. Máu phụt ra của học sinh bị phân xác thành 8 mảnh đã nhuộm đỏ nó ấy mà”
Tôi có cảm giác dường như người đang nhắn tin với mình không phải là Rie.
Dù thấy lo lắng nhưng tôi cũng không định nói ra mà chỉ tắt điện thoại không trả lời tin nhắn.
Sau đó còn có thêm rất nhiều tin nhắn từ Rie nhưng tôi chẳng buồn mở máy lên xem.
Bình thường chỉ cần một bên không trả lời lại thì cuộc nói chuyện coi như kết thúc.
Tôi thật sự không hiểu tại sao riêng hôm nay cậu ấy lại nhắn nhiều tin đến thế này, chỉ riêng số lượng thôi cũng đủ khiến người ta phải thấy sợ.
Trong lúc tôi mãi nghĩ ngợi thì tin nhắn vẫn dồn dập đến trong điện thoại.
“Đủ rồi! Cậu vừa phải thôi chứ!”
Tôi tức giận vì lượng tin nhắn nhiều quá sức chịu đựng nên đã mở điện thoại gọi cho Rie.
Sau 5 lần đổ chuông thì phía bên kia cũng có tiếng lên máy.
“Rie!? Cậu vừa phải thôi! Chính cậu cũng ghét mấy chuyện kinh dị mà đúng không? Sao cậu lại gửi cho mình mấy tin nhắn thế này chứ!”
Nói đến mức này thì chắc chắn cậu ấy sẽ thôi không nhắn nữa.
Tôi đã nghĩ như vậy trong lúc chờ Rie lên tiếng trả lời.
Nhưng thứ âm thanh truyền tới lại là tiếng khóc thút thít của Rie chứ chẳng có lời xin lỗi nào.
“Rie? Cậu khóc à?”
“Asuka mới quá đáng đó… Rõ ràng biết mình không chịu được mấy chuyện kinh dị mà sao cứ hù dọa mình vậy? Cứ gửi mail suốt luôn là sao? Mình sợ lắm, cậu thôi đi!”
Tôi thật không hiểu những lời Rie vừa nói.
Trong điện thoại của tôi toàn là tin nhắn do Rie gửi tới, mà Rie thì lại nhận được rất nhiều tin nhắn từ tôi ư.
Vậy thì… rốt cuộc là ai đang gửi tin nhắn.
Bỗng nhiên tôi thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Rie, mình đã ngưng nhắn nãy giờ rồi mà? Để mình kiểm tra lại tin nhắn xem sao nhé”
Nói rồi tôi đã cắt điện thoại.
Thật ra thì tôi không hề muốn kiểm tra chút nào đâu.
Nếu được thì tôi muốn cứ thế này nhắm mắt lại ngủ luôn cho xong, nhưng tôi vẫn run rẩy mở hộp thư đến ra.
“Cái… gì thế này?”
Người gửi chính xác là Rie, nhưng nội dung tin nhắn rõ ràng chẳng phải do Rie gõ ra.
Kể từ sau tin nhắn mà tôi không trả lời lại cho Rie thì tất cả đều có cùng một nội dung.
“Đừng có trốn tránh”
“Đừng có trốn tránh”
“Đừng có trốn tránh”
“Đừng có trốn tránh”
“Đừng có trốn tránh”
“Đừng có trốn tránh”
“Đừng có trốn tránh”
“Đừng có trốn tránh”
“Đừng có trốn tránh”
“Đừng có trốn tránh”
“Đừng có trốn tránh”
“Đừng có trốn tránh”
Thật kinh tởm… Đúng lúc tôi đang nghĩ vậy thì tin nhắn mới lại đến, người gửi vẫn là Rie như trước.
Nhưng nội dung thì…
“Chịu xem rồi à?”
Nó đã viết như vậy.
“Sao…đây… Cái quái gì thế này”
Thật quá sức quái gở, tôi vùi điện thoại xuống dưới gối rồi nằm đè lên phía trên.
Vậy mà tiếng chuông vẫn không ngừng réo gọi, dù tôi đã bịt chặt tai và nhắm nghiền mắt lại.
Tôi không muốn nghĩ tới việc nếu mình tiếp tục xem thêm nữa thì mọi chuyện sẽ còn khủng khiếp đến mức nào.
Giờ đây tôi nằm co rút người lại, chỉ một lòng muốn trốn chạy khỏi sự đáng sợ này.
Quá đáng sợ… Tại sao tôi lại gặp phải chuyện như thế này chứ?
Là do tôi đã để Haruka đi nộp báo cáo một mình ư? Cho nên cậu ấy mới gặp phải xích nhân?
