Hội chứng tuổi thanh xuân - Tập 1
“…”
Sakuta chớp mắt mấy lần. Cậu đã nghi đó là ảo giác, nhưng xem chừng không phải. Những đường nét cùng với sự hiện diện của nàng thỏ đó rất rõ ràng.
Dưới chân nàng thỏ là đôi giày cao gót đen bóng loáng. Bao bọc lấy cặp chân dài thon thả là một đôi tất da chân màu đen có thể nhìn xuyên qua. Chiếc áo một mảnh với màu đen tương tự làm nổi bật cơ thể tuy mảnh khảnh nhưng vẫn “nét nào ra nét ấy”, khiến cho bộ ngực dù chỉ ở mức vừa phải vẫn tạo ra được khe ngực rất rõ ràng.
Món phụ kiện đeo ở tay nàng thỏ là hai cổ tay áo màu trắng. Trên cổ thì hiển nhiên là một chiếc nơ bướm màu đen.
Chiều cao của nàng thỏ trừ đi đôi giày cao gót là vào khoảng một mét sáu mươi lăm. Khuôn mặt nghiêm nghị kia có vẻ gì đó hơi chán nản, phảng phất nét quyến rũ và thờ ơ đậm chất trưởng thành.
Ban đầu, Sakuta nghi ngờ rằng ở đây đang có một chương trình quay phim ghi hình gì đó. Tuy nhiên, nhìn một lượt xung quanh, cậu không thấy bóng dáng người lớn nào trông giống nhân viên nhà đài cả. Cô ấy hoàn toàn chỉ có một mình. Đơn độc và hoang dã.
Ngạc nhiên thay, cô ấy là một nàng thỏ hoang.
Đương nhiên là sự hiện hữu của cô ấy vô cùng lạc lõng trong thư viện vào thời điểm xế trưa này. Có lẽ nên gọi là “không đúng chỗ”… Mà vốn dĩ, khi nhắc tới nơi sinh sống của những cô nàng mặc đồ thỏ thì Sakuta chỉ có thể nghĩ đến các casino ở Las Vegas hoặc một vài cửa hàng có chút đáng ngờ, thế nên, chốt lại thì trường hợp này vẫn là “không đúng chỗ”.
Tuy nhiên, lí do khiến Sakuta kinh ngạc theo đúng nghĩa của từ này lại nằm ở việc khác.
Tuy nàng thỏ ấy có bộ dạng điệu đà và nổi bật đến như vậy, nhưng lại chẳng có ai nhìn cô cả.
“Cái quái gì thế này?”
Sakuta vô tình thốt ra thành tiếng. Cô thủ thư gần đó quăng cho cậu ánh mắt mang hàm ý “xin hãy giữ trật tự”. Sakuta khẽ cúi đầu đáp lại, nhưng cậu vẫn thầm nghĩ rằng, “Không không, rõ ràng có người đáng được chú ý hơn mà.”
Tuy nhiên, cũng chính vì thế mà Sakuta xác thực được suy nghĩ lạ lùng của mình.
Không ai để ý đến nàng thỏ cả. Trạng thái đó còn chẳng phải kiểu phớt lờ mà giống như họ không hề nhận ra sự tồn tại của cô ấy.
Bình thường, nếu như có một nàng thỏ đầy kích thích đến như vậy ở bên cạnh, thì ngay cả cậu học sinh đang mang bộ mặt căng thẳng và khổ chiến với cuốn Lục Pháp Toàn Thư kia cũng sẽ phải ngẩng đầu lên. Ông chú đang xem báo này kiểu gì chẳng giả vờ đọc rồi liếc trộm. Đến cả cô thủ thư hẳn cũng sẽ phải lịch sự nhắc nhở rằng, “Bộ quần áo ấy có hơi không phù hợp…” cho coi.
Quá lạ lùng. Rõ ràng là quá lạ lùng.
Nhìn tình hình này thì nàng thỏ ấy cứ như là một hồn ma mà chỉ có mình Sakuta trông thấy.
Lưng cậu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Chẳng ngó ngàng gì đến vẻ mất bình tĩnh của Sakuta, cô nàng mặc đồ thỏ với tay lên lấy một cuốn sách, rồi đi về phía góc học bài ở bên trong.
Giữa đường, cô ngó nhìn khuôn mặt của một nữ sinh viên đại học đang ôn bài và thè lưỡi ra, trông rất chi là nghịch ngợm. Khi đến chỗ anh nhân viên công sở đang thao tác trên chiếc máy tính bảng, cô đưa tay ra chắn giữa mặt anh ta và màn hình rồi nâng lên hạ xuống như để xác nhận chắc chắn rằng mình không bị ai nhìn thấy. Nhận ra cả hai người này đều không có phản ứng gì, cô nở một nụ cười mãn nguyện.
Sau đó, cô đi đến chỗ trống ở phía trong cùng rồi ngồi xuống.
Nam sinh đại học ngồi đối diện đang tra cứu gì đó không hề nhận ra cô. Dù cô có cử chỉ nhấc phần ngực áo đang hơi trễ xuống của mình lên thì anh ta vẫn hoàn toàn chẳng phản ứng gì cả. Rõ ràng là cô đang ở trong tầm nhìn của anh ta, ấy vậy mà…
Một lúc sau, công việc tra cứu của nam sinh đại học nọ có vẻ đã kết thúc. Anh ta bắt đầu thu dọn chuẩn bị ra về như thể không có chuyện gì xảy ra. Thế rồi, anh ta đứng dậy và rời khỏi đó như thể không có chuyện gì xảy ra. Lúc rời đi, anh ta cũng không mảy may liếc xuống phần ngực của cô gái ấy.
