Diệt Slime suốt 300 năm, tôi level MAX lúc nào chẳng hay - Tập 7
“Tóm lại, tổng cộng có bốn người đi hả. Rosalie không chiến đấu được, nhưng đủ tư cách tham gia vào nhóm đấy.”
Tôi đang cố không nghĩ đến những trường hợp tồi tệ như gặp kẻ địch mạnh khủng khiếp ở khu di tích.
Nhưng, lại một người nữa giơ tay.
“Em đi nữa! Sư phụ, em nhất định phải đi!”
Muốn kiểm chứng năng lực của bản thân… nhất định lí do không phải thế rồi.
Không biết có phải do tôi nhìn nhầm không, hai mắt Bussura-san như biến thành hình đồng tiền vậy. Ham tiền đến thế cơ…
“Bussura này, nghe ta nói một câu, em phải tự bảo vệ mình đấy… Em có tự lo cho mình được không?”
“Thể nào em cũng kiếm được bộn tiền nhờ di tích cổ đại này! Lần trước, ở di tích dưới lòng đất là em đoán trật, lần này tuyệt đối không sai đâu! Em sẽ kiếm số tiền nhiều hơn tất cả slime trên thế giới cùng làm việc kiếm được cho xem!”
Slime trên thế giới 99,999% là không làm việc.
Cuộc trò chuyện giữa sư phụ và đệ tử mãi mà không thông.
“Thôi được rồi. Em tự chịu trách nhiệm, có mất mạng thì thôi đấy. Ừm.”
Sư phụ cũng khô khan quá rồi. Không khí nhiệt tình hừng hực thì tôi cũng chẳng thích đâu, nhưng khô khan đến mức này thì cứ sao sao.
“Onee-sama, lúc em gái nguy cấp, Onee-sama phải bảo vệ em đấy nhé~”
Pecora cầm chặt tay tôi.
Tôi liền cười đáp:
“Về cơ bản, thân ai nấy lo nhé.”
Em mạnh quá trời luôn còn gì. Thể nào chẳng xoay sở được.
Thế là, năm người gồm tôi, Beelzebub, Pecora, Bussura-san, Rosalie (không chiến đấu được) cùng đi đến lăng mộ của đức vua vương quốc cổ đại Saasa Saasa.
“Lâu rồi không thấy Azusa xuất toàn lực. Sẽ vui đây.”
“Tôi chỉ mong xong việc một cách bình an thôi.”
Lần này nghiêm trọng rồi đây. Tôi cảm nhận được ý chí chiến đấu đúng chất Ma tộc từ Beelzebub.
Dù bình thường nhàn tản thế nào, Ma tộc vẫn là Ma tộc.
“Vậy chúng ta xem nốt tranh trong triển lãm đi. Về ngày đi, ta phải xem lịch trình làm việc của Ma vương-sama rồi mới chọn được, chờ chút nhé.”
“Onee-sama, xem tranh xong rồi, chị em mình ra khu dân cư trên đảo ăn cơm được không ạ?”
Beelzebub với Pecora, đừng có đột ngột bình thường lại thế.
♢
Cuối cùng cũng đến ngày chúng tôi đi vương quốc Saasa Saasa thuộc nền văn minh cổ đại.
Đầu tiên, chúng tôi cưỡi Leviathan là hiện thân của Vania, di chuyển đến khu vực có người sinh sống gần khu di tích.
Từ đó còn phải đi bộ xuyên rừng một quãng đường rất xa. Rừng quá rậm rạp, chúng tôi hoàn toàn không hiểu địa hình thật sự ra sao.
“Theo thông tin thu được trước chuyến đi, người dân địa phương cho biết có một khu vực ở phía bắc khu rừng tuyệt đối không được tiến vào. Ghi chép của các nhà thám hiểm sống sót trở về phần lớn đều viết “địa hình cực kỳ phức tạp, không hiểu đang đi vào đâu”.
Dù sao cũng là công chức, Beelzebub chuẩn bị chu đáo thật.
“Vậy à? Chúng ta có thể xác định địa điểm từ trên không, nên khả năng đi lạc cũng thấp thôi nhỉ. Bay trên trời tìm có phải đỡ nhọc hơn không?”
Beelzebub đưa tay làm dấu X.
“Nếu có thể dựa vào cách này, người khác đã tìm ra được rồi. E rằng nơi đó có giăng kết giới, không lại gần thì không thể phát hiện. Cùng loại pháp thuật cô hay sử dụng đấy.”
“Thảo nào. Tôi có mang theo thuốc chống côn trùng, chuẩn bị đầy đủ để đi rừng rồi đây.”