Mà nếu như vậy thì đó đâu phải lỗi của tôi đúng không!
Vừa lúc tôi nghĩ đến đó thì chiếc đồng hồ trên tường điểm đúng 0 giờ và phát ra tiếng kêu píp píp.
Cùng lúc tôi cảm nhận được một hơi gió lạnh lẽo lướt qua da.
Sao lại có gió ở đây? Tôi không hề mở cửa sổ mà. Và rồi cả chiếc giường cũng trở nên cứng và lạnh như đá.
Tôi vẫn bịt chặt tai nhưng từ từ hé mắt ra, khung cảnh trước mặt lúc đó khiến tôi chết lặng cả người.
“Cái… cái gì thế này…”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phải mất một lúc sau đầu óc tôi mới nhận thức được mọi chuyện.
Tôi đang nằm ngay trước sảnh ở sân trường.
Vội vàng bật dậy thì tôi nhận ra ngay cả bộ pijama mà rõ ràng tôi đã mặc lúc nãy cũng đã biến thành bộ đồng phục đi học.
Không thể nào? Tôi đang ở nhà cơ mà.
Và không chỉ mình tôi có suy nghĩ như vậy.
Nhìn một lượt xung quanh thì ở đó còn có… Rie, Takahiro, Shouta, Rumiko và Kenji.
Vẫn là bộ đồng phục và bộ dạng chẳng hiểu nguyên do là gì.
“Này, dậy đi Takahiro!”
Shouta đá vào hông của Takahiro, người đang ngủ thẳng cẳng và ngáy o o ngon lành.
Đá mấy lần thì Takahiro cũng chịu mở mắt ra.
“… Cái gì, hả, vầy là sao?”
Rốt cuộc cậu ấy cũng nhận ra tình trạng kỳ lạ này và dáo dác nhìn xung quanh.
Sau đó, để xác nhận xem chuyện gì đang xảy ra với bản thân, chúng tôi bắt đầu hành động dù lòng vẫn tràn ngập hoang mang, ngay trong chính ngôi trường với bầu không khí quỷ dị khác hẳn ban ngày.
“Nè, chỗ này đúng là trường của tụi mình nhỉ”
Rumiko đang ngồi trên bệ bồn hoa đánh một tiếng thở dài sau khi nghe tôi nói vậy.
“Nhìn là biết rồi còn gì. Có điều không hiểu sao cả đám tự nhiên lại ở đây thôi… Hay là về đi?”
Rumiko vẫn nói với giọng điệu bình thường.
“Không được đâu, không thể ra ngoài được”
Kenji đi tới trước mặt chúng tôi từ hướng cổng trường vừa lắc đầu vừa thì thào.
“Hả? Đừng có mà đùa! Tôi buồn ngủ lắm rồi! Đi về đây!”
Takahiro đang hằn học vì ngái ngủ, cất bước về phía cổng trường. Rumiko cũng nhanh chóng đi theo sau.
Tôi và Rie vẫn đứng chôn chân tại chỗ đưa mắt nhìn xung quanh.
“Asuka này, kiểu này là tụi mình bị bắt phải “tìm xác” rồi đúng không?”
Rie vừa nắm lấy tay áo đồng phục của tôi vừa run lên.
“Mình cũng không biết nữa…”
Cả trường học tối om, chỉ có mỗi 6 đứa.
Hơn nữa chúng tôi còn không biết mình đã ở đây từ bao giờ.
Trong lúc đang lúng túng không biết làm thế nào thì… cánh cửa ở sảnh trước mặt dần dần mở ra.
Cứ như thể mời gọi chúng tôi vào trong.
“Kh…không. Mình sợ lắm Asuka. Tụi mình đi đi”
Rie đầy sợ hãi với cánh cửa đã đẩy tôi đi, cả hai đứa vụt chạy về phía cổng trường.
“Gì thế này? Tại sao không ra được?”
Khi tôi và Rie chạy tới cổng thì đúng như những gì Kenji đã nói, dường như có một bức tường vô hình chắn ngang khiến cho chúng tôi không thể ra ngoài được… Takahiro nổi nóng đấm đá túi bụi vào bức tường đó.
“Thế thì gọi cho bố mẹ là được ấy mà”
Rumiko vừa nói vừa rút điện thoại từ trong túi ra.
“Ủa? Ngoài vùng phủ sóng. Các cậu thì sao?”
Mỗi người tự kiểm tra điện thoại của mình nhưng ai nấy đều lắc đầu.
Ngay cả cái điện thoại mà tôi đã vùi xuống dưới gối… chắc chắn nó không thể nào ở đây được nhưng mà chẳng hiểu tại sao nó lại đang nằm ngay trong túi, tôi lấy nó ra mở lên.
