Grimgar - Ảo ảnh và tro tàn - Tập 4
Quả thật, có lẽ điều cần thiết đối với nhóm Haruhiro bây giờ là đặt chân tới một địa điểm mới mà cả bọn chưa từng biết đến.
Đám Haruhiro tồn tại như loài côn trùng bám víu lấy vùng Biên cảnh Grimgar, chẳng thể bay đi đâu bởi vì không có cánh. Nhưng may mắn là cả bọn vẫn có chân. Bọn cậu có thể bước đi để tiến lên phía trước. Nếu cứ tiếp tục đi, trước mắt sẽ mở ra những cảnh tượng chưa từng thấy. Dưới bầu trời vô tận, mặt đất dường như cũng trải rộng không có điểm tận cùng. Cả bọn cảm thấy mình có thể đi được tới bất cứ nơi đâu.
Thực tình, mỗi khi nghĩ rằng phải chăng mình sẽ lại phải lui tới khu thành cũ Damurou hay mỏ Cyrene, Haruhiro luôn thấy lòng nặng trĩu. Dẫu vậy, họ chẳng có lựa chọn nào khác. Nếu định từ từ dàn xếp và kiếm chác một cách đảm bảo thì rõ ràng từ tầng một tới tầng ba của mỏ Cyrene là hợp lí hơn cả. Haruhiro đã nghĩ như vậy.
Bản thân cậu thấy tầm nhìn của mình thật hạn hẹp. Rõ ràng cả nhóm đang đi vào ngõ cụt, vậy mà cậu còn chẳng chịu làm cái việc thu thập thông tin.
Haruhiro buộc phải đau đớn nhìn nhận bản thân là một kẻ tầm thường. Trong vai trò đạo tặc hay lính tình nguyện đã đành, nhưng ngay cả với tư cách một con người, cậu cũng quá nhạt nhoà, không có khả năng tưởng tượng. Cậu chỉ có thể nhìn mọi vật theo cách thông thường nhất chứ chẳng thể khiến óc sáng tạo bay cao bay xa. Nói rằng cậu là người thực tế luôn đứng vững hai chân trên mặt đất nghe có vẻ hay ho, nhưng chưa bàn đến việc cậu không thể có một bước nhảy vọt, cậu thậm chí còn chưa nghĩ tới chuyện thử bật lên một chút.
Bởi vậy, lối suy nghĩ quái dị của Ranta thật vô cùng đáng quý. Đâm đầu chạy theo suy nghĩ của Ranta thì rất tệ, nhưng cần phải cân nhắc sử dụng một cách hợp lí những ý tưởng của Ranta, thứ mà Haruhiro chẳng thể nghĩ ra.
“Được rồi…! Hoang mạc Kazahaya…! Ya húuu uuuuuuuuu…!”
Dĩ nhiên dù có chuyện gì xảy ra Haruhiro cũng nhất quyết không bắt chước điệu bộ dở hơi kia của Ranta. Cậu ta hướng về phía Kazahaya và to mồm hò hét y như một thằng ngố.
“Yahoooooooooo! Halooooooooooooo! Kazahay aaaaa! Oa hahahahahaha! Quá đỉnh! Phấn khích quá này! Gwahahahahaha!”
“Tôi hỏi một câu được không?” Kuzaku nhìn Haruhiro, tay chỉ vào Ranta. “Bạn Ranta, như thế là bình thường hả?”
“Ờm…”
“Ồ…”
“Hử?” Ranta quay phắt nửa thân trên về phía hai người. “Gì vậy? Có phải tụi bây vừa nói xấu tao không?”
“Không có.” Kuzaku đáp tỉnh bơ. “Bạn Ranta dị thật đấy. Tôi nói có vậy thôi.”
“Ghaaaaa! Là đang khen đó hả? Quý hiếm vạn tuế!”
Mọi người ngạc nhiên đến cạn lời, còn Ranta lại có vẻ vui.
Đúng là một tên hạnh phúc. Nhưng, cũng phải, ở một không gian thoáng đãng thế này, cảm giác được giải phóng cực kì mãnh liệt.
Dường như cả Yume, Shihoru lẫn Merry nãy giờ đều chìm đắm trong cảnh sắc nguy nga tráng lệ, đến nỗi không thốt nổi thành lời.
Từ Pháo đài quan sát Dead Head cách Alterna sáu kilômét về phía Bắc, tiếp tục đi lên phía Bắc băng qua những khu rừng thưa chừng một tiếng đồng hồ, bọn cậu bước ra một thảo nguyên chỉ có thể nói là mênh mông vô tận.
Không biết có phải vì quá thông thoáng hay không, mà gió thổi cực mạnh.
Cái tên Hoang mạc Kazahaya có lẽ cũng bắt nguồn từ đó.
Dù gọi là “hoang mạc” nhưng cảnh sắc ở đây chẳng có vẻ hoang tàn. Ấn tượng nó mang lại là thảm thiên nhiên vẫn còn nguyên vẹn.
Thoạt nhìn, nơi đây là một thảo nguyên bằng phẳng, nhưng thực ra vẫn có cây thân gỗ. Cũng không phải không có những chỗ nhấp nhô. Có điều, không gian quá rộng lớn khiến cho những cây thân gỗ trông cũng chỉ như mấy cành cỏ vươn cao, và những ngọn đồi nhô lên không đáng kể thì nằm trong phạm vi sai số.