Nhưng tôi vừa xịt thuốc chống côn trùng, vấn đề liền phát sinh.
“Cái thuốc này mùi ghê quá… Đừng xịt có được không…”
Dở thật. Có tác dụng cả với Vua Ruồi nữa…
Kết cục, tôi không thể dùng thuốc chống côn trùng.
Trong rừng quả thật không có đường nào chúng tôi đi được cả.
Đầu tiên, không có con đường nào tử tế. Có vẻ đã rất lâu con người không đặt chân đến nơi đây, tìm lối mòn hoang dại do động vật qua lại tạo thành cũng rất khó. Chúng tôi phải táo bạo rẽ rừng mà đi.
Hơn nữa, mặt đất gập ghềnh lên cao xuống thấp liên tục, chẳng hiểu chúng tôi đang đi lên hay đi xuống nữa.
Dần dần khả năng định hướng của tôi cũng rối tung cả lên.
“Khó đi thật đấy… Tai nạn như chơi…”
“Onee-sama, trông em đi, đừng để em lạc mất nhé.”
Pecora bình thản nắm tay tôi. Hành động này cũng chứng minh sức mạnh của Ma vương đấy nhỉ. Người thường chắc đã hoảng loạn rồi.
“Em nhớ ngày xưa tu luyện trong rừng. Chà, nhớ quá, nhớ quá đi…”
Bussura-san không hề mệt mỏi, phăm phăm tiến về phía trước.
Beelzebub đầy tác phong làm việc, hết xem bản đồ lại ghi chú vào tài liệu.
Cảm giác như chúng tôi đã trở thành những nhà thám hiểm thực thụ vậy.
Đương nhiên, trong rừng không thể tránh khỏi chuyện có quái vật.
Ví như con rắn khổng lồ. Đến mức có thể nuốt chửng cả người lớn luôn.
“Á! Onee-sama, em sợ!”
Vừa kêu la, Pecora vừa phẩy tay một cái, con rắn ngất xỉu luôn.
Con rắn xui xẻo… Chúng tôi quá mạnh…
“Pecora, rõ ràng em làm bộ, chẳng sợ chút nào mà…”
“Onee-sama, lúc nãy hoảng sợ quá, người ta mới lỡ tay mà…”
Có vẻ Pecora cố tình níu chặt lấy tôi. Không, cố tình thật đấy.
Rừng già tuy khó đi, nhưng kẻ địch xuất hiện đều không đáng sợ chút nào, không hề có cảm giác căng thẳng hồi hộp.
“Đường còn rất dài, Ma vương-sama chiến đấu ở trạng thái tiết kiệm năng lượng là đúng đấy. Ồ, lần này là một con Hydra.”
Ở Nhật Bản cũng có quái vật Yamata no Orochi khá giống.
Một con rắn nhiều đầu xuất hiện. Nơi này nhiều động vật họ rắn thật đấy.
“A, cỡ này em hạ được. Xin cứ giao cho em.”
Bussura-san giậm chân, nhảy một bước xa, đáp xuống sau lưng con Hydra.
Uwoa! Động tác đầy khí phách võ sĩ hiếm có!
“Slime quyền phái Bussura, tấn công từ phía sau! Liên tiếp cú đá mạnh vào phần dưới, tiên hạ thủ vi cường!”
Huỵch huỵch huỵch! Đòn tấn công cũng thường thôi, vậy mà con Hydra yếu đi thấy rõ!
“Vẫn phong cách tấn công chẳng đẹp đẽ chút nào!”
Với lại, đá phần dưới nhiều quá rồi đấy!
“Không cần đẹp, thắng là được! Kẻ thắng chính là kẻ mạnh! Kẻ thua dù có đánh đẹp đến đâu cũng như sói bại trận, chỉ có thể tru tréo từ xa!”
Tôi hiểu ý nghĩa của tất cả các câu nói đó, nhưng ghép vào hoàn cảnh này không hợp gì cả.
“Beelzebub này, đây là phương thức tấn công cô dạy đấy à?”
Beelzebub lên tiếng phủ nhận.
“Không, đây là kỹ thuật Bussura biết từ trước rồi. Con bé thích hạ kẻ địch bằng phương thức chiến đấu không đẹp nhưng mạnh. Lúc không dùng đến các chiêu như siêu tất sát, kỹ thuật có lỗ hổng lớn.”
“Thế cô dạy những gì vậy?”
Bussura-san đang là đệ tử của Beelzebub, nhưng phong cách chiến đấu không giống sư phụ chút nào luôn. Điểm này tôi muốn hỏi cho rõ.
