GOSICK - Tập 4
Tại khoảng không gian kẹp giữa chiếu nghỉ cầu thang với khu vườn thực vật, nơi các loài cây nhiệt đới mọc um tùm cùng những bông hoa đỏ rực nở rộ, một cô gái xinh đẹp bé nhỏ đang ngồi ngả ngốn, trông như duỗi hẳn nửa người ra.
Victorique de Blois là cô gái được sinh ra giữa Hầu tước Blois, một quý tộc có quyền lực ở vương quốc Sauville và Cordelia, một vũ công mang dòng máu bí ẩn.
Không hiểu sao cô lại bị giam giữ trong học viện này. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy hồng rải rác hoạ tiết hoa, đi giày buộc dây tinh tế như thể chỉ dùng để bước trên mây vậy. Cô đang hút tẩu một cách khá uể oải trong bộ dạng lộng lẫy ngập trong diềm xếp nếp và đăng ten.
Khuôn mặt bé nhỏ cân đối đáng kinh ngạc, nhìn thoáng qua, cô trông không giống người mà như một con búp bê sứ được thợ thủ công tạo ra bằng cả tấm lòng. Chiếc mũi nhỏ và đôi môi căng mọng như trái anh đào. Đôi má hồng hào… Thế nhưng, riêng đôi mắt long lanh màu xanh lục bảo nhạt lại mang vẻ mơ màng, chẳng giống người lớn cũng không phải trẻ con, toát ra khí chất riêng biệt của cô, lãnh đạm đầy bí hiểm.
Mái tóc vàng rực rỡ dài tới tận gót chân trông như chiếc đuôi của một sinh vật kì lạ, rủ xuống dưới từ tay vịn cầu thang, đung đưa với vẻ u sầu.
Cô cầm chiếc tẩu gốm trong bàn tay nhỏ bé. Thi thoảng, cô nhấp môi vào đầu tẩu và hút một hơi. Làn khói trắng mỏng thoát ra từ chiếc tẩu bay thẳng lên ô cửa sổ trên trần nhà.
Rất nhiều những cuốn sách dày cộm đang mở vương vãi quanh cô. Cuốn nào cũng là thể loại khó hiểu như sách học thuật, tà thuật hay từ điển. Có vẻ sẽ mất khá nhiều thời gian để đọc hết một cuốn. Thế mà, hình như Victorique lại đang đọc mấy quyển cùng một lúc.
Cô đồng thời lật trang vài quyển, đưa mắt chạy theo các con chữ, rồi lại tiếp tục lật trang.
Victorique vùi đầu vào công việc đó được một lúc thì bỗng nhiên ngẩng mặt lên và rên rỉ.
“… Chán quá.”
Cô giãy giụa hai chân như một đứa trẻ vòi vĩnh.
Những cuốn sách bị đá bay đi tứ tung.
Victorique đặt tẩu vào giá đỡ hình chiếc giày bên cạnh, rồi đột nhiên nằm phịch xuống. Cô co quắp cơ thể thành một quả bóng diềm xếp nếp bé xinh và bắt đầu lăn sang trái rồi sang phải. Cứ mỗi lần như thế, những cuốn sách vương vãi trên sàn lại bị hất ra xa.
“Chán quá, chán quá! Làm thế nào đây? Chết mất! Khi buồn chán dâng đến tận cổ sẽ tắc thở mà chết. Về mặt y học, chuyện đó cũng có khả năng xảy ra. Aaaa…”
Victorique tiếp tục lăn sang trái, sang phải, lên trước, về sau trong hình dạng quả bóng diềm xếp nếp trên sàn vườn thực vật thêm một lát, rồi đột nhiên ngồi dậy.
Cô với bàn tay nhỏ tới tay vịn của cầu thang mê cung, mơ màng nhìn xuống khu vực cửa ra vào của thư viện xa xôi phía dưới.
