Grimgar - Ảo ảnh và tro tàn - Tập 7 - Đọc thử
Lala và Nono đi xa dần. Haruhiro phải mất một khoảng thời gian để hiểu được ý nghĩa ẩn trong câu nói vừa rồi và hành động của hai người họ.
“… Ế!? Vậy, tức là… này, này, đợi chút!?”
“Sao?” Lala hỏi lại.
“À thì, ‘đi’ tức là… Ủa? Là sao… Ủa? Ủa…? Chỉ, chỉ hai người… thôi ư?”
“Vì bọn này hoàn toàn chẳng biết phía trước có cái gì cả.”
“Không, bọn, bọn tôi đương nhiên là cũng… có biết đâu… Nhưng mà…?”
“Dựa theo kinh nghiệm thì khi ở một nơi xa lạ, tốt nhất là bọn tôi nên hành động chỉ với hai người. Trước giờ vẫn thế, và tôi dự định sau này cũng vậy.”
“Không, nh… nhưng mà…”
“Ôi…!” Ranta quyết định quỳ xuống. “Đừng bỏ tụi tôi lạiiiiii…! Xin chị, thật lòng xin chị đấy! Ccccccầu xin chị rủ lòng thương…! Đừng vứt bỏ tôi…!”
Ngay đến Haruhiro vốn tưởng mình đã quá hiểu Ranta là loại người – hay còn gọi là loại rác rưởi – như thế nào cũng bị choáng trước cảnh này. Không thể không choáng được. Tên này không biết ngượng hay sao? Mặt dày vô sỉ như thế là quá mức rồi còn gì? Mà đấy, cái câu “đừng vứt bỏ tôi” kia có nghĩa là bản tính tự nhiên của mày chỉ biết nghĩ cho bản thân thôi nhỉ? Dù tao đã hiểu điều đó rồi, thì mày quả nhiên vẫn là thằng tồi tệ xấu xa nhất trên đời đấy…
“Bye.” Lala làm động tác trông nửa như vẫy tay chào nửa như không. Dù gì đi nữa thì cô ta cũng đã khuất dạng.
Nữ vương và tuỳ tùng đã bỏ đi.
“… L… Làm… sao đây?” Kuzaku hỏi.
Vụ này gay to rồi đây. Tối đến mức không tin nổi.
Không nhìn thấy một cáiiiiii gì cả. Thứ bóng tối này đặc như làm từ thể rắn. Haruhiro đang bị nhốt trong một khối gì đó đen ngòm. Cậu thậm chí không thể nhúc nhích.
Không thể chạy trốn. Kết thúc rồi… Ồ không, không phải.
Tất cả những thứ đó đều là ảo giác thôi.
“Đú… Đúng rồi. Trước tiên phải thắp sáng…”
Haruhiro lục túi và lôi chiếc đèn lồng ra. Châm đèn xong, cậu thấy nhẹ nhõm đi đôi chút. Yume cũng lấy đèn của mình ra và định châm lửa nhưng bị Haruhiro cản lại.
“… Một chiếc là đủ rồi. Trước mắt cứ dùng cái của tớ thôi. Tớ muốn tiết kiệm dầu.”
“À. Vậy hả. Kể cũng đúng…”
“Chết tiệt, con mụ đó…” Ranta đấm tay xuống đất, nghiến răng trèo trẹo. “Tuyệt đối không thể tha thứ…”
“Đừng khóc nha mày…”
“T… Tao đâu có khóc! Thằng ngáo, đồ Parupiro ngáo! Grừ, gư gư gư gư gư…”
Merry đang ôm Shihoru thật chặt. Chắc là bởi nếu không làm thế, Shihoru sẽ ngã quỵ ngay. Haruhiro hít thở sâu để ép buộc bờ vai của mình thả lỏng… Mình phải thật vững vàng. Dù gì mình vẫn là thủ lĩnh. Phải làm điểm tựa cho mọi người. Phải kéo mọi người tiến lên. Khôngđể ai phải chết. Sẽ sống. Tất cả tụi mình sẽ sống sót.
“Di chuyển thôi. Từng chút một. Rồi sẽ có cách. Tớ sẽ tìm ra cách. Có tớ… mà nói đúng ra là có tất cả mọi người ở đây rồi mà. Phải thận trọng với các tiếng động nhé. Nếu cảm thấy có cái gì đó đang tiến lại gần thì nhớ báo động ngay. Thế rồi, phải thật cảnh giác… Ừm, được rồi. Hành động đi nào.”
Chính Haruhiro cũng thấy bản thân chỉ nói ra những chuyện vu vơ. Cậu không biết mình đang nghĩ gì, cũng không biết mình nên suy nghĩ như thế nào nữa.
Kiểu như là… “Nhưng cứ loanh quanh ở đây thì không ổn tẹo nào” sao? Hay là cậu chỉ không muốn chôn chân ở cái xó xỉnh này? Có lẽ cậu chỉ không muốn ngồi yên một chỗ. Tuy nhiên, hai con người dày dạn kinh nghiệm là Lala và Nono đã bỏ đi nhanh như gió. Đúng rồi. Quả nhiên là bọn cậu không nên ở lại nơi này.
Tụi Haruhiro quay lưng vào vách đá. Cửa hang thông tới Storage (Kho trứng) mở ra trên vách đá đó.
Lala và Nono đã biến mất về phía bên trái. Trước mặt cả bọn là một sườn dốc thoai thoải hướng xuống dưới.
Mặt đất khá gồ ghề. Một mặt đường đầy đá. Rẽ phải, đi thẳng hay sang trái đây?