Dù đang nhìn chăm chăm vào chữ “ngoài vùng phủ sóng” hiển thị trên màn hình nhưng tôi vẫn vô cùng tò mò về lượng lớn tin nhắn được gửi tới.
Mặc dù sợ hãi với lượng tin nhắn khiến con người ta phải chán ghét kia nhưng tôi rất muốn biết nội dung bên trong của chúng, vì vậy tôi đã thử mở tin nhắn cuối cùng được gửi đến.
Tin nhắn với tiêu đề “Xích nhân”, nội dung viết về chuyện của xích nhân.
Trong số đó có 2 điều mà tôi chưa từng nghe qua về tin đồn này,
Đó chính là…
“Xích nhân sẽ hát một bài hát”
“Nếu bị xích nhân đuổi kịp thì sẽ bị nó bám chặt vào sau lưng. Và khi bài hát kết thúc, người đó sẽ bị giết chết”
Không chỉ riêng tôi mà điện thoại của tất cả mọi người đều nhận được những tin nhắn với cùng nội dung.
“Cái gì? Rốt cuộc là tụi mình phải đi “tìm xác” thật à?”
Rumiko hỏi chúng tôi bằng thái độ lạnh lùng như mọi khi.
Làm sao mà tôi biết được chứ.
Hẳn là tất cả mọi người đều thắc mắc nhiều như tôi vậy.
“Dù sao thì cửa cũng mở ra rồi, chúng ta có vào trong không? Ngoài này cũng lạnh mà”
Tuy rất sợ nhưng đã biết ở đây cũng không thể ra ngoài được thì liệu vào trong có hay hơn không nhỉ?
Rie chỉ tay về phía dãy lớp học nhưng tôi lại thấy bất an về việc liệu làm vậy có phải sẽ khiến trò tìm xác chính thức bắt đầu hay không.
“Ờ cũng phải. Chắc vô trong thì hơn. Đợi tới sáng hẳn sẽ có người đến thôi”
Takahiro đẩy Rie từ phía sau lưng, hai người cùng hướng về sảnh.
“Kệ, cứ ở ngoài này cũng không giải quyết được gì thì chỉ còn cách đi vào trong thôi”
Tiếp theo đó, cả ba người còn lại cũng tiến về phía sảnh.
Lẽ nào mọi người không thấy sợ vì có đến 6 đứa ở cùng nhau à?
Nhưng mà tôi cũng không thích bị bỏ lại một mình.
Tôi liền đuổi theo phía sau mọi người, chạy về phía cửa ra vào.
Vừa bước vào trong tòa nhà thì chúng tôi nhận ra chỗ này lạnh tê tái… Cái lạnh khác hẳn với bên ngoài tấn công chúng tôi.
“Trời, lạnh quá! Bên ngoài ấm hơn hẳn đúng không?”
Vừa lúc Takahiro nói như vậy thì…
Kétttttttt….
Âm thanh cánh cửa đóng lại vang vọng.
“Asuka, đừng có đóng cửa. Trong này lạnh quá. Tôi sẽ đợi bên ngoài. Các cậu cứ tự nhiên tìm xác hay làm cái gì thì làm đi”
Takahiro vừa nói vừa đi về phía cửa ra vào.
Rè rè… eeeee…
Bỗng chúng tôi nghe thấy tiếng chỉnh loa vang lên.
Vào giờ này mà vẫn còn phát thanh ở trường sao?
Lẽ nào còn ai khác ngoài chúng tôi đang ở trường?
“Xích nhân đã xuất hiện ở sảnh để giày học sinh. Mọi người hãy cẩn thận!”
Giọng nói chậm rãi, trầm thấp, tôi vẫn nhớ sự khủng khiếp không thể thốt nên lời khi nghe thấy những âm thanh ấy.
Chỉ cần nghe thấy hai chữ “xích nhân” thôi cũng đủ khiến tôi hoảng loạn quá mức rồi.
“Hửm? Sảnh để giày học sinh còn không phải là chỗ này à… Takahiro, còn làm cái quái gì nữa. Mau mở cửa ra!”
Rumiko vừa thúc giục Takahiro vừa mắng mỏ cậu ấy là đồ ngốc nghếch, còn chính Takahiro cũng đang rất hốt hoảng lay mạnh cánh cửa.
“Không mở được. Có khóa gì đâu. Đừng có mà đùa với ông! Mở ra coi!”
Cậu ấy đấm ầm ầm vào nhưng cánh cửa vẫn không hề hé ra.
