Tình Yêu Bị Nguyền Rủa Của Tôi Không Đến Được Với Cậu - Đọc thử
“Rin-chan thích chó hay mèo hơn?”
Giờ nghỉ giải lao, Kai đang ngồi mơ màng tại chỗ của mình bỗng xoay người dựa lưng vào tường, bắt chuyện với tôi.
“Ưm… Nếu phải chọn một trong hai thì tớ chọn chó.”
“Ồ, tớ thì là mèo.”
“Vậy sao.”
Có đến 60% các bạn đang ở trong lớp và nói chuyện với nhau, 30% đi vệ sinh và ra ngoài hành lang, còn lại 10% là ngồi một mình trong lớp. Tôi thuộc 10% ấy. Nhưng thỉnh thoảng Kai lại quay sang nói chuyện với tôi như thế này. Mặc dù chủ yếu chỉ là chào hỏi và những cuộc đối thoại hỏi một đáp một vô nghĩa, nhưng cũng đủ biến cậu ấy thành người bạn cùng lớp mà tôi nói chuyện cùng nhiều nhất bây giờ. Tuy rằng tôi không thích việc cậu ấy cứ gọi mình là Rin-chan cho lắm.
“Thế nếu chọn giữa núi và biển?”
“Chắc là… núi.”
“Tớ thì là biển.”
“Ồ.”
Kai… thích nói chuyện kiểu này à?
Tôi nghĩ vậy và quay ra liếc nhìn xung quanh thì thấy đám con gái thích buôn chuyện quay đi và bắt đầu nhỏ giọng thì thầm điều gì đó. Có lẽ họ đang nhìn Kai. Và còn một bạn nữ suốt ngày ngồi đọc sách một mình trong giờ nghỉ… Đúng là tôi đã chạm mắt với Satohira. Khi tôi cười theo phản xạ thì cô ấy bỗng nhìn ra chỗ khác.
“……….”
Tôi chỉ đang nói chuyện với Kai thôi mà.
“Cậu đã làm phần dịch của môn Anh Văn tiết sau chưa?”
“Tớ làm rồi.”
“Vậy…”
“Tớ đi vệ sinh một chút đã.”
“…Ừ, cậu đi nhé.”
Những cuộc đối thoại như vậy đã kéo dài được hai tuần rồi.
[Đã vất vả rồi. Cậu khỏe chứ? Sắp hết tháng Tư rồi nhỉ. Nhắc mới nhớ, tớ học cùng lớp với Kai, bạn của Michitaka đấy. Bọn tớ có nói chuyện với nhau một chút, nhưng cậu ấy kì lạ thật. Các cậu học với nhau từ tiểu học đúng không?] [Đúng rồi. Cậu học cùng lớp với Atsuyoshi à. Cậu ấy không phải người xấu đâu, nên hãy quan tâm đến cậu ấy nhé. Tớ vẫn khỏe, Rin đã kết thêm bạn mới chưa?]Dạo gần đây, sau mỗi tin nhắn thường là các câu hỏi. Tôi nghĩ lâu lắm rồi mới được như thế này, nhưng toàn là các câu hỏi khó trả lời.
“Hà…”
Tôi gục mặt xuống bàn, buông tiếng thở dài. Thậm chí ở đây vẫn có thể nghe thấy chất giọng cao vút của chị gái ở tầng dưới. Có lẽ chị ấy đang nổi giận với Yu hoặc Ai.
“Bạn bè ư…”
Đã sắp bước sang tháng Năm rồi mà tôi vẫn chưa có người bạn nào đúng nghĩa là “bạn” ở lớp cả. Không phải là tôi không nói chuyện với đám con gái trong lớp, nhưng dù đôi bên có tươi cười nói chuyện đi chăng nữa thì cũng chỉ là khách sáo bên ngoài.
Vào bữa trưa, tôi thường ăn ở căn-tin, mua bánh mì ăn hoặc không thì cũng đi cùng với Keiko. Thế nhưng, có vẻ Keiko cũng muốn đi ăn với bạn cùng lớp mới, nên tôi cũng dần cảm thấy ngại khi rủ cậu ấy đi chơi vào giờ nghỉ.
[Làm thế nào để kết bạn được đây?]Tôi áp một bên má xuống mặt bàn, bấm chữ trên điện thoại. Rồi sau một hồi nhìn ngắm chán chê, tôi quyết định xóa hết chúng đi.
“…………..”
Tôi ngân nga hát để vượt qua sự chán nản, nhắm mắt lại thì cuộc nói chuyện với Michitaka hiện lên trong đầu.
“Dù đây là khúc ca yêu thích của cậu, nhưng mà cậu lại không biết tên sao?” – Michitaka cười và nói vậy.
“Ừ, vì nó đã là ‘Khúc ca của thuốc’ với tớ rồi.”
“Khúc ca của thuốc á.”
Michitaka chỉ nói “Đáng yêu thật đấy.” rồi cười khúc khích.
“Nhưng mà, tớ có cảm giác mình đã nghe thấy giai điệu này ở đâu rồi. Có cảm giác thật hoài niệm.”