Haruhiro không phân vân nhiều. Cậu quyết định đuổi theo Lala và Nono. Có thể các cậu sẽ không đuổi kịp, nhưng hai người đó đã đi về bên trái. Phải chăng điều đó có nghĩa là so với bên phải, bên trái sẽ an toàn hơn…?
Cả bọn xác định chỗ đặt chân rồi cẩn thận tiến lên men theo vách đá bên tay trái. Cách bước đi ấy trông giống như cách người ta băng qua một cây cầu độc mộc mảnh mai. Có chậm quá không nhỉ? Có nên khẩn trương hơn không? Nhưng khẩn trương để mà làm gì cơ chứ? Giá mà sáng sủa lên một chút thì tốt biết bao.
Lẽ nào buổi sáng không bao giờ tới với thế giới này?
Shihoru khóc nấc lên.
“Trật tự giùm đê…” Ranta tặc lưỡi. “… Oái!”
“Ồn ào quá, đồ ngu.” Hình như Yume vừa đánh Ranta một cái.
Haruhiro nghĩ bụng, nếu mở miệng giờ này thì khả năng là mình sẽ buông ra những lời than thở. Thời gian đã trôi qua bao nhiêu rồi nhỉ? Mình không thể ước lượng nổi. Tụi mình sẽ phải đi tới khi nào? Hay nên nghỉ một lát? Đồng đội của mình liệu đã mệt chưa? Mình nên hỏi họ ư? Có đói bụng không? Có khát khô cổ không? Bọn mình cần nước. Cả lương thực nữa. Làm sao đây? Làm thế nào để kiếm được đồ ăn thức uống? Toàn đội sẽ sống sót chứ? Đó có phải là một mục tiêu thực tế hay không? Nhất là trong hoàn cảnh này…?
Shihoru cũng đã ngừng khóc tự lúc nào. Vách đá gần như dựng đứng chín mươi độ giờ đã trở nên tương đối thoai thoải. Cảm giác có thể trèo được lên, nhưng lúc này chẳng ai có hứng mà trèo.
Phía bên phải chỉ có bóng tối, bóng tối, bóng tối vô tận. Giơ đèn lồng về bên đó cũng chẳng đủ để nhìn thấy được bất cứ thứ gì.
Ou, ou, ou… Shhhh, shuhhh… Tsu, tsu, tsu, tsu, tsu tsu tsu tsu tsu tsu tsu… Âm thanh nghe giống tiếng kêu của sinh vật sống vang lên liên hồi từ mọi hướng.
Gió bất thình lình thổi tới.
“Đợi đã.” Haruhiro giơ một tay lên, ra hiệu cho các đồng đội đứng lại.
Cậu từ từ tiến về phía trước. Chẳng mấy chốc, mặt đất biến mất. Một cái vực. Ở đó là vực. Sâu bao nhiêu? Haruhiro cúi người, hạ cánh tay đang cầm lồng đèn xuống thấp hết mức có thể. Nhưng cậu vẫn hoàn toàn chẳng thấy đáy. Cậu lắng tai nghe. Đây là… tiếng nước? Có sông chảy dưới đó ư? Nước. Nếu đúng như thế thì có nước rồi. Dù vậy cũng không thể leo xuống cái vực này được. Nhảy xuống cũng không xong.
Haruhiro nhặt một viên đá để ném thử xuống. Lát sau, tiếng viên đá chạm mặt nước vang lên. Ước chừng không sâu tới vài chục mét, nhưng cũng phải cỡ mười mét.
“Bên dưới có một dòng sông.” Mặc cho Haruhiro thông báo như vậy, không ai phản ứng gì. Ngay cả Ranta. Mọi người đều khá mệt rồi nhỉ? Cả thể chất lẫn tinh thần.
“Từ chỗ này bọn mình sẽ tiến men theo mép vực rồi tìm vị trí có thể leo xuống. Chỉ cần có nước…”
“… Phải đấy.” Kuzaku nói cụt ngủn.
“Shihoru, cậu ổn chứ?” Nghe Haruhiro hỏi, Shihoru im lặng gật đầu. Trông cô không được ổn cho lắm. Mặc dù tình hình khá đáng lo, nhưng nếu tìm được nước uống, chắc chắn Shihoru cũng có thể an tâm phần nào. Nhưng mà nước sông liệu có uống được không nhỉ?
Uống thẳng như vậy chắc hơi nguy hiểm phải không?
Nếu đun lên… Đúng rồi, phải nhóm lửa lên.
Trước mắt, phải cẩn thận để không ngã xuống vực.
Hẳn là không ai ngớ ngẩn đến mức đó, nhưng thôi, cẩn tắc vô ưu.
Bên rìa vực, gió mang hơi ẩm thổi rất mạnh để lại cảm giác lạnh lẽo trên da thịt. Nếu không nhanh sưởi ấm thì không chỉ là lạnh nữa mà sẽ thành rét run người.
Chẳng bao lâu sau, sương mù kéo tới. Mặt đất không còn toàn sỏi đá nữa. Trên lớp đất, một thứ gì đó từa tựa như cỏ mọc lên dày đặc. Thứ từa tựa như cỏ đó hơi trăng trắng chứ không có màu xanh. Chẳng biết có thật là cỏ không nữa.
“Uây!” Ranta đột nhiên nhảy dựng lên. “Oái, oái, oái…”
“Sao thế?”
“Ta… Tao giẫm phải cái gì ý! Tao nghĩ không phải sinh vật sống đâu… A a a!” Ranta nhặt thứ gì đó lên. Một vật màu trắng. “Nhìn đi, cái này nè! Là xương đó…!”
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về Wings Books – NXB Kim Đồng.]