Grimgar - Ảo ảnh và tro tàn - Tập 5
“E hèm.” Ranta vừa ho một cách kì cục vừa di chuyển đến ngay đằng trước cái lỗ một cách rất tự nhiên.
… Không, hoàn toàn chẳng tự nhiên chút nào. Ngược lại, chẳng có gì quá lời khi nói chỉ tại Ranta mà sự chú ý của nhóm Tokimune tập trung hết cả vào cái lỗ. Ranta có lẽ cũng nhận thấy chuyện đó.
“… Cái, cái này, ừm… có thể coi như chưa thấy không?”
“Ừm.” Tokimune gật đầu và cười toe toét. “Khôngđược đâu!”
“Lúc bọn mình đến đây đợt trước thì không có nó nhỉ?” Tada đeo kính vừa xoa cằm vừa nghiêng đầu.
“Vậy tức là? Vậy tức là?” Kikkawa phóng về phía cái lỗ. “Lẽ nào, lẽ nào? Chả… lẽ… lằng!? Chẳng… lẽ… là!? Phát hiện của chúng ta!? Phải không, phải không!?” “Khoan, khoan đã!” Ranta đứng chắn trước mặt Kikkawa. “Bọn này mới là người đến trước nhé! Người phát hiện ra là bọn này!”
“Không không không.” Kikkawa bám dính lấy Ranta. “Sao lại như thế! Đừng ăn nói cứng nhắc thế chứ, Ranta, tớ với đằng ấy chẳng phải là bạn bè sao? Thứ gì của tớ là của tớ, thứ gì của đằng ấy cũng là của tớ. Đúng không?”
“Cái gì đúng không? Hả!” Ranta hất Kikkawa ra. “Làm gì có chuyện đó, đồ ngốc! Rõ ràng tất cả mọi thứ đều là của ngài Ranta ta đây!”
“Hứ…” Inui đeo bịt mắt đặt tay lên chuôi kiếm. “Tham thì thâm đấy…?”
“Định, định, định đánh thật đấy hả!? Thích thì, thì đây cũng chiều nhé!”
“… Có đánh thì cậu xử một mình nhé.” Shihoru lạnh nhạt nói.
“N… Nàyyyyyyy!?” Ranta nhìn bọn Haruhiro một lượt.
Cả bọn, bao gồm cả Haruhiro, đều quay mặt đi cứ như đã thoả thuận với nhau từ trước.
“Ha ha ha.” Chị Anna ưỡn ngực ra và cười hô hố. Bổ sung thêm là chị Anna chắc chỉ cao cỡ một mét năm mươi lăm nhưng ngực khá bự.
“Đồ đần Ranta! Đúng là kẻ không ai ưa nổi! Nhìn là thấy hết nhé!”
“Lắm mồm quá! Cái đồ tàn nhang lùn tịt ngực bự! Cẩn thận tôi bóp cho đấy!”
“Bóp được thì bóp thử xem nào! Trước đó thì các thuộc hạ của chị Anna đây đã xử đẹp cậu rồi nhé! Ngoài ra, đừng có nhắc đến tàn nhang! Chị đây bận lòng về nó lắm đấy, đồ ngu ạ! Trồng cây chuối rồi tự mút hoạ mi của mình đi asshole! Thằng đần thằng đần thằng… đần! Ranta đần độn! Aaaaaaaaaa… Không thể tha thứ được! Chị Anna sẽ thay trời hành đạo đấy!”
“… Này.” Haruhiro hất hàm. “Xin lỗi đi, Ranta. Chị Anna khóc rồi kìa.”
“Tại sao tao lại phải xin lỗi chứ! Đừng, đừng có đùa…” “Ừm…” Tokimune vừa xoa đầu an ủi chị Anna, vừa rút kiếm mà vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói. “Vậy để tôi thay trời hành đạo thôi. Bọn tôi đã quyết sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ làm tổn thương chị Anna mà. Bởi vì chị Anna là linh vật rất quan trọng của bọn tôi.”
“Em…” Ranta quỳ mọp xuống đất với tốc độ ánh sáng. “Em xin lỗi!? Em sẽ không đả động đến tàn nhang thêm một lần nào nữa nên tha cho em đi!? Xin chị!?”
“Nhanh thế…” Nàng Bự tròn mắt lẩm bẩm.
“Đồ bí ngô ngớ ngẩn!” Chị Anna giẫm lên sau đầu Ranta. “Đã biết phải xin lỗi thì từ đầu đừng có nói! Nếu đã nhận được bài học rồi thì từ hôm nay hãy trở thành nô lệ cho chị Anna đây nghe chưa! Cảm thấy biết ơn đi, mothnr fncker!”
“… Gừ, gừ, gừ, gừ…” Dù bị giẫm lên đầu nhưng Ranta vẫn cố nhẫn nhịn.
Thôi thì nhẫn nhịn vẫn tốt hơn. Nếu không làm thế thì hậu quả chẳng biết sẽ thế nào.
Tổ đội gây cười nhất trong đoàn lính tình nguyện. Đó là cách đánh giá thường thấy dành cho Tokkies được dẫn dắt bởi Tokimune.