Ở trong lâu đài tri thức rộng lớn này chỉ có một mình Victorique, những kẻ có sinh mệnh khác chẳng khi nào tới đây cả. Nếu là mọi khi, thì bây giờ là lúc chiếc cửa xoay hai chiều bọc da bật mở và cậu thiếu niên người Á Đông kì quặc sẽ vừa chạy lên cầu thang mê cung vừa gào to: “Victorique!” Thế nhưng, hôm nay…
“Hôm nay, cậu ta đến muộn thế…” Victorique khẽ lẩm bẩm.
Sau đó, cô thở dài, buông thõng cơ thể qua tay vịn cầu thang một lúc. Mái tóc vàng rủ xuống hướng về phía đại sảnh xa xôi bên dưới, đung đưa qua lại.
“Hay mình nhảy xuống cho rồi? Làm vậy tất nhiên là toi mạng, nhưng ít ra trong một khoảnh khắc nhất định sẽ đầy kích thích và khoan khoái cho coi… Oáiiiii!”
Vừa mở mồm nói năng bừa bãi, Victorique bỗng buông tay khỏi tay vịn để giữ phía sau đầu. Nước mắt ứa lên trong đôi mắt xanh lục bảo trầm lặng như của một cụ bà.
“Đ… Đau… quá?”
Victorique giữ chặt phía sau đầu và ứa nước mắt trong lúc từ từ ngoái lại. Một cuốn sách vừa rơi xuống sàn. Pha làm mình làm mẩy của Victorique dường như đã gây ra chấn động khiến một cuốn sách tuột khỏi giá.
Cuốn sách đã đập vào sau đầu Victorique khi rơi xuống ấy có bìa màu vàng, trông mới màu mè làm sao.
Sau một hồi lườm nó đầy căm ghét, Victorique rốt cuộc vẫn mon men tới gần. Không hiểu sao cô cảnh giác một cách lạ lùng, tựa như con thú ăn cỏ đang lượn quanh chiếc bẫy, lặp đi lặp lại hành động đưa chiếc mũi nhỏ lại gần để ngửi, rồi lại lùi ra xa.
Sau khoảng mười phút, Victorique cuối cùng cũng thôi cảnh giác và nhẹ nhàng cầm cuốn sách lên. Cô đặt nó trên đầu gối, rồi từ từ, mở, sách, ra…
Phụt!
Cuốn sách màu vàng to lớn ấy đã bày ra một khung cảnh kì lạ trước mắt Victorique ngay khi được lật mở.
Bốn chiếc bánh răng đồng hồ khổng lồ.
Một quả lắc cũng khổng lồ tương tự.
Tiếp theo là một người đàn ông to lớn khoác áo choàng và đeo mặt nạ, cậu thiếu niên ngã gục bên cạnh ông ta.
Bụng cậu thiếu niên rách toác, những hạt màu vàng bắn ra, nhìn như thể một bông hoa màu vàng đã xé rách da bụng rồi bung nở.
Người đàn ông đeo mặt nạ đang cười từ tận đáy lòng. Không hiểu vì sao vẫn có thể cảm nhận được điều đó qua lớp mặt nạ của ông ta.
Ông ta đang tỏ ra đắc thắng.
Thế nhưng, ông ta cũng ôm trong lòng sự giận dữ và nỗi buồn sâu sắc suốt bao năm.
Ông ta từ từ quay lại, chăm chú quan sát cô gái khổng lồ bao phủ trong những lớp diềm xếp nếp đang nhìn xuống thế giới tựa như vườn tiểu cảnh.
Người đàn ông nhìn lên đôi mắt xanh lục khổng lồ của cô gái, của Victorique, đoạn cười nham hiểm.
Rồi ông ta chỉ xuống dưới sàn. Ông ta đang định nói điều gì đó…
Victorique chợt hoàn hồn lại.
Cô nhìn chằm chằm vào cuốn sách đang mở trên đùi.