Nơi chúng tôi ngồi nói chuyện và gợi lại những kỉ niệm về bà là ở trên băng ghế trong công viên đài phun nước, ngay trước khi Michitaka chuyển nhà. Chiều tháng Một lạnh cóng, chúng tôi vừa chà tay vào nhau, vừa nhìn Yu và Ai đang chơi đùa.
“Nhưng mà, kể từ khi bà mất, tớ vẫn chưa khóc một lần nào, khúc ca này có hiệu quả lắm đấy. Có khi tớ đã trở nên mạnh mẽ hơn cũng nên.”
“Ừ, Rin lúc nào cũng tươi cười mà. Tuy thỉnh thoảng cậu đang tức giận nhưng vẫn tươi cười, trông có hơi đáng sợ.”
“Michitaka cũng vừa cười vừa thản nhiên buông lời cay đắng còn gì. Chúng ta giống nhau mà thôi… A!”
Tôi đứng dậy, hét lên với Yu và Ai: “Không được đứng quá gần đài phun nước đâu nhé!”
Hai đứa đồng thanh “Vâng.” một tiếng.
Thấy thế, Michitaka khẽ nhún vai, nói:
“Cậu giống một bà mẹ thật đấy.”
“Cậu… sắp chuyển nhà rồi nhỉ.”
Tôi ngồi xuống, hít một hơi rồi nói.
“Ừ. Cậu buồn hả?”
“Tất nhiên là sẽ buồn rồi.”
“Nhưng cậu có khóc không?”
“Tớ sẽ không khóc đâu. Vì tớ rất mạnh mẽ.”
Nghe tôi nói vậy, Michitaka quay sang nắm tay tôi thật chặt. Tay cậu ấy ấm hơn tay tôi. Hơi ấm từ bàn tay đó từ từ truyền sang, cảm giác thật dễ chịu.
“Dù có đi bằng máy bay thì tổng thời gian di chuyển cũng mất khoảng ba tiếng rưỡi đúng không?”
“Đúng rồi. Nếu đi bằng tàu cao tốc thì còn tốn nhiều thời gian hơn.”
“Hm…”
Đi tốn bao nhiêu tiền, hay từ nay về sau còn có thể gặp nhau bao nhiêu lần, những câu hỏi như vậy chẳng hề xuất hiện. Tôi chỉ nhìn cặp sinh đôi đang hồn nhiên vui đùa với những bụi nước đang uốn lượn theo gió.
“Xa thật nhỉ.”
“Ừ.”
“Cậu không nói mấy câu sến súa như ‘Bầu trời kết nối chúng ta với nhau’ hả?”
“Ha ha. Nói mới nhớ, trước kia tớ từng nói như vậy nhỉ.”
Michitaka nắm tay tôi rồi giơ lên cao, sau đó lại hạ xuống.
“Lời hứa đêm Giáng sinh năm nay, cậu chưa quên chứ?”
“À…”
Michitaka nhìn lên trời như đang cố gắng nhớ lại, và rồi mỉm cười trả lời tôi.
“Có khi Rin mới là người sẽ thích người khác ấy.”
“Sao cậu lại nói vậy?”
“Rin là người nói thế trước mà.”
“Tớ thì không sao. Bây giờ giá mà cậu có thể nói với tớ chỉ một câu sến súa thôi cũng được thì tốt.”
Tôi phồng má nói vậy. Michitaka phàn nàn một tiếng “Ế.” rồi nói:
“Rin, tớ thích cậu.”
Hai chú chim bồ câu trước mặt vừa lắc lư chiếc cổ như đồ chơi bằng thiếc vừa bay ngang qua.
“……….”
“Sao cậu lại làm vẻ mặt ngốc nghếch như thế? Không phải cậu bảo tớ nói à.”
“Tớ đợi những câu như ’Bầu trời kết nối chúng ta với nhau’ cơ.”
Tôi nói vậy, rồi dùng vai huých vào cánh tay Michitaka, cậu ấy vẫn vô tư cười.
Đó là chuyện của ba tháng trước.
“………….”
Tôi mở mắt ra, nhìn lên cuốn lịch trên bàn. Đã ba tháng kể từ ngày đó rồi sao, không thể tin được. Có cảm giác như hơn một năm đã trôi qua vậy.
Vẫn áp mặt xuống bàn, tôi nhìn chiếc điện thoại di động đang cầm trên tay. Màn hình điện thoại tối đen, phản chiếu gương mặt của chính tôi. Gương mặt này trông mệt mỏi quá. Tôi miễn cưỡng nâng cơ mặt lên, cười theo cái cách mà mình luôn cười trước gương. Và rồi tôi bấm nút, màn hình sáng lên.
[Đừng lo lắng, tớ vẫn ổn. Tớ sẽ cố gắng mà!]Rốt cuộc tôi lại gửi đi tin nhắn như vậy. Tôi tự nhủ “Được rồi!”, rồi xốc lại tinh thần và đứng dậy.
(trích đoạn)
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về công ty Tsuki Lightnovel.]