Đương nhiên, họ đã làm lính tình nguyện lâu hơn hẳn nhóm Haruhiro. Làm lính tình nguyện lâu dài nghĩa là họ có khả năng trụ được lâu dài. Hơn nữa, Tokkies không phải tổ đội có kiểu làm ăn chắc lép mà sẽ thản nhiên đương đầu với nguy hiểm. Bất chấp điều đó, họ vẫn có thể trụ lại lâu dài. Họ không chỉ đơn thuần là một nhóm gây cười cá tính.
Haruhiro hoàn toàn không có ý định gây hấn với
Tokkies. Cậu và Kikkawa đến đây cùng lúc, chưa kể cả đội còn phải chịu ơn cậu ta vì đã giới thiệu Merry. Nếu có thể dàn xếp trong hoà bình thì còn gì bằng.
Vấn đề là Tokimune có ý định đó hay không. “À, anh Tokimune.”
“Gì thế, Haruhikawa?”
“… Là Haruhiro ạ.”
“À, xin lỗi. Thế có chuyện gì?” Tokimune tra kiếm vào vỏ. “Làm chứ? Cùng nhau. Phía bọn anh thì thấy như thế cũng được đó.”
Gương mặt tươi cười sảng khoái ấy lúc này có cảm giác khá rợn người… Làm cùng nhau.
Chắc chỉ còn cách đó…
Xét theo tình huống này, chẳng có gì lạ lùng nếu nhóm Tokkies đàn anh ngó lơ bọn Haruhiro, gạt các cậu ra hòng độc chiếm công lao phát hiện. Tokimune đang đề xuất rằng bọn họ sẽ không làm đến mức đấy nên hãy cùng nhau chia sẻ phát hiện này. Không phải Haruhiro không có suy nghĩ: “Người phát hiện ra cái lỗ trước là bọn này cơ mà,” nhưng phương án của Tokimune cũng không tệ lắm.
Nếu chỉ thoả mãn với việc phát hiện không thôi thì đã đi một nhẽ. Đằng này, dù thế nào thì bọn cậu cũng muốn khám phá thêm. Hầu hết lính tình nguyện đều có kinh nghiệm lẫn thành tích trên cơ bọn Haruhiro, nhưng có lẽ chẳng có ai từng tiến vào nơi đó. Nếu có thể, bọn cậu muốn lưu lại dấu chân mình.
Nói vậy nhưng bọn cậu hoàn toàn không biết bên kia cái lỗ có thứ gì. Biết đâu sẽ có cái gì đó cực kì nguy hiểm đang đợi sẵn, bởi vậy luôn tồn tại những rủi ro.
Bọn cậu có thể yên tâm nếu đi cùng nhóm Tokimune. Nhưng chỉ trong trường hợp có thể tin tưởng họ. “Em không rõ có nên gọi là điều kiện không…”
Haruhiro vừa quan sát nét mặt của Tokimune vừa nói.
Tokimune đang cười rạng rỡ, khoe ra hàm răng trắng bóng. Liệu anh ta là kẻ đơn thuần, không toan tính, hay đang âm mưu chuyện gì? Người này, thật không tài nào nắm bắt được.
“Trước mắt chúng ta sẽ giữ bí mật về thứ này với người ngoài, anh thấy sao?”
“Được thôi.” Tokimune nhanh nhảu giơ ngón cái lên. “Chúng ta sẽ coi chuyện ở đây là bí mật giữa mười hai người đang có mặt, cho đến thời điểm anh với Haruhirokawa bàn bạc xong và ra hiệu lệnh: ‘Xoã đi!’ À, do không bịt nó lại được, nên nếu bị lộ thì cũng đành bó tay thôi.”
“… Vâng, cũng phải. Gần đây, ngoài bọn em ra, hình như chẳng có ai đến đường hầm khai khoáng, nhưng nhóm anh Tokimune lại đến đấy thôi. Với lại, em không phải là Haruhirokawa, mà là Haruhiro.”
“Haruhiro à? Xin lỗi. Xin lỗi. Ừm… Chuyện đó thì cũng tình cờ thôi. Là ai nói ra ấy nhỉ?”
“Tôi.” Nàng Bự giơ tay.
“Thế à? Là Mimori sao?” Tokimune cười tủm tỉm nhìn đến là khó hiểu. “Mimori, tại sao chúng ta lại đến đường hầm khai khoáng vậy?”
“Vì tôi thích lũ grimble.” Nàng Bự, có vẻ tên là Mimori, hời hợt nói với vẻ vô cảm. “Đám đó, dễ thương.”
“Vậy à, vậy à? Ra thế. Nói mới nhớ, đúng là Mimori có bảo rằng muốn bắt và nuôi mấy con đó.”
Mimori gật đầu cái rụp.
… Ừm. Nàng Bự quả nhiên cũng khác người.
“Thôi thì…” Tokimune giơ tay phải về phía Haruhiro, “mong cậu chiếu cố, Haruhiro. Cùng cố gắng nhé.”
Có vẻ cuối cùng anh ta cũng nhớ được tên mình.
Haruhiro liếc nhìn các đồng đội. Không có ai tỏ vẻ bất mãn. Ranta vẫn đang bị chị Anna giẫm lên người.
“Mong anh chiếu cố.” Haruhiro nắm lấy tay Tokimune. “… Xin hãy nhẹ tay thôi ạ.”
“Hê hê hê…” Tay Tokimune lắc lấy lắc để hết lên lại xuống. “Chuyện ấy có khi khó phết đó?”
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về Wings Books – NXB Kim Đồng.]