Đó là một cuốn sách to, có cấu tạo sao cho khi mở ra, bức tranh gồm có bánh răng đồng hồ, quả lắc, người đàn ông đeo mặt nạ và cậu thiếu niên ngã gục sẽ nổi lên. Đây là một cuốn “sách tranh hình nổi” thường thấy trong thể loại sách tranh dành cho thiếu nhi. Thế nhưng, cuốn sách này không phải trò trẻ con, mà được làm vô cùng tâm huyết. Tới mức nó khiến người ta ngỡ như bản thân cảnh tượng kia nhảy ra khỏi trang sách và hiện lên ngay trước mắt mình.
Victorique nhìn xuống nền đất nơi cô có cảm giác là người đàn ông đeo mặt nạ đã chỉ vào… hay nói cách khác là nhìn trang sách… Ở đó có viết một đoạn văn nào đấy, trông như là phần lời của sách tranh. Tất cả đều được viết tay, nhưng thứ tiếng Pháp đó… không hiểu sao lại vụng về như do trẻ con viết vậy.
Victorique nhăn mặt.
“… Cái này là gì chứ?”
Cô đưa mặt lại gần đọc thử.
Trên đó viết thế này:
<Gửi tới người cầm cuốn sách này vào một ngày nào đó,
Năm 1899, Leviathan chấp bút.>
Victorique cau mày.
Cô nhìn chằm chằm xuống người đàn ông đeo mặt nạ.
“Leviathan…? Nhà giả kim kì quặc đấy ư? Nghĩa là ngày xưa, ông ta đã ở học viện này… Gì vậy? Tóm lại, cái này là hồi kí của ông sao?” Victorique khịt mũi rồi lườm người đàn ông đeo mặt nạ nhỏ bé. “Ông nghĩ là tôi sẽ đọc hết cái hồi kí này à? Đáng tiếc thay.”
Victorique đóng sập quyển sách và trả nó về chỗ cũ.
Thế rồi, cô ngồi im và hút tẩu trong giây lát. Một lúc sau…
“… Aaaaa! Vẫn chán quá!”
Victorique cuộn người thành quả bóng diềm xếp nếp tròn vo, lăn vòng quanh hết sang phải lại sang trái chán chê rồi mới phụng phịu ngồi dậy.
Cô vươn tay lấy cuốn sách màu vàng, rồi mở nó ra trên đầu gối.
“Hết cách rồi. Không hiểu sao mình thấy cực kì không ưa thứ này, nhưng thử đọc xem sao… Đọc cái này hoặc chán tới chết, nếu phải chọn thì đành phải đọc thôi.”
Sau khi buông những lời đủ khiến cho người viết cuốn sách này nổi giận nếu nghe được, Victorique cắm mặt vào cuốn sách màu vàng và bắt đầu đọc.
“Hừm, đúng là hồi kí rồi. Làm ra thứ cầu kì thế này, thật là một kẻ quá ư rảnh rỗi.”
<Ta là nhà giả kim Leviathan.
Nhờ vào sức mạnh thần bí, ta đã thành công trong việc biến cái không thành có.
Hỡi người ở tương lai một ngày nào đó sẽ cầm trên tay cuốn sách này, nhà ngươi hẳn đang ngạc nhiên lắm phải không?
Sức mạnh của ta sẽ giúp sinh mệnh này sống vĩnh cửu và tiếp tục trừng phạt kẻ nào định vạch trần bí mật.
Nhà ngươi đã chịu thua chưa?>
Victorique làm mặt cau có.
“Thật không chịu nổi gã này… Kiểu gì cũng là một tên lập dị.”
Victorique thở dài, định đóng sách lại.
Đúng lúc ấy, dòng chữ tiếp theo đập vào mắt cô, buộc cô phải dừng tay.
<Hỡi người ở tương lai.
Nhà ngươi là nam?
Hay nữ?
Là người lớn?
Hay trẻ con?
Ta không quan tâm.
Bởi lẽ, điều bí ẩn của ta không thể bị nhìn thấu dù hàng trăm năm có trôi qua. Nhà ngươi có bất mãn không vậy?>
Victorique cau mày hết cỡ. Cô đã nổi giận. Mái tóc vàng xù lên, đôi má hồng hào cũng đỏ ửng vì phẫn uất.
