Tôi là Nhện đấy, có sao không? - Tập 3
Tôi thủ thế.
Không gian nứt ra, một người đàn ông xuất hiện.
Một gã đàn ông đen ngòm.
Chỉ có thể miêu tả đến thế, đen ngòm. Bộ áo giáp mỏng đến mức như thể đã hợp
nhất với cơ thể. Phần cơ thể duy nhất có thể nhìn thấy được là da mặt cũng ngăm đen. Tóc cũng đen. Chỉ có đôi mắt là đỏ đến dị thường.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông đó, tôi đã hiểu ngay.
Không thể thắng nổi.
Đẳng cấp quá khác biệt.
Rồi như thể khẳng định cảm giác ấy.
<Không thể Giám định>
Dòng chữ ấy.
Nhưng chẳng hiểu sao tôi không cảm thấy người đàn ông này nguy hiểm. Trái lại,
đâu đó còn cảm thấy thân quen. Đồng thời, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy bức bối một cách kì quặc.
Tại sao chứ?
Chắc chắn đây là lần đầu tiên tôi gặp anh da đen này. Nếu một sự tồn tại dị thường đến mức này đột nhiên xuất hiện thì chắc chắn tôi sẽ không có cảm giác như thế.
Nhưng mà cảm giác này là sao chứ?
“*****************?”.
Người đàn ông nói gì đó. Nhưng là thứ ngôn ngữ tôi không hiểu.
Bất giác tôi nghiêng đầu.
“++++++++++++++++?”.
Người đàn ông lại nói gì đó.
Ơ, xin hãy nói tiếng Nhật. Nếu không thì tôi sẽ không hiểu.
Ai can thờ sờ pích Dị Giới-lích.
Anh da đen chau mày.
Ừm. Trước mắt, có vẻ như ngay bây giờ thì người đàn ông này không có ý thù địch với tôi.
Nhưng mà làm sao giờ?
Chẳng thể hiểu được anh ta đang nói gì, mà kể cả có hiểu đi chăng nữa thì tôi cũng đâu thể chém gió ra tiếng người. Tuy nếu dùng bút thì vẫn có thể đàm đạo được với nhau, nhưng tôi lại chỉ viết được mỗi tiếng Nhật.
Dù cách này hay cách khác thì hai bên vẫn không thể thông hiểu ý nhau.
Bó tay rồi.
Anh da đen cũng có vẻ bối rối.
Trong bầu không khí không biết gọi tên ấy, có cái gì đó rớt bộp xuống giữa tôi và người đàn ông.
Là “Sì mát phôn”.
Hả?
Ấy ấy.
Không biết tại sao lại có điện thoại “khôn” xuất hiện ở đây, vốn dĩ làm sao thứ đó lại có thể xuất hiện trước mặt tôi?
Cái điện thoại ấy hoàn toàn không bị Truy tìm của tôi phát hiện ra, đùng một cái xuất hiện á.
<A lô. Đây là Người quản lý D>.
Đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói vang lên từ trong điện thoại. Nhưng lại bằng hai thứ tiếng. Một là tiếng Nhật và một là thứ tiếng tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.
Ơ, hay đó là ngôn ngữ mà anh da đen vừa nói ban nãy?
“*******!?”.
A, anh ta vừa nói gì đó với vẻ ngạc nhiên. Nghĩa là thứ tiếng còn lại, thứ tiếng
người đàn ông đã nói, chính là ngôn ngữ của thế giới này.
<Đúng thế, D đây. Bạn Nhện hãy đợi một lát nhé>.
À, vâng. Vì bị bảo đợi nên tôi đợi.
Giọng nói từ chiếc điện thoại nói chuyện với anh da đen bằng ngôn ngữ Dị giới.
Giọng nói ấy là của phụ nữ. Tuy là một giọng nói thanh thoát, nhưng nghe rồi thì sẽ thấy hết sức bất an. Đó là kiểu giọng nói như thế. Cách nói bình thản, vô cảm đến mức khiến người khác phải sợ hãi.
Cái gì thế này?
Chỉ nghe thôi mà cả người tôi run bần bật.
Khi câu chuyện tiếp diễn, biểu cảm của người đàn ông thay đổi. Tuy không phải là quay ngoắt 180 độ, nhưng nếp nhăn giữa hai chân mày cau lại, mắt hơi mở to.
Không biết câu chuyện đã đi đến hồi kết chưa mà người đàn ông thở dài thườn thượt rồi quay người lại. Cứ thế người đàn ông dùng Ma pháp Không gian để Dịch chuyển tức thời rời khỏi chỗ này.
Bỏ lại tôi và chiếc “Sì mát phôn” bí ẩn.
<Xin lỗi vì đã làm cô phải đợi. Tôi đã nói chuyện xong với anh ta rồi, nên chắc
chắn từ nay về sau anh ta sẽ không tiếp cận cô nữa đâu>.
À, thế ạ. Nhưng mà cô là ai?
<Tôi là D>.
À, vâng.
!?
Khoan đã!?
Cô vừa mới đọc ý nghĩ của tôi à?
<Đúng thế. Tôi đã đọc ý nghĩ của cô>.
Xâm phạm quyền riêng tư cá nhân!
<Vì cô không nói được nên đây là cách giải quyết tạm thời. Bình thường thì tôi không đụng đến suy nghĩ của cô đâu>.
Không đụng đến suy nghĩ? Nghĩa là lúc nào cũng giám sát hành tung của tôi?
<Giám sát là một cách nói không được hay lắm. Dùng từ theo dõi trận đánh thì sát nghĩa hơn đấy>.
Thế nào chẳng được. Có khác gì bọn bám đuôi biến thái đâu.
<Đúng thế. Vì tôi chẳng bao giờ chán việc theo dõi cô>.
D, nhớ ra rồi. Là cái tên tôi đã nghe thấy khi có được Thông thái.
<Phải. Đó là phần thưởng cho những nỗ lực của cô đấy. Tôi rất hài lòng khi cô sử dụng nó một cách hữu ích>.Mục đích của cô là gì?
<Chỉ là giải khuây thôi>.
Hả?
<Chỉ là giải khuây. Ngoài ra thì không có bất cứ ý nghĩa hay mục đích nào hết>.
Thật hả?
<Thật đấy. Bởi vì tôi là Tà thần độc ác nhất thế giới>.
Những lời cô ta nói nghe rất viển vông, hoang đường, nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác là đang nói dối.
Tôi cảm nhận rõ những suy nghĩ tà ác đơn thuần, có vẻ cô ta thực sự chỉ coi tôi như một món đồ chơi. Cơ thể đang tự ý run rẩy vì sợ hãi dường như cũng đã tinrằng, chủ nhân giọng nói này đúng là Tà thần đích thực.
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về công ty Sakura Light Novel.]