“A… aa…”
Rie đang đứng ở sau lưng trong khi Takahiro cố mở cửa, đột nhiên cậu ấy run rẩy, vừa thều thào vừa chỉ tay vào thứ gì đó đang ở chỗ góc của sảnh để giày.
“Thôi đi Rie. Cậu định dọa cả bọn đấy à? Chả buồn cười tẹo nào”
Rumiko nói xong cũng nhìn theo về phía tay Rie đang chỉ, sắc mặt cậu ấy đột nhiên co rúm lại đầy kinh hãi.
Rốt cuộc Rumiko đã trông thấy cái gì…
Mọi người đang có mặt ở đó đều hướng mắt về phía Rumiko đang nhìn.
Và ở đó có một bé gái đang đứng. Từ đỉnh đầu đến ngón chân của nó đều nhuốm một màu đỏ tươi.
“X…xích…nhân…”
Rumiko thốt lên rồi định chạy trốn khỏi chỗ đó thì…
“Ư”
Tiếng thét ngắn ngủi cùng với âm thanh như có vật gì rơi xuống đất vang lên từ phía sau lưng.
“Ơ? Rumiko?”
Tôi chẳng kịp nghĩ ngợi gì mà cứ quay lưng lại, thứ mà tôi nhìn thấy…
“Xích nhân” đứng trên một phiến thịt trông rất giống Rumiko và nhoẻn miệng cười.
“Á”
Vào lúc tôi nhận ra mọi chuyện thì đã muộn.
“Nè ~ Cho ta thêm tí đỏ đi”
Đứa bé gái đỏ lòm từ đầu đến chân đó vừa cười vừa nhìn chằm chằm vào tôi.
Và rồi chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo.
Đầu tôi lăn long lóc dưới sàn… giương mắt nhìn phần cơ thể với chiếc cổ trống trơn kia.
À, đúng rồi nhỉ.
Nếu nhìn thấy xích nhân thì tuyệt đối không được quay đầu lại.
Thế thì vừa rồi tất cả mọi người đều đã quay đầu, cho nên tất cả đều chết hết…
Tôi nhận ra điều đó khi bản thân đã chết rồi.
Thứ cuối cùng mà tôi nhìn thấy chính là bộ dạng của con bé đó lôi xác tôi đi xềnh xệch một cách đầy thích thú.
Ngày thứ 2
“Khônggggggggg”
Lúc tôi hét lên và mở mắt ra thì thấy bản thân lại yên vị ở trong căn phòng quen thuộc.
Tôi nhìn đồng hồ, đã là 7 giờ sáng rồi.
Những tia sáng hắt vào từ cửa sổ báo hiệu ngày mới đã bắt đầu.
Chuyện gì đã xảy ra? Đó chỉ là mơ thôi ư?
Dù chỉ là mơ nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút cảm giác chân thực còn sót lại một cách thật kỳ lạ.
Chúng tôi đã ở trường vào ban đêm và còn bị “xích nhân” giết chết nữa.
Thứ cảm giác đau đớn khổ sở đó, tôi vẫn đang nhớ như in đây.
Tôi đã bị… cắt cổ sao?
Hay là đã bị xé toạc ra giống như cơ thể?
Tôi thử sờ nhẹ lên cổ, rõ ràng vẫn cảm thấy đau.
Bị sái cổ sao, hay đã va trúng chỗ nào mà tôi không biết.
“Chắc chắn… chỉ là mơ thôi”
Tôi đã nghĩ như vậy rồi quơ tay định lấy chiếc điện thoại đã nhét dưới gối vào hôm qua. Tôi nhấc bổng gối lên.
…Ơ? Hôm qua rõ ràng để đây mà.
Chiếc điện thoại vốn dĩ phải ở đó lại không còn ở đó nữa.
Thật lạ lùng, tôi nhìn một lượt quanh phòng, điện thoại di động của tôi đang được cắm sạc ngay ngắn trên bàn học.
Tôi, không hề để nó ở chỗ như thế mà nhỉ.
Nghiêng đầu thắc mắc và tiến về phía bàn học, tôi với tay lấy điện thoại và mở hộp thư đến.
Tối hôm qua chắc chắn có rất nhiều tin nhắn chẳng biết từ đâu gửi tới.
Nhưng rất nhiều tin nhắn đó cũng chẳng thấy đâu cả.
“Gì vậy trời, quả nhiên là nằm mơ rồi… một giấc mơ đáng ghét”
Tôi vừa thì thầm vừa bắt đầu chuẩn bị đến trường.
Vào lúc này, tôi vẫn chưa nhận ra một chuyện.
Chính là ngày tháng hiển thị trên điện thoại giống hệt ngày hôm qua.