“…”
Sau một thoáng lưỡng lự, Sakuta ngồi xuống chỗ trống xuất hiện đúng lúc nọ, như để thay thế cho nam sinh đại học kia.
Cậu nhìn chằm chằm vào nàng thỏ trước mặt mình.
Những đường cong mềm mại của cô trải dài từ đôi vai trần xuống đến hết hai cánh tay. Vùng da trắng trẻo từ cổ đến ngực. Cái thứ khẽ động đậy mỗi lần cô hít vào thở ra ấy khêu gợi một cách lạ thường, khiến cho tâm trí cậu có dấu hiệu trở nên kì cục dù đang ở trong một nơi tượng trưng cho sự nghiêm túc như thư viện. À không, tâm trí cậu đã kì cục sẵn rồi.
Lát sau, cô gái ngước mắt lên khỏi cuốn sách mình đang cầm trên tay. Ánh mắt hai người chạm nhau.
“…”
“…”
Cả hai đều chớp mắt hai lần.
Người mở miệng trước là cô ấy.
“Bất ngờ thật.”
Một chất giọng đầy tinh nghịch, đâu đó còn có phần hào hứng.
“Hoá ra cậu vẫn nhìn thấy tôi.”
Cách nói như thể ám chỉ rằng người khác không nhìn thấy cô ấy vậy.
Tuy nhiên, đó có lẽ là cách hiểu chính xác cho câu nói vừa rồi của cô ấy. Trên thực tế, chẳng ai trong số những người xung quanh để ý đến sự hiện diện hết sức kì cục của cô…
“Vậy nhé.”
Cô gái gấp cuốn sách lại rồi chuẩn bị đứng dậy.
Đáng ra đây sẽ là lúc hai người đường ai nấy đi. Về sau, Sakuta chỉ cần xem đó như một câu chuyện cười, nói rằng hôm nay cậu đã gặp một con người kì quặc là được. Tuy nhiên, Sakuta có lí do khiến cậu không thể dứt điểm chuyện này một cách dễ dàng.
Chuyện khó nghĩ ở đây là, Sakuta biết cô gái đó.
Cô là đàn chị cùng trường với Sakuta và trên cậu một lớp. Hiện cô đang học lớp Mười hai trường trung học phổ thông công lập Minegahara. Sakuta cũng có thể nói ra tên của cô. Cậu thậm chí còn biết cả tên đầy đủ.
Sakurajima Mai.
Đó chính là tên của cô nàng mặc đồ thỏ ấy.
“Xin hỏi.”
Sakuta khẽ gọi với theo tấm lưng trắng ngần sắp sửa đứng dậy bỏ đi.
Đôi chân cô gái ngừng phắt lại.
Mai đặt câu hỏi “Gì vậy?” chỉ bằng ánh mắt.
“Chị là tiền bối Sakurajima đúng không ạ?”
Sakuta rất chú ý tới âm lượng giọng nói của mình khi thốt ra cái tên này.
“…”
Đôi mắt của Mai thoáng dao động trong sự ngạc nhiên.
“Gọi chị như vậy có nghĩa cậu cũng là học sinh trường cấp ba Minegahara à?”
Mai ngồi xuống ghế một lần nữa. Cô nhìn thẳng vào Sakuta.
“Em là Azusagawa Sakuta học lớp 11-1. Chữ ‘Azusagawa’ giống trong ‘trạm dừng nghỉ Azusagawa’, còn chữ Sakuta lấy từ ‘Hanasaku Tarou’ đấy ạ.”
“Chị là Sakurajima Mai. Chữ ‘Sakurajima’ giống trong Sakurajima Mai, còn chữ ‘Mai’ lấy từ Sakurajima Mai.”
“Em biết. Tiền bối là người nổi tiếng mà.”
“Thế à?”
Một tay chống cằm, Mai đưa mắt ra ngoài cửa sổ với vẻ không mấy hứng thú. Tư thế hơi đổ người về trước khiến khe ngực cô ấy càng hiện rõ hơn. Mắt Sakuta bị hút vào đó một cách rất tự nhiên. Cảnh này thật đúng là bổ mắt.
“Azusagawa Sakuta này.”
“Dạ.”
“Để chị khuyên cậu một điều.”
“Khuyên ấy ạ?”
“Hãy quên những gì cậu thấy hôm nay đi.”
Sakuta sắp sửa há miệng ra, nhưng Mai đã nói tiếp trước khi cậu kịp lên tiếng.
“Nếu cậu đem kể chuyện này cho ai đó thì chắc chắn sẽ bị người ta coi là kẻ đầu óc có vấn đề và phải sống cả đời như một kẻ đầu óc có vấn đề đấy.”
Ra thế, đúng là một lời khuyên xác đáng.
“Với lại, đừng bao giờ can dự gì đến chị nữa.”
“…”
“Nếu rõ rồi thì ‘vâng’ một tiếng đi.”
“…”
Mai tỏ vẻ cáu kỉnh khi thấy Sakuta im lặng. Tuy nhiên, cô lập tức quay lại với thái độ uể oải khi nãy và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Sau đó, cô đem trả sách lên giá như cũ rồi bắt đầu cất bước về phía cửa ra của thư viện.
Vẫn chẳng có ai chú ý đến Mai trong suốt quá trình đó.
Khi cô bình thản đi qua quầy giao nhận sách, mấy người thủ thư vẫn im lặng tiếp tục công việc của mình. Chỉ mỗi mình Sakuta là bị đôi chân xinh đẹp mảnh khảnh được bao bọc trong đôi tất da chân màu đen ấy hút hồn.