“Ta dạy chủ yếu là… gì nhỉ… cách giảm thuế khi trúng giải thưởng tiền mặt trong đại hội… phải không nhỉ? Làm thế nào khi phần khấu trừ thuế tăng lên, kiểu kiểu vậy…”
“Cô phải dạy cả kỹ năng chiến đấu chứ!”
Ngay đến Harukara còn ra dáng đệ tử của tôi hơn đó.
Con Hydra vươn cổ định tấn công Bussura-san, nhưng…
“Hahaha! Cú đá thấp vào phần dưới khiến địch thủ mất nhiều thời gian mới sử dụng được phần trên để tung đòn! Chưa kịp phản đòn đã gục là chuyện thường!”
Sau khi bị Bussura-san tung rất nhiều cú đá vào phần dưới, có thể do chịu không nổi nữa, con Hydra biến thành viên đá ma thuật.
“Tốt quá! Có tiền, có tiền!”
Bussura-san lanh lẹ thu viên đá ma thuật vào túi.
Tôi không hiểu cuộc sống có thật sự cần tiền đến mức này không, nhưng với những người lấy việc kiếm tiền làm động lực, có lẽ là đúng.
“Chà~ Mọi người mạnh quá đi. Thật ngưỡng mộ.”
Rosalie nhìn chúng tôi với vẻ mặt đầy tôn kính. Tôi còn chưa làm gì đâu.
“Rosalie, em đừng xem khả năng đánh đấm là tiêu chuẩn để suy nghĩ…”
“Nhưng, em muốn làm một điều gì đó. Việc một linh hồn như em giúp được mọi người thật sự rất ít.”
À, em không cần để tâm chuyện đó đâu.
“Có Rosalie ở chung nhà rất tốt mà. Em không gây phiền phức bao giờ. Không bày bừa phòng, cũng không tốn tiền cơm.”
Có lẽ đây là điểm mạnh của linh hồn.
“Tuy vậy, nhưng… trên quan điểm của một linh hồn, em vẫn muốn đóng góp chút gì cho xã hội ạ.”
Rosalie đầy vẻ ưu phiền.
Không rõ đây là quan điểm của linh hồn nói chung, hay chỉ mình Rosalie nghĩ vậy, nhưng tôi thật khó tưởng tượng linh hồn làm sao để đóng góp cho xã hội…
“Này, tôi muốn nói là, vừa đi vừa ngó nghiêng lung tung rất nguy hiểm… Khu rừng cỡ này thì dư sức thôi. Người thường vào đây trong vòng năm phút là chết rồi, nhưng với chúng ta thì thoải mái đi.”
“Đúng thế nhỉ. Người thường lỡ gặp con Hydra là xong đời rồi.”
Đi bộ thêm một lúc, Pecora đột nhiên kêu “Ái chà chà”, đáng yêu quá.
Cô nhóc vẫn khoác tay tôi. Đây không phải nơi để vừa đi vừa khoác tay nhau kiểu này đâu nhé. Đây là rừng rậm đấy.
“Hửm? Pecora sao thế?”
“Onee-sama không nhận ra ạ? Beelzebub-san thì sao?”
“Tôi cảm nhận được một ma thuật kỳ lạ, loại ma thuật người thường không sử dụng.”
Biểu cảm của Beelzebub cứng lại.
“Hả, có gì đang đến gần sao!? Địch hả!?”
“Azusa không nhận ra cũng là điều dễ hiểu. Ma tộc nhạy cảm với phép thuật hơn. Tuy vậy, chúng ta không bị tấn công.”
Xung quanh chúng tôi toàn cây với cây. Không thấy bóng dáng kẻ địch.
“Đây là một loại kết giới ma thuật. Không giống những ma thuật trong chuyện kể của con người.”
“Đúng vậy. Onee-sama, tránh ra một chút đi.”
Chính Pecora bám dính lấy tôi nãy giờ đấy chứ, nhưng làm chị nên tôi đành nhịn.
Pecora và Beelzebub cầm tay nhau, lẩm bẩm một câu thần chú lạ lùng.
Ngôn ngữ cổ của Ma tộc chăng?
“Selfei Ravana Nruru Shorjeri Eyachiguya!”
Hai người đọc một tràng các từ ngữ rất khó phát âm.
“Fendonononmaon Ya!”
Sau khi thần chú kết thúc, một làn sương đen bốc lên từ tay bọn họ…
[Đây là trích đoạn tác phẩm đã được xin phép sử dụng riêng cho mục đích xem thử trên Website của Truyện Bản Quyền.
Vui lòng không sao chép và re-up lại ở bất kỳ nguồn nào khác.
Nội dung và bản quyền tiếng Việt thuộc về công ty Tsuki Light Novel.]