“A, Rie, chào cậu ~”
Tôi gặp mặt Rie trên đường đến trường như thường lệ.
“Asuka, chào cậu”
Rie đáp lại lời chào của tôi.
Nhưng sắc mặt cậu ấy trông có vẻ không được tốt, cũng không được hăng hái cho lắm.
Tôi thì cảm thấy đau nhức toàn thân, thật ra cũng chẳng khỏe mạnh hoàn toàn nhưng Rie hình như còn bị gì khác nữa.
“Cậu sao thế? Trông ỉu xìu à”
Rie mặc tôi hỏi han, vẫn tiếp tục cúi gằm mặt tỏ vẻ khó mà trả lời được.
Hiếm khi thấy Rie như thế này.
Ngoài những lúc kể chuyện kinh dị ra, lúc nào cậu ấy cũng là một cô gái vui vẻ và đầy sức sống.
“Asuka này, hôm nay là ngày mấy tháng mấy vậy?”
“Hả? Hôm nay là ngày 10 tháng 11. Sao vậy?”
Bởi vì cái ngày Haruka nhờ chúng tôi đi tìm xác là ngày 9 tháng 11 nên hôm nay phải là ngày 10 không sai đi đâu được.
“Đúng vậy không? Có đúng là ngày 10 không?”
Rie trân trối nhìn tôi với vẻ mặt kinh hãi.
Có chuyện gì à?
Tại sao Rie lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?
“Điện thoại của mình hiện ngày 9 tháng 11 đây này! Mình xem cả TV cũng bảo hôm nay là ngày 9 tháng 11 nữa kìa…”
Để xác nhận lời Rie vừa nói, tôi mở điện thoại lên.
“Đúng là ngày 9… Tại sao chứ?”
Tôi chỉ còn biết đứng như trời trồng, mắt dán vào màn hình điện thoại.
“Hôm qua, có một con mèo bị xe cán chết ngay trước mắt tụi mình… Còn không phải là con mèo kia sao?”
Rie chỉ tay vào một con mèo ở trước chúng tôi.
Đúng là tôi cũng có cảm giác con mèo hôm qua trông giống giống như vậy.
“Thì cũng giống, nhưng là con khác…”
Tôi chỉ vừa nói đến đó thì con mèo chúng tôi quan sát nãy giờ đột nhiên lao ra đường và bị một chiếc xe hơi đang băng qua cán trúng.
“Không thể nào…”
Chuyện gì đang diễn ra thế này?
Rie nhìn vẻ mặt khốn khổ của tôi rồi thì thào.
“Cậu cũng đã thấy giấc mơ đó đúng không, Asuka?”
Giấc mơ đó… là giấc mơ bị xích nhân giết chết ư.
Nó lại hiện lên trong đầu tôi, tôi không trả lời lại mà cứ tiếp tục đi về phía trường học.
Vừa vào trường đã thấy Rumiko đứng ngay sảnh cùng gương mặt tái mét.
Cậu ấy cứ ngó nghiêng vào trong nhưng vẫn có vẻ chần chừ chưa muốn bước vào.
Giấc mơ mà Rie cũng đã thấy, nếu tất cả mọi người có mặt trong đó đều thấy nó thì…
Tôi cảm thấy bản thân có thể hiểu được một người như Rumiko đang nghĩ gì.
Cho dù nó có thật chỉ là một giấc mơ chăng nữa, chắc chắn không có ai lại muốn bước vào nơi mình đã chết cả.
Hơn nữa, lỡ như lại nhìn thấy xích nhân thì…
Theo như lời đồn thì có vẻ nó chỉ xuất hiện sau giờ tan học nhưng như vậy cũng đủ đáng sợ lắm rồi.
“A…Asuka, Rie…”
Rumiko hớt hải chạy về phía chúng tôi.
“Đúng là… Rumiko cũng đã thấy giấc mơ đó nhỉ…”
Rumiko lắc đầu trước câu hỏi của Rie.
Hả? Vậy nghĩa là sao?
Nếu đã không gặp phải giấc mơ đó thì việc gì Rumiko phải sợ hãi như thế.
“Đó… không phải là mơ đâu… Tụi mình đã chết thật đó!”
Rumiko lay mạnh người tôi và nói như vậy.
Nếu đã chết rồi thì mấy đứa chúng tôi đang đứng ngay đây là cái gì?
“Rumiko, mọi người đang nhìn kìa… Vào trong thôi”
Những học sinh vừa đến trường nhìn chúng tôi đầy khó hiểu.
“Không tin thì các cậu hãy nhìn đây mà xem!”
Dịch giả: Mai Cao