GOSICK - Tập 6
Chuyến tàu Old Masquerade tiếp tục chạy trong mưa giăng chớp giật tựa như xé toạc màn đêm.
Vùng biển đen kịt, sâu thẳm hơn cả bóng tối đang trải rộng bên ngoài ô cửa sổ của khoang tàu, thứ được thiết kế với hoạ tiết hoa lá uốn lượn vô cùng tinh xảo.
Biển Baltic về đêm tung bọt sóng nhuốm màu đen đậm đặc đủ để khiến con người ta nghĩ rằng mình chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như thế. Nó liên tục uy hiếp đầu máy hơi nước đang vừa rung lắc vừa xé toạc màn đêm bằng tiếng sóng thét gào.
Một tia chớp chạy ngang trời, theo sau là tiếng sấm trầm đục vang vọng. Mỗi lần như vậy, phần thân của đoàn tàu mang hiệu Old Masquerade lại rung bần bật, y như một ông lão gầy gò, yếu đuối.
Trong một buồng trên con tàu đông đúc ấy…
“Chờ chút nhé, Victorique. Tớ lau cả cánh mũi cho.”
“Lắm lời quá, Kujou. Cậu đừng có sờ soạng mặt người khác mà hãy nhắm mắt rồi im lặng cầu nguyện đi xem nào? Dù rằng tôi cũng chẳng biết cậu là tín đồ của đạo nào nữa…”
“Tất nhiên là đạo Phật rồi. Với lại, không phải sờ soạng mà tớ đang lau cho cậu kia mà. Nâng cằm lên một chút đi nào.”
“… Ừm.” Victorique miễn cưỡng nâng chiếc cằm nhỏ mang đường nét quý tộc của mình lên một chút.
Trên khuôn mặt nghiêm trang của chàng phụ tá Kazuya hiện lên vẻ nghiêm túc, y hệt một anh chàng sắp sửa vẽ mắt cho búp bê Daruma. Cậu đưa chiếc khăn tay lụa lại gần mặt Victorique.
“Hừ.”
“Sạch rồi đấy, Victorique.”
Sau khi lau đi những hạt cát nhỏ bám trên cánh mũi xinh xắn của Victorique, Kazuya mỉm cười ra vẻ hài lòng. Victorique chán chường khịt mũi.
“… Toàn làm chuyện thừa thãi.”
“Này, Victorique! Thế còn câu cảm ơn vì tớ đã lau giúp cậu đâu?”
“Hừm.”
Victorique quay ngoắt đi. Phần tà của chiếc váy màu đỏ lý chua sang trọng với đăng ten torchon xếp thành nhiều lớp rung rinh nhẹ nhàng tựa như giấc mộng. Mái tóc vàng quyến rũ rủ xuống bộ váy, trông chẳng khác gì một chiếc khăn turban lụa bung ra và trải rộng dưới sàn. Ngoài ra, Victorique còn đội một chiếc mũ mini màu đỏ gắn rất nhiều những bông hoa hồng tinh xảo trên mái đầu nhỏ nhắn và buộc sợi ruy băng làm từ vải satin phía dưới cằm.
Đôi bốt nhọn màu bạc ôm lấy đôi chân nhỏ bé của cô. Thế nhưng, đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm sáng long lanh và khuôn mặt xinh đẹp đậm chất quý tộc gợi nhớ đến con búp bê sứ cao quý lúc này lại có vẻ giận dỗi, đôi má phớt hồng phồng to đến mức khiến người ta khó mà kiềm chế được cảm giác muốn chọc vào.
“Gì chứ? Sao cậu lại tỏ ra bất mãn vậy?” Kazuya nghiêng đầu, dịu dàng hỏi Victorique như đang nói với cô em gái bé bỏng.
Victorique ưỡn ngực rồi trả lời với vẻ trịch thượng.
“Trí tuệ của tôi không phải là thứ yếu đuối có thể bị lung lay chỉ vì mấy hạt cát nhỏ bé dính trên cánh mũi đâu.”
“… Cậu thực sự tự tin đến mức khiến người ta phảikinh ngạc đấy. Ơ, không được rồi. Trí tuệ của cậu lại đang lung lay kìa. Nhìn xem!”
Kazuya nhón cái vỏ sò nhỏ dính vào chiếc mũ mini của Victorique rồi tách nó ra. Victorique lại cáu kỉnh “hừ” một tiếng, trông như chú sóc nhét hạt đầy hai má vậy. Sau một hồi căng phồng cặp má hồng hào như thế, Victorique cuối cùng có vẻ đã thấy chán và đưa khuôn mặt về lại trạng thái bình thường. Thế rồi, cô chớp đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm, thứ chất chứa nỗi buồn khó hiểu, tựa như của một cụ già đã sống cả trăm năm.
“Nguy hiểm đã qua rồi.”
“Ư…”
“Hửm? Cậu buồn ngủ à?”