“N… Nói cái gì đấy hả? Chẳng có chuyện gì là tôi không nhìn thấu được. Gì chứ, gã đàn ông bất lịch sự này!”
Buông thả bản thân trong cơn giận dữ, cô thô bạo lật trang sách tiếp theo.
Thế nhưng, trang tiếp theo lại là một ngày khác, với những con chữ run rẩy được viết hết sức nguệch ngoạc.
<Hỡi người ở tương lai.
Ta là một kẻ khờ.
Và nhà ngươi hãy trở thành người phát ngôn của kẻ khờ. Hãy phơi bày bí mật ngu ngốc của ta!>
“… Gã đàn ông này đang nói gì vậy? Vừa hợm hĩnh nói không ai có thể nhìn thấu được, lại vừa nhờ vả người ta vạch trần. Đúng là một kẻ khó chiều.”
Victorique đóng sầm sách lại.
“Hừm… Thôi, dẹp.”
Cô thảy cuốn sách xuống sàn bằng một thái độ rất chi là tuỳ hứng. Sau đó, như thể vừa chợt nhớ ra, cô thò tay vào cái giỏ đựng kẹo từng là một chiếc mũ. Cô bóc giấy gói của chiếc bánh macaron, phồng má nhai một cách vui vẻ, nhưng vẫn đắn đo gì đó với vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Măm… măm…
Nuốt xong, cô lại thò tay lấy chiếc macaron thứ hai nhét đầy mồm.
Măm… măm…
Trong lúc đó, ánh mắt Victorique vẫn tập trung vào một điểm. Cuốn sách màu vàng cô vứt trên sàn.
Giấy gói macaron vương vãi trên nền nhà phát ra những tiếng sột soạt do làn gió thổi vào từ ô cửa mái…
Victorique lại cuộn tròn người, lắc lư sang hai bên trong lúc cân nhắc điều gì đó, rồi cuối cùng, cô ngồi dậy, xen lẫn tiếng thở dài.
“Không thể thắng được sự nhàm chán. Dù gì nó cũng là kẻ thù lớn nhất mà…”
Cô lẩm bẩm rồi lại cầm lấy cuốn sách màu vàng.
Mỗi lần lật trang sách, rất nhiều khung cảnh liên tiếp nổi lên, như là căn phòng rộng trong cung điện lộng lẫy, Hoàng hậu trẻ trung với vương miện lấp lánh, những người tập trung ở pháp đình nghiêm trang, người thanh niên trẻ với mái tóc vàng dài đang quỳ gối… Victorique ngày càng say sưa vùi đầu vào trang sách, quên cả nhấp môi vào chiếc tẩu mình vẫn giữ trên tay.
Một lúc sau, âm thanh quen thuộc vọng lên từ dưới sảnh. Cánh cửa mở đánh rầm, tiếp theo là tiếng bước chân ai đó chạy vào thư viện. Rồi tới giọng nói mọi khi…
“Victorique!”
Nghe gọi tên, Victorique thoáng giật mình đôi chút.
Nhưng cũng chỉ có vậy. Cô tiếp tục vùi đầu vào việc đọc sách, chẳng buồn đáp lại một câu.
Bóng dáng một cậu thiếu niên nhỏ nhắn xuất hiện dưới đại sảnh xa tít tắp, tiếng cậu thở hổn hển và chạy lên cầu thang mê cung bắt đầu âm vang.
Victorique chỉ lẩm bẩm đúng một câu chứ chẳng thèm ngẩng mặt lên.
“Hừm. Cuối cùng cũng đến hử, cái đồ xấu xa đó…”
Victorique đưa tẩu lại gần miệng, vừa hút vừa tiếp tục đọc không ngừng nghỉ. Tiếng chân leo lên cầu thang đều đặn của cậu thiếu niên Kujou Kazuya vọng tới khu vườn thực vật lặng ngắt như tờ.
Thế nhưng, cầu thang mê cung rất dài.
Sẽ tốn thêm vài phút cho tới khi bóng dáng Kazuya xuất hiện…
…
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về Wings Books – NXB Kim Đồng.]