Không biết hoang mạc này kéo dài tới đâu nhỉ? Phải chăng nó chẳng có điểm dừng?
“Hừm…” Ranta giơ tay ngang trán nhìn đây nhìn đó rồi ngoẹo cổ. “Nhưng mà không có động vật hay gì đó nhỉ? Đáng ra phải có chứ?”
“Ờ nhỉ…”
Haruhiro căng mắt nhìn quanh. Cậu không trông thấy bóng dáng giống sinh vật sống nào, chứ đừng nói đến con người. Nói là kì quái thì nơi này đúng là kì quái thật.
“Hay bọn chúng trốn rồi? Không… cũng chẳng có mấy chỗ trốn được quanh đây…”
“Ha!” Yume nhoi người lên, chỉ tay tít về phía xa. “Có cái gì kìa…!”
“Ớ?” Haruhiro đánh mắt về hướng tay Yume chỉ. “… Ở đâu?”
“Có lẽ nào…” Shihoru thì thào.
“Cái kia á?” Merry dường như cũng đã phát hiện ra.
“À…” Kuzaku hơi nhăn mặt. “Mắt tôi, không được tốt lắm.”
“Cái gì!? Ở đâu hả!?” Ranta lại bắt đầu ồn ào. “Đâu? Ở đâu!? Sao tôi không thấy nhỉ!? Mấy bà có nhầm không!? Ảo giác chứ gì!? Đến tôi mà còn không thấy thì chắc chắn… Khoan… Whoaaaaaaaaaa…!? Cái đó hả!?”
“Ồ…” Haruhiro cũng đã nhìn ra cái mà có vẻ mọi người đang đề cập tới. Ở phía bên kia lùm cây hay thứ gì đấy nằm cách bọn cậu khá xa. Có cái gì đó. Cái gì là cái gì? Chỉ biết đấy là cái gì đó thì vô tác dụng, nhưng dù sao khoảng cách cũng là tương đối xa nên cũng không thể khẳng định điều gì.
“Cái đó…”
“Vật sống, phải không…?” Ranta nheo mắt lại bằng sợi chỉ. “Ừm, tao cũng có cảm giác nó đang chuyển động, nên chắc là vật sống rồi…”
“Đang di chuyển đó.” Yume về cơ bản, hoặc nói đúng hơn, thực sự là một thợ săn. Sau khi miệt mài luyện tập kĩ thuật bắn cung, hình như mắt cô có khả năng nhìn xa hơn tất thảy mọi người. “… Đang cử động, hay nên nói là, có lẽ nó đang đi bộ?”
“… Đi bộ?” Shihoru gần như bám chặt vào cây gậy. “Thế là, đi bằng hai chân…?”
“Cao gầy…” Merry thì thào.
Trong mắt Haruhiro, thứ đó trông như cái bóng thuôn dài hơn là cao gầy. Chí ít là nó có vẻ không phải quái thú bốn chân.
“Nhưng mà…” Haruhiro lên tiếng. Bụi cây đằng kia.
Vấn đề là cái bụi cây ở trước mặt thứ đó… có thật là bụi cây không? Bởi vì, bụi cây đó cũng cách chỗ này khá xa. Gọi là bụi cây đúng không nhỉ? Phải chăng nó là một khu rừng nơi những thân cây với chiều cao đáng kể xếp cạnh nhau?
Nhân tiện nói luôn, đất nhô lên bên dưới và toàn bộ khu rừng ở trên cao.
Có nghĩa là thứ đó đang bước đi ở phía bên kia khu rừng trên đồi.
Haruhiro trợn mắt.
“Thứ đó!? Ch… Chẳng phải quá to sao!?”
“Uầy!” Ranta nhảy giật lùi về sau một cách khoa trương. “Đ… Đúng thật! Nghĩ mới thấy nó to khủng khiếp!”
“Con người…” Yume lẩm bẩm. “… Cái đó á. Yume trông như là, nó có hình dạng con người ý…”
“Không…” Kuzaku cười khổ sở. “Chuyện đó, không có đâu.”
“Người khổng lồ.” Merry thấp giọng nói. “Tớ từng nghe nói hoang mạc Kazahaya là nơi cư ngụ của người khổng lồ.”
“Uooooooooooooooooooooooooooooooooooo…!” Ranta bất ngờ khum hai tay trước miệng làm loa phóng thanh rồi rống lên.
Mày làm cái gì thế thằng kia?
Trước khi Haruhiro kịp bắt bẻ Ranta, Merry đã nện vào sau đầu cậu ta một cú bằng cây đoản trượng.
“Grừ… Bà làm cái gì vậy hả, Merry, đồ…!” “Cậu bị điên hả!?”
“Hả!? Điên chỗ nào!? Hừ! Cổ nhân dạy là chỉ có đứa điên mới đi nói người khác điên đấy.”
“Thế cậu định làm gì nếu người khổng lồ tới đây hả?”
“Đến lúc đó rồi tính! Làm gì mà cứ sồn sồn lên! Có tôi ở đây rồi còn gì! Đối phương mà có ý định chiến thì chỉ cần hạ gục là xong hết.”
“Hô…” Yume lùi lại. “Có… có vẻ là… gã… gã khổng lồ ý… hình như… đ… đứng lại rồi…”
“Chạy thôi!” Ranta vùng chạy trước khi kịp hét xong.
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về Wings Books – NXB Kim Đồng.]