“Ừm…”
“Cậu ngủ đi. Tớ sẽ thức và canh gác. Cho trí tuệ của cậu.”
“Nhờ cậu đấy… Nhớ phải liều mạng mà canh gác cho tôi…”
Victorique dùng bàn tay nhỏ bé và mũm mĩm của mình dụi mắt vài cái rồi cuộn tròn người lại như một chú mèo con. Cô tựa đầu đánh phịch vào vai Kazuya đang ngồi bên cạnh. Cậu nghe thấy tiếng thở khò… khò như một chú mèo con đang say giấc của Victorique.
Kazuya ngồi ngay ngắn, rất ra dáng con trai của một quân nhân nghiêm trang, trong tư thế đẹp mắt được cha rèn giũa từ thuở ấu thơ bằng cách gắn vào lưng một chiếc thước kẻ. Kazuya nhìn thẳng về phía trước, nếu không phải là một thiếu niên với khuôn mặt đáng yêu nhường này, cậu hẳn sẽ có thần thái vô cùng cứng rắn và mạnh mẽ. Tuy vậy, chẳng hiểu có phải vì nghĩ đến cô bạn nhỏ bé đang tựa vào vai mình hay không mà một nụ cười dịu dàng dần hiện lên nơi khoé miệng trên gương mặt nghiêm túc ấy.
Khò… Khò…
Đoàn tàu vẫn tiếp tục chạy trong làn mưa, xé toạc màn đêm tăm tối.
***
Trong khoang tàu tràn ngập sự tĩnh lặng. Một cậu thiếu niên người phương Đông nghiêm nghị ngồi thẳng lưng ngay ngắn cùng với một cô gái tóc vàng nhỏ nhắn cực kì xinh đẹp, khoác trên mình bộ váy sang trọng, đang tựa vào vai cậu thiếu niên và say giấc nồng. Ở ghế đối diện là hai người phụ nữ đang ngồi im lặng. Một người là cô gái trẻ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, có đôi mắt xanh cùng mái tóc đen cắt thẳng ngang vai. Cô bận trang phục giống đồng phục học sinh bình dị với áo sơ mi trắng kết hợp với chân váy kẻ caro. Cô mang vẻ mặt xanh xao tư lự, từ nãy đến giờ vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng lẩm bẩm gì đó một mình.
Người còn lại là một người phụ nữ trung niên. Người này búi gọn mái tóc nâu ra phía sau, mặc một chiếc sơ mi che kín đến tận cổ cùng chiếc chân váy dài. Bà ta hoàn toàn không trang điểm, toát lên khí chất vô cùng điềm tĩnh. Người phụ nữ này đã nhìn Victorique và Kazuya chằm chằm với vẻ thích thú suốt từ khi nãy.
Bà ta tủm tỉm cười khi chạm mắt Kazuya. Thấy thế, Kazuya hơi cúi đầu, dường như lấy làm xấu hổ.
Tiếng thở đều đều nhỏ xíu của Victorique vang vọng bên tai Kazuya. Cậu đánh mắt nhìn sang khuôn mặt say ngủ của cô bạn đang cuộn mình trong bộ váy sang trọng.
Victorique được bao bọc trong những lớp đăng ten torchon đỏ, chiếc mũ mini gắn hoa hồng cùng đôi bốt màu bạc đẹp như mơ. Lúc này, cô đang khép chặt đôi mắt, hàng lông mi màu vàng dài đến mức khiến người ta sửng sốt khe khẽ rung rinh theo mỗi nhịp thở, thể hiện rằng Victorique không phải con búp bê sứ tinh xảo mà thực sự là một cô gái đang hít thở bình thường.
Trên ngón tay nhỏ xíu, chiếc nhẫn màu tím đậm sáng lên lấp lánh. Đó là chiếc nhẫn mà lúc ở tu viện, cô đã nhận được từ Cordelia Gallo, sói mẹ màu vàng, xinh đẹp và quyến rũ, người mẹ mà Victorique không ngừng khao khát bấy lâu. Mặc dù đang ngủ say, Victorique vẫn siết chặt bàn tay mũm mĩm đang đeo nhẫn, như thể nâng niu, như thể lo sợ mình sẽ làm mất nó.
Người phụ nữ trung niên đang ngồi ở ghế đối diện nhìn qua nhìn lại hai người một lát. Khi Victorique và Kazuya suýt bị sóng biển nuốt chửng, chính người phụ nữ này cùng với cô gái tóc đen u ám bên cạnh đã đưa tay ra giúp đỡ và kéo họ lên tàu. Sau đó, người phụ nữ và cô gái trẻ cũng cùng nhau nghe lời giải đố đầy thuyết phục của Victorique.
Đã mấy lần người phụ nữ định mở lời bắt chuyện với Kazuya, nhưng lần nào bà cũng liếc nhìn mặt Victorique rồi im lặng mỉm cười như thể thấy tội nghiệp Victorique nếu làm cô thức giấc.
…
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về Wings Books – NXB Kim Đồng.]