Diệt Slime suốt 300 năm, tôi level MAX lúc nào chẳng hay - Tập 6
Chúng tôi đi vào căn phòng của nhân viên ở bên trong điện thờ để nghe kể chuyện.
Tôi cũng sợ rằng không biết thế này có phải là xâm nhập bất hợp pháp không, nhưng đã có chính vị thần của ngôi đền dẫn vào nên chắc là không sao.
“E hèm… Xin tự giới thiệu lại một lần nữa, tôi là Tinh linh Cây thông, Miss Gentil…”
“Cô từng đến ‘Hội nghị Tinh linh Thế giới’ đúng không? Nếu từng đến đó thì suýt nữa chúng ta đã gặp nhau.”
“Làm sao mà loài người lại biết đến ‘Hội nghị Tinh linh Thế giới’… chuyện gì đang xảy ra thế này!”
Sau khi giải thích qua chuyện đó, tôi giới thiệu về mọi người. Nhân thể là cả lí do tới làng Dajin này nữa.
“Aa, tôi đã nghe về Phù thủy Cao nguyên rồi. Tinh linh của gió từng đồn thổi chuyện đó.”
Dường như tinh linh của gió đã lan truyền thông tin của tôi trong thế giới tinh linh, nhưng tôi cũng chẳng có ý định dừng chuyện này lại, mà dù muốn dừng cũng chẳng có cách nào.
“Chúng tôi tham gia tiệc ghép đôi nhưng chẳng có gì thú vị nên định tham quan đền thờ này rồi ra về. Và rồi gặp cô ở đây.”
“Aa… làng Dajin kết thúc rồi… cứ mỗi năm, độ tuổi trung bình của dân làng lại tăng thêm một tuổi…”
Như vậy là chẳng có ai mới à…
“Làng này từ ngày xưa cũng khá giả… nên dù nó có bị suy thoái thì nhiều người vẫn có thể sống bằng tiền tiết kiệm trong nhà… khiến cho chính sách giảm tỉ lệ sinh và già hóa dân số trở nên quá chậm… giờ thì chẳng còn cách nào mà quay lại nữa rồi… lúc đáng nhẽ phải làm thì lại không làm…”
Đúng là vấn đề của địa phương…
Nếu toàn là những người thấy cuộc sống nay mai không khá khẩm gì, thì chắc chắn họ sẽ nhận ra như vậy không ổn mà sống chết cố gắng.
Nhưng nếu sự suy thoái diễn ra một cách từ từ, thì thôi nhẫn nhịn một chút, cố gắng một chút là vẫn có thể chịu đựng được.
Ví như một người có lương cả năm là bảy triệu, sang năm bị giảm một trăm nghìn, thì tuy có bị giảm một chút nhưng chỉ ở mức độ như này thì vẫn có thể chịu đựng được.
Nhưng nếu một người có lương cả năm là bảy triệu, năm sau bị giảm xuống còn hai triệu, thì chắc chắn người đó sẽ phải có đối sách cho chuyện này.
Làng Dajin mỗi năm chỉ yếu đi một chút, nên họ dường như quen với việc đó mất rồi.
“Bởi vậy mà lòng tin vào điện thờ Miss Gentil cũng bị giảm đi trông thấy… Ngày xưa tôi không phải chỉ mỗi là Tinh linh Cây thông đâu, mà còn là tinh linh chứng giám cho lễ kết hôn, rất được sùng bái… Bây giờ thì như thế này đây…”
Miss Gentil thở dài.
Đối với người trong cuộc thì đúng là không thể
tin nổi.
“Xin lỗi, tôi hỏi chuyện này có được không…?”
Natalie-san giơ tay lên một cách lưỡng lự.
“Tinh linh-sama có thể giúp tìm đối tượng kết hôn, và còn… tạo ra được tình huống gặp gỡ nhau một cách định mệnh không…?”
A, Natalie-san định nhờ tìm đối tượng kết hôn đây mà.
“Không, làm sao mà làm được việc đó. Tôi cũng chỉ là người chứng giám cho đám cưới thôi.”
“Vậy à, thế thì thôi.”
Ngay lập tức vẻ mặt của Natalie-san lại trở nên ủ rũ.
Nếu đọc được trong tim của Natalie-san viết gì, thì chắc sẽ là “thế thì chẳng có việc gì với nhà ngươi.”
“Phù thủy Cao nguyên-sama, chúng ta đi về thôi. Tôi sẽ tự mình tìm đối tượng kết hôn.”
Đúng là như thế này thì chẳng có lí do gì để ở lại thêm.
“Ừm, xuất phát trở về làng Furata thôi.”
Tôi vừa định đứng dậy thì cánh tay đột nhiên bị túm chặt.
Là Tinh linh Cây thông Miss Gentil.
“À ừm, Phù thủy Cao nguyên-san, xin hãy giúp tôi…”
Ngước mắt nhờ vả như vậy thì lại mở màn cho rắc rối rồi.
“Các bạn, tất cả đều đang ở trong độ tuổi kết hôn đúng chứ. Ai cũng được, ai đấy hãy kết hôn đi, trong lễ cưới hãy xin Tinh linh Cây thông chúc phúc cho hai người được ở bên nhau dài lâu! Sau đó, hãy nộp tiền cúng dường vào trong điện thờ này!”
“Mặt dày quá nhỉ …”
“Điện thờ Miss Gentil trên toàn đất nước, tất cả đều đang gặp khó khăn! Suốt một thời gian dài ta tổ chức các nghi thức cho lễ kết hôn và nhận tiền cúng dường từ đó… Nhưng giờ thì nguồn thu này đang bị thụt giảm nghiêm trọng…”
Nên điện thờ chính mới trong tình trạng như thế này đây.
“Tôi rất thông cảm với hoàn cảnh này, nhưng chỉ thông cảm được thôi. Tôi đâu có dự định kết hôn đâu.”
“Tôi cũng giống Sư phụ-sama. Công việc hằng ngày còn đang vui vẻ, tôi chẳng có ý định kết hôn~”
“Tôi cũng giống Chủ nhân-sama, không còn có ý định kết hôn như ngày xưa nữa.”
Harukara và Flat Rute tiếp lời tôi.
“Tôi thì muốn kết hôn, nhưng lại chẳng có đối tượng nào… Liệu có Nhà Thám Hiểm đẹp trai nào đó đến Hội rồi đột nhiên cầu hôn với tôi không nhỉ…”
Natalie-san, điều ấy có quá mơ mộng không. Nếu thực sự có chuyện như thế xảy ra thì nên nghi ngờ là kết hôn lừa đảo mới phải…
“…Thế đó, chúng tôi không thể giúp gì được, nên chúng tôi về đây nhé.”
Miss Gentil ôm tay tôi còn chặt hơn ban nãy.
“Hãy nghe tôi nói, có rất nhiều gói lễ cưới.”
“Có nhiều gói nhưng mà không có người nào kết hôn thì cũng vô nghĩa thôi.”
Bản thân việc kết hôn đâu có khả thi. Còn chẳng đến được bước chọn lễ cưới hoành tráng hay là không.
“Kết hôn đồng tính cũng không vấn đề gì!”
Phát ngôn thật bất ngờ khiến tôi tự dưng chẳng suy nghĩ được gì nữa.
“Kết hôn đồng tính… Ở thế giới này cũng được công nhận à…? Không, có được công nhận đâu nhỉ. Dù thế nào đi nữa thì suy nghĩ tiên tiến của thế kỷ XXI ấy, chắc hẳn là chưa thể thẩm thấu ở đây được.”
Lại ở quốc gia vẫn còn truyền thống kế thừa giữa các tầng lớp quý tộc thế này thì kết hôn đồng giới khó mà được chấp nhận.
“Kể cả pháp luật không cho phép, thì tôi cũng có thể chúc phúc cho hai người! Để mở rộng khách hang thì điện thờ Miss Gentil đã làm việc này từ ba mươi năm trước rồi! Chính tôi là người đề ra nó!”
“Tôi xin đánh giá cao lòng nhiệt tình trong kinh doanh đó.”
Người điều hành công xưởng, Harukara nói.
Tuy mục đích chính là nhằm mở rộng phạm vi khách hàng, nhưng nếu nó trở thành kỷ niệm đẹp của các cặp đôi đồng tính thì việc này cũng không tồi.
“Sư phụ-sama ơi, hay để thử một lần thì hãy làm lễ kết hôn với em xem sao, chỉ là giả vờ thôi.”
“Đúng là phải về nhanh thôi.”
“Sư phụ-sama nói thế làm em tổn thương quá…”
“Xin lỗi Harukara, nhưng những chuyện như thế này không đùa được đâu, vì một lúc nào đấy sẽ không còn là trò đùa nữa nên thà cứ từ chối thẳng thì hơn.”
Ngôi nhà trên cao nguyên thực tế đã trở thành một ngôi nhà chung lớn.
Ở kiếp trước, tôi cũng sống trong một căn hộ chung, nhưng nó thường xuyên trở thành địa ngục. Lục đục giữa những người sống cùng nhau liên tục xảy ra. Những trận cãi vã của những người nghiêm chỉnh chấp hành luật và những người không nghiêm chỉnh chấp hành luật. Ngoài ra, người coi đó là gia đình và người không coi đó là gia đình cũng tranh cãi với nhau.
“Sao lại không quan tâm tới tôi chứ?” “Chẳng phải là gia đình, cũng chẳng phải là gì cả, sao phải quan tâm chứ. Điên à?”… Những chuyện đại loại như này xảy ra trong cả đám bạn của tôi…
Ở đấy mà thêm chuyện yêu đương nữa thì lại càng phức tạp.
Cho nên, có đùa cũng không được để đám cưới xảy ra giữa những người sống chung với nhau. Và, tôi tuyệt đối không để cho ngôi nhà trên cao nguyên trở thành một ngôi nhà chung tràn ngập những cảm xúc tiêu cực như thế!
“Nếu Harukara làm, thì Flat Rute cũng làm. Đột nhiên cảm thấy mình thua thiệt hơn. Nhưng mà, như thế thì Raika cũng lại đòi làm lễ kết hôn với chủ nhân cho xem…”
Đúng thế, đúng thế, một khi đã bắt đầu thì không dừng lại được.
Kể cả dù cho không có tình cảm yêu đương gì thì mọi người cũng vẫn thấy là tôi đặc biệt thân thiết với người này người kia. Và lại có người không thích hoặc phản đối điều đó.
Tóm lại là, không thể làm lễ kết hôn linh tinh như thế được.
“Ưm… Khó nhỉ… Tôi còn có cả kế hoạch làm lễ kết hôn chung giữa những người bạn nữa đấy…”
“…Này, khái niệm về đám cưới không phải là bị
hiểu sai quá rồi sao?”
“Với tư cách là Tinh linh Cây thông, tôi có thể chúc phúc cho tình yêu hay tình bạn kéo dài mãi mãi. Nên không nhất thiết phải là hai người. Làm lễ cho nhóm Nhà Thám Hiểm, hay tất cả mọi người trong một cơ quan đều được. Chỉ cần điện thờ Miss Gentil có tiền thôi.”
Mọi người ở thế giới này đều không ngại ngần mà nhận bản thân ham tiền nhỉ.
Nói thế, nhưng đối với tinh linh được thần thánh hóa và có nhiều điện thờ ở mọi nơi thì có lẽ cũng phải nghĩ đến chuyện kinh doanh thôi.
“À, có cả gói kết hôn một mình đấy! Lễ thề nguyện rằng sẽ yêu bản thân mình mãi mãi.”
“Ôi trời, cô có vấn đề rồi đúng không!? Là Tinh linh Cây thông thì thử quay về mục tiêu ban đầu và làm lễ chúc phúc cho cây thông khoẻ mạnh xem nào?”
“Phương thức kinh doanh vô vị ấy chẳng bõ… Đám cưới có quy mô làm ăn lớn hơn nhiều…”
Đến mức ấy thì chỉ có thể nói là thời thế thay đổi rồi… nhưng cô nàng này kể ra cũng vất vả quá.
“Không làm à…? Sẽ trở thành kỷ niệm của cả một đời người đấy…?”
“Đã bảo là không làm mà! Nhà của tôi là đại gia đình, giờ tự nhiên trong đó có hai người làm lễ kết hôn, thì thể nào cũng sinh ra sự khác biệt với những người còn lại. Đấy chẳng phải là hành vi phá vỡ sự bình yên sao.”
Nói đến thế rồi thì chắc cô ấy sẽ dừng lại thôi nhỉ.
Tôi đây cũng có những thứ giúp được, có thứ không.
“Tôi từng chúc phúc cho cả trường hợp hai chị em làm lễ thề nguyện sống bên nhau mãi mãi nữa. Cô chưa từng thấy cặp anh em hay chị em nào như thế à?”
Hả?
…Làm lễ để xác nhận tình chị em ư?
Tức là, Sharusha cùng với Farufa mặc váy cưới và làm lễ.
Còn tôi chứng kiến với tư cách là mẹ.
Chị em yêu thương nhau thì chẳng có gì là xấu cả, cũng không sợ rắc rối sau này. Không phải là khá được sao.
“Miss Gentil, cô có thể nói rõ hơn về lễ thành hôn chị em được không?”
Tôi nói, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“T, thật không!? Tôi đi lấy sách hướng dẫn tới
ngay đây!”
Miss Gentil đi ra khỏi phòng, ngay sau đó mang một xấp tài liệu chuyên môn đến.
“Cứ như là nhân viên kinh doanh đang tất tả chạy ngược chạy xuôi vậy, rõ ràng là tinh linh vĩ đại mà trông thảm thương quá…”
Harukara làm vẻ mặt vô cùng phức tạp. Trong trái tim Elf, có lẽ Tinh linh Cây thông cũng ít nhiều được tôn kính.
“Nếu người tới dự chỉ có gia đình và họ hàng, khoảng độ mười lăm người, thì kế hoạch này vừa hợp. Trong điện thờ Miss Gentil sẽ diễn ra một buổi lễ thân mật, rồi dưới bầu không khí linh thiêng ấy, hai chị em cùng thành kính cầu nguyện sống bên nhau mãi mãi.”
“Hừm hừm, thế à, giá cả chắc cũng phải chăng thôi nhỉ.”
Ở đằng sau, Flat Rute đưa ra ý kiến: “Chuyện này nên nói lúc có mặt cả Farufa-chan và Sharusha-chan chứ nhỉ?”, nhưng tôi vờ như không nghe thấy. Nói gì thì nói, người quan tâm là tôi.
“Thường thì người làm chứng sẽ là người của điện thờ Miss Gentil, nhưng vì tất cả các bạn đều nhìn thấy tôi rồi, nên tôi sẽ trực tiếp đứng ra làm chứng.”
“A, thế có được không? Thật hào phóng quá!”
“Mấy chuyện nhỏ này đâu có là gì, việc gia đình Phù thủy Cao nguyên-sama làm lễ ở điện thờ Miss Gentil này mà được lan truyền rộng rãi thì đúng là tuyệt vời. Bản thân tôi đây cũng phải giúp nhân viên của điện thờ kiếm ăn mà.”
Làm tinh linh cũng thật vất vả quá. Về điểm này thì Yufufu mama sống thoải mái hơn nhiều.
“Nụ hôn thề nguyện ở đoạn cuối có thể thay bằng hôn má hoặc ôm nhau cũng không có vấn đề gì cả. Quan trọng là tình cảm thôi.”
“Ưm, chuyện này tôi phải hỏi con gái đã.”
Chắc là hôn vào má nhau thì cũng được thôi. Cỡ đó thì chắc sẽ không bị phản đối gì. Dù sao thì cũng chỉ là lễ cầu nguyện cho tình chị em thêm thắm thiết hơn, nhỡ mà nó lại thành ra không khí gì khác lạ thì người làm mẹ như tôi đây cũng rắc rối lắm.
“À đúng rồi, địa điểm thì dùng luôn chỗ này có được không?”
Tôi chỉ lên trần nhà.
Đã thế thì tôi muốn làm luôn ở làng Dajin này. Càng có tác dụng cho việc quảng cáo.
“Được thôi. Vốn dĩ đây là nơi khá quan trọng nên không thể cho mượn dễ dàng như thế được, nhưng mà vắng quá… ngày nào mà không vắng mới là hiếm đấy…”
“Được rồi, tôi cần về bàn thêm với gia đình xem như thế nào. Tôi nghĩ là sẽ có câu trả lời tốt thôi.”
“Tôi hiểu, quyết định xong thì nhớ báo sớm cho
tôi nhé!”
Sau đấy, Miss Gentil đưa cho tôi một quả thông.
“Cầm lấy cái này rồi đọc lên câu thần chú triệu tập tôi. Hãy nhớ lấy câu thần chú này…”
“Hiểu rồi, đợi tôi lấy giấy và bút.”
“Bắt đầu nhé! Wagahorahi rofudarune mehorarachi numurisua isenagae haheherowo furikurasu torunewaka komasoruu hagieoho.”
“… Xin lỗi, đọc lại ít nhất ba lần nhé.”
Cứ như là câu thần chú cầu sống lại vậy…
“Phát âm sai một chút thôi là tôi cũng không nghe được nên xin hãy thật cẩn thận.”
Rắc rối quá đi…
Tôi đã xác nhận lại tới ba lần rồi nên chắc là không sai được đâu.
Cuối cùng, tiệc ghép đôi kết thúc một cách đặc biệt như thế đấy.
“Xin lỗi, Tinh linh Cây thông-sama có thể chỉ cho tôi cách để hội viên của Hội có thể tìm được đối tượng kết hôn không?”
Natalie-san cố vớt vát một câu hỏi cuối.
“Phải tấn công từ đầu đến cuối, thử sức thật nhiều lần, ắt sẽ có lần thành công. Một trăm lần rút thăm, chẳng lẽ lại không có một lần trúng thưởng.”
Lời khuyên mới thật sống động làm sao.
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về công ty Tsuki